Động tác khóa vòi nước của Nhan Noãn hơi khựng lại.
"Tôi đoán trúng rồi ha." Úc Thiên Phi không khỏi hưng phấn, đi đến phía sau ôm lấy bờ vai cậu: "Tiểu Nhan của chúng ta đẹp như vậy, hóa ra lại là một đóa hoa mẫu đơn, đáng tiếc quá."
Trong lòng Nhan Noãn có chút khó chịu. Cậu đẩy cánh tay Úc Thiên Phi ra, nói: "Nhìn tôi rất giống sao?"
"Giống chứ, quá giống." Úc Thiên Phi cười nói: "Con người cậu vừa nhìn đã... Đã không có dụ.c vọng thế tục gì. Tôi đoán dù cậu có cảm tình với cô gái nào đó e là cũng không chủ động làm quen, qua một thời gian sẽ phai nhạt."
Nhan Noãn nhìn chằm chằm vào ánh mắt anh, nhìn thẳng vài giây rồi nở nụ cười.
"Cậu nói đúng." Cậu dời tầm mắt, nói với Úc Thiên Phi: "Tôi không phải kiểu người say đắm lại lụy tình."
"Cho nên-" Úc Thiên Phi đang muốn nói gì đó lại bị cậu ngắt ngang.
"Nhưng tôi từng nói." Nhan Noãn nói: "Không phải chỉ một lần."
Lúc nói chuyện cậu giả vờ hờ hững, muốn trả lại Úc Thiên Phi một chiêu, nhưng lời ra khỏi miệng, nhìn biểu cảm kinh ngạc trên mặt Úc Thiên Phi, cậu lại không cảm thấy vui sướng chút nào, ngược lại chỉ cảm thấy bực bội.
Úc Thiên Phi thật sự cảm thấy hứng thú, lẽo đẽo theo vào phòng khách, vừa đi vừa hỏi: "Chuyện lúc nào? Đối phương là kiểu người thế nào?"
"Hỏi kĩ vậy làm gì." Nhan Noãn không muốn trả lời.
"Quan tâm cậu mà." Úc Thiên Phi ngồi trên sô pha: "Rảnh cũng đã rảnh rồi, tới trò chuyện một lát đi."
"Không dọn dẹp nữa à?" Nhan Noãn nhìn phòng chứa đồ hỏi.
"Mệt chết đi được." Úc Thiên Phi dựa vào đệm sô pha bày ra tư thế xụi lơ: "Hôm nào tính tiếp."
"... Không phải ba mẹ cậu bảo cậu liên lạc hẹn hò với đối tượng nhiều vào sao?" Nhan Noãn vẫn nói.
"Xin cậu đừng nhắc nữa, áp lực thêm chút rồi đây này." Úc Thiên Phi nói: "Tôi chỉ muốn tán gẫu với cậu thôi."
Nhan Noãn hết cách.
Cậu ngồi bên cạnh Úc Thiên Phi, suy nghĩ một lát rồi nói: "Không có gì đặc biệt, đối phương là đàn... chị của tôi, là một người rất hiểu biết cũng vô cùng dịu dàng. Khi chúng tôi ở cạnh nhau cảm giác cũng khá được, vậy là tự nhiên ở bên nhau."
"Thì ra cậu cũng thích kiểu này." Úc Thiên Phi cảm khái: "Chẳng trách trước đây cậu cũng thích Bạch Lê."
Nhan Noãn ngỡ ngàng, lấy lại tinh thần, chị gái dịu dàng trí thức chín chắn, hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn yêu thích của Úc Thiên Phi, chuyện trùng hợp này thật sự khiến người ta dở khóc dở cười.
"Vậy tại sao lại chia tay?" Úc Thiên Phi lại hỏi.
"Vì tôi tốt nghiệp, phải về nước." Nhan Noãn nói: "Người ấy nhập tịch, có ý định muốn định cư, cho nên sau khi bàn bạc thì chia tay trong hòa bình."
Úc Thiên Phi như suy nghĩ gì đó, gật đầu: "Không hổ là cậu, lúc yêu đương còn lý trí như vậy."
"Không thì sao đây? Trong tình huống này không có lựa chọn nào khác."
"Nếu như là tôi, có thể trong lúc xúc động chọn ở lại theo cô ấy." Úc Thiên Phi nói: "Trở về cũng không phải là một lựa chọn cần thiết."
Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi không quen chỗ đó, dù sao nhà của tôi cũng ở đây, cuối cùng cũng phải về."
Úc Thiên Phi nghe vậy dường như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ lúng túng cười trừ vài tiếng, như là mạnh mẽ nuốt lời trở vào. Nhan Noãn đoán, có thể anh muốn nói, rõ ràng cậu và ba mẹ xích mích với nhau, ở đây cũng không có nhà, nhưng sợ nói ra sẽ khiến mình đau lòng.
"Không sai." Úc Thiên Phi gật đầu, giống như lãnh đạo đi khảo sát vỗ vỗ bờ vai cậu: "Trở về là tốt, trở về mới có thể gặp tôi."
"Vậy thôi, hết rồi. Có phải nghe không có gì thú vị không?" Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi suy nghĩ một lát, nói: "Tôi khá hâm mộ cậu."
"Hâm mộ?" Nhan Noãn khó hiểu: "Hâm mộ cái gì?"
"Một khi yêu vào là tôi trở nên bốc đồng, bị dắt mũi." Úc Thiên Phi thở dài: "Không bình tĩnh giống như cậu được."
Nhan Noãn do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi: "Bốc đồng nhiều không?"
Úc Thiên Phi mím môi im lặng một lát, cũng không biết nhớ tới chuyện gì mà cảm thấy ngượng, thình lình giơ tay lên dùng sức vỗ vào lưng Nhan Noãn một cái: "Hỏi cái này làm gì, không thấy chán à!"
Nhan Noãn thầm nghĩ, rõ ràng là cậu hỏi tôi trước.
Úc Thiên Phi đoán được cậu đang nghĩ gì, chủ động trả lời: "Tôi chính là một người nhàm chán vậy đó, chính là muốn nghe chuyện phiếm, chính là ăn no rửng mỡ không có chuyện gì làm."
Nhan Noãn cạn lời.
"Còn chưa nói xong mà." Úc Thiên Phi lại hỏi: "Không phải cậu nói không chỉ một lần sao?"
Nhan Noãn cảm thấy hối hận, sớm biết lòng hiếu kì của Úc Thiên Phi nặng như vậy, cậu sẽ không hành động theo cảm tính, chỉ nói đã từng là đủ rồi.
"Nếu vì trở về nên mới chia tay, vậy là sau khi về lại yêu à?" Úc Thiên Phi đoán.
Có điểm kì lạ, tên trai thẳng thần kinh thô này, sao bỗng nhiên lại quan tâm đến cuộc sống tình cảm của cậu, quá khác thường.
"Sao lại không nói, có lời gì khó nói à?" Úc Thiên Phi hỏi.
Đúng là có, hơn nữa không tiện thừa nhận.
"Không có gì đáng nói." Nhan Noãn úp úp mở mở: "Mối tình sau này rất qua loa mơ hồ. Ngay từ đầu đối phương biểu hiện rất chân thành, trước kia tôi chưa từng được theo đuổi tích cực như vậy, nên có hơi... bị cảm động, nhưng khi thật sự ở bên nhau, nhanh chóng nhận ra không phải người cùng một thế giới, không ở chung được."
"Theo đuổi ngược à?" Úc Thiên Phi hăng hái: "Mạnh mẽ như vậy?"
"Đừng nói nữa." Nhan Noãn lắc đầu: "Không mấy vui vẻ, tôi không muốn nhớ lại."
Lần này Úc Thiên Phi rất phối hợp, gật đầu, lại hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
"Hết rồi, như vậy thôi." Nhan Noãn thành thật trả lời.
"Đây là "không chỉ một lần" mà cậu nói đó hả." Úc Thiên Phi cười: "Thì ra chỉ có hai thôi."
Nhan Noãn trầm mặt: "Sao, cậu bị đá nhiều lần là rất giỏi giang à?"
"Tóm lại là, tôi đoán không sai." Úc Thiên Phi không tiếp lời cậu, tự mình nói: "Con người cậu quá hờ hững với tình cảm, bình tĩnh quá mức, không thích hợp để yêu đương."
Nhan Noãn nghe xong, cười tự giễu: "Đúng, cậu nói đúng."
"Hơn nữa." Úc Thiên Phi dựng ngón tay lên: "Nếu cậu thích kiểu dịu dàng tri thức chín chắn, vậy thì hoàn toàn trúng gu thẩm mỹ của tôi."
Nhan Noãn nhìn khuôn mặt anh, đường nét khuôn mặt anh, thấy anh giả vờ trịnh trọng có chút ngốc nghếch, lại gần đầu lần nữa: "Ừ, có lẽ vậy."
"Vậy thì hỏng rồi, chẳng trách lúc nãy nghe cảm thấy không đúng, cả người khó chịu." Úc Thiên Phi nói: "Chúng ta rất dễ trở thành tình địch."
"Yêu tâm đi." Nhan Noãn nói: "Tôi sẽ không tranh giành với cậu, chuyện này chẳng đáng là gì với tôi."
"Nhưng cậu có thể sẽ chạy, vấn đề càng nghiêm trọng hơn." Úc Thiên Phi nói: "Nếu như ngày nào đó tôi tìm được bạn gái, tuyệt đối sẽ không giới thiệu cho cậu làm quen."
"Nhớ kỹ lời hôm nay cậu nói." Nhan Noãn nói: "Làm ơn nói được làm được."
...
Đặc sản mà Úc Thiên Phi mang về khá nhiều, chất đầy tủ lạnh, hoàn toàn không thể ăn kịp.
Hai ngày sau, họ nhận ra cứ như vậy sẽ quá chiếm không gian lại còn có thể lãng phí do quá hạn, bèn phân công đưa đến chỗ làm chia cho đồng nghiệp.
Buổi sáng phòng khám ít khách, nhân lúc rảnh rỗi Nhan Noãn cùng với chị Bội và Dương Nhược Liễu ngồi trên sô pha của sảnh lớn ăn bánh ngọt mình mang đến.
Nói chuyện phiếm một lát, chị Bội chủ động hỏi Dương Nhược Liễu: "Thằng nhóc hỏi cách liên lạc với em trước đây, có chủ động liên lạc với em không vậy?"
Dương Nhược Liễu nghe hỏi, vẻ mặt dở khóc dở cười thở dài: "Có thì có rồi... Nhưng mà..."
Nghe không giống như là tiến triển thuận lợi.
"Trò chuyện không hợp à?" Chị Bội hỏi.
"So với nói là trò chuyện không hợp, chi bằng nói là không có cách nào để trò chuyện." Dương Nhược Liễu lấy điện thoại ra: "Chị nhìn đi, xem có phải không."
Chị Bội bị viễn thị nhẹ, híp mắt đưa điện thoại ra xa đọc một lát: "Đây... Vẫn rất tích cực nha..."
Nhan Noãn không khỏi tò mò, hỏi: "Sao vậy chị?"
Chị Bội đưa điện thoại cho cậu, lắc đầu nói: "Cậu xem thử thằng nhóc này."
Nhan Noãn lướt màn hình mấy cái, cũng hơi buồn cười.
Đúng là Vệ Mân rất tích cực, hai ngày nay ngày nào cũng không ngừng chủ động nhắn tin cho Dương Nhược Liễu, nội dung chia ra làm: "Buổi sáng tốt lành nha", "Chào buổi trưa, em ăn chưa" và "Chào buổi tối, ngủ ngon".
Thái độ của Dương Nhược Liễu cũng không tệ, không chỉ trả lời cậu ta, thỉnh thoảng còn trả lời bằng vài biểu tượng cảm xúc rất đáng yêu.
Đáng tiếc, nhiều lắm thì Vệ Mân nói thêm câu "Đi đường chú ý an toàn" hoặc là "Nghỉ ngơi tốt nhé", sau đó không trả lời lại nữa.
Nhan Noãn nhìn tên hiện lên trên đầu khung thoại, hỏi: "Sao em lại lưu cậu ta thành "Tiểu Vệ Tử" vậy?"
"Ngày nào cũng thỉnh an đúng giờ, không phải Tiểu Vệ Tử thì là cái gì anh?" Dương Nhược Liễu trợn mắt: "Sự kiên nhẫn của em sắp bị tiêu hao hết rồi."
"Có thể là thằng nhóc này quá thành thật, thành thật cũng không có gì không tốt." Chị Bội khuyên cô nàng: "Em thử chủ động gợi chuyện thì sao?"
"Em không muốn." Dương Nhược Liễu quay đầu đi: "Cũng không phải là em muốn theo đuổi anh ta. Đàn ông không thú vị như vậy, nếu thật sự ở bên nhau cũng sẽ không chọc em vui được, muốn làm cái gì."
"Ây da, cũng không thể nói vậy được." Chị Bội nói: "Con trai không giỏi lời ngon tiếng ngọt chưa chắc là chuyện xấu."
Hai người lại trò chuyện với nhau, Nhan Noãn trả điện thoại lại, không xen lời vào.
...
Buổi tối về đến nhà, cậu chủ động hỏi Úc Thiên Phi: "Cậu có hỏi người bạn họ Vệ của cậu trò chuyện tới Tiểu Dương thế nào rồi không?"
Úc Thiên Phi vui mừng hớn hở trả lời: "Hỏi rồi, cậu ta nói khá ổn!"
Chuyện này đúng là khiến người ta phát sầu.
Quả nhiên, chắc chắn phải có lý do tại sao một người đàn ông có điều kiện tốt lại sẵn sàng chủ động làm quen mà không tìm được đối tượng.
Thấy bộ dạng không thể diễn tả thành lời của Nhan Noãn, Úc Thiên Phi nhận ra gì đó không đúng: "Sao vậy, em gái người ta cảm thấy không được hả?"
"Coi như là... Không ổn lắm đi."
Nhan Noãn nói, kể lại nội dung cuộc trò chuyện hôm nay cho Úc Thiên Phi nghe.
"Chết tiệt, thằng này ngu quá." Úc Thiên Phi nghe xong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu ta còn nói với tôi là tôi cứ yên tâm, cậu ta rất tích cực. Kiểu tích cực không có hiệu quả này, có khác gì làm phiền đâu?"
Nhan Noãn hơi cảm thấy ngoài ý muốn, không ngờ ở phương diện này Úc Thiên Phi cũng không quá đần.
Cậu đột nhiên tò mò, muốn biết khi người đàn ông này theo đuổi cô gái mình yêu sẽ có biểu hiện thế nào.
"Không được, tôi nhìn gai mắt." Úc Thiên Phi nói: "Không giúp cậu ta chắc cậu ta xong đời."
Nhan Noãn có dự cảm không tốt.
"Cậu giúp một chuyện." Úc Thiên Phi dùng sức vỗ vai cậu: "Hôm nào tôi dẫn cậu ta đến chỗ các cậu, nói cậu ta đến tìm tôi, sẵn tiện qua chơi. Đến lúc đó lại bịa lý do để mọi người cùng ăn cơm, thay đổi bầu không khí."
Nhan Noãn nghe hiểu, anh muốn làm máy bay yểm trợ, còn muốn kéo mình tham gia.
"Tôi không rành mấy chuyện này." Cậu thành thật nói với Úc Thiên Phi.
"Không sao." Úc Thiên Phi cười giơ ngón cái lên với cậu: "Cậu cứ ngồi yên, xem tôi phát huy xuất sắc là được!"