Bầu không khí lập tức có hơi ngượng ngùng.
Úc Thiên Phi bước nhanh tới trước: "Các cậu uống trà chiều sao không gọi tôi một tiếng vậy?"
Trong sảnh lớn có ba ghế sô pha, một ghế đôi hai ghế đơn xếp thành hình vòng cung. Trước khi Úc Thiên Phi đến ba người họ mỗi người ngồi một ghế, không ai phiền ai, người ngôi trên ghế sô pha đôi là Đường Giai Bách.
"Nhích qua chút đi." Úc Thiên Phi vô cùng tự nhiên đặt túi trà sữa lên bàn, nói với Đường Giai Bách vốn chẳng quen biết: "Nhường cho cái chỗ."
Đường Giai Bách đang ngồi giữa sô pha im lặng nhích sang một bên.
Úc Thiên Phi chen mông ngồi bên cạnh cậu ta, sau đó cầm ly trà sữa lẻ loi đặt trước mặt, nói: "Ly này không ai uống hả? Thế tôi uống nhá."
Nói xong anh cầm ống hút cắm"bụp" vào ly trà sữa.
Đường Giai Bách tròn xoe mắt, miệng há tận mang tai, trơ mắt nhìn ly trà sữa của mình bị tên đàn ông lạ hoắc duyên dáng hút một ngụm lớn.
Úc Thiên Phi đặt ly xuống, cuối cùng phát hiện ra bầu không khí có hơi khác thường, ngu ngơ hỏi: "Sao thế?"
Dương Nhược Liễu cười ra tiếng đầu tiên: "Anh uống trà sữa của người ta! Ly đó là của em trai này!"
"Ngại quá ngại quá." Úc Thiên Phi nhìn Đường Giai Bách: "Tôi có ba ly nữa, cậu cứ chọn đi!"
"Không sao." Đường Giai Bách lúng túng cười nói: "Em vừa khám răng xong, bây giờ cũng không uống được."
Nói xong cậu chàng liếc mắt nhìn Nhan Noãn một cái. Không hiểu sao Nhan Noãn hơi chột dạ, dời tầm mắt đi.
"Cậu đừng khách sáo! Có khoai môn nghiền, sữa dừa và đường đen, cậu muốn cái nào?" Úc Thiên Phi kéo chiếc túi tới trước mặt cậu ta: "Không thì cậu lấy hết cũng được. Dù sao hai người này cũng đã lén uống sau lưng tôi rồi."
"Gì vậy, đây là em trai mời bọn em uống mà." Dương Nhược Liễu nói: "Hơn nữa, bọn em có biết anh sẽ tới đâu! Sao đột nhiên anh lại rảnh rỗi thế?"
Úc Thiên Phi nghe xong thì thở dài đầy ẩn ý: "Có một số người ấy, anh không lộ mặt thì người ta xem như anh hoàn toàn không tồn tại. Anh đây dù bận rộn cũng phải ráng nhín chút thời gian để quét độ tồn tại đúng không nào?"
Khi nói anh cố tình nhìn chằm chằm vào Nhan Noãn, cười nham hiểm. Nhan Noãn giả vờ như nghe không hiểu, cúi đầu tập trung nhìn ly trà sữa trong tay mình.
Trong lúc đó ánh mắt của Đường Giai Bách di chuyển giữa hai người.
Giây phút này, có lẽ chỉ có bản thân Úc Thiên Phi không cảm thấy ngại ngùng gì.
Nhưng ngoại trừ ngượng ngùng ra, Nhan Noãn còn cảm thấy khá vui. Lời nói ái muội trong vô thức của Úc Thiên Phi khiến cậu cảm thấy rầu rĩ, nhưng cũng khiến cậu không thôi nghĩ về chúng.
"Ngưỡng mộ quá." Chẳng biết tại sao Dương Nhược Liễu lại cảm thán: "Bác sĩ Nhan đúng là được yêu thích, vậy mà lại có hai người đàn ông tranh mang trà sữa cho anh."
Úc Thiên Phi ngạc nhiên: "Ơ, anh còn tưởng em trai này là bạn của em chứ."
Thấy anh nhìn mình, Đường Giai Bách chủ động tự giới thiệu: "Em là bạn của bác sĩ Nhan, hôm nay đến khám răng."
Úc Thiên Phi gật đầu, như đang suy nghĩ gì đó.
Đúng vào lúc này, Dương Nhược Liễu chợt hô lên: "Đó là cái gì vậy!"
Ngón tay cô nàng chỉ vào túi áo khoác của Úc Thiên Phi, hai người còn lại theo đó nhìn sang, chỉ thấy cái túi căng phồng, ở miệng túi lộ ra một cái đầu nhỏ lông xù.
"Chó con!" Đường Giai Bách kinh ngạc hô lên.
Con chó trông nhỏ nhỏ xinh xinh, rất ngoan ngoãn, không phát ra tiếng, chỉ yên lặng ngồi xổm trong túi, không hề có cảm giác tồn tại.
Úc Thiên Phi thấy vậy vội móc nó ra khỏi túi. Chó con có hơi căng thẳng, co lại thành một cục, vẫn nằm im không nhúc nhích.
"Nó tên là Lucky." Úc Thiên Phi nói: "Là một cô gái nhỏ. Nào Lucky, chào anh chị đi nào."
Nhan Noãn nhớ con chó nhỏ này. Lần trước cô nhóc bị chủ nhân để lại bệnh viện, vô cùng đáng thương, vào lồng rồi vẫn kêu ư ử không ngừng.
"Đáng yêu quá." Đôi mắt của Đường Giai Bách sáng lên, cẩn thận vuốt ve đầu nó: "Là chó của anh hả?"
"Không phải, là người ta vứt trong bệnh viện của chúng tôi, không ai muốn." Úc Thiên Phi nói: "Nó có hơi lo lắng khi bị tách ra, một mình là sẽ kêu suốt lại còn không chịu ăn gì, nên lúc đi làm tôi phải cất nó vào trong túi, tối còn phải đem nó về nhà."
"Vậy không phải là anh nuôi sao!" Dương Nhược Liễu nói.
"Ầy." Úc Thiên Phi thở dài: "Trước khi tìm được người đàng hoàng hợp với nó, anh coi như là người giám hộ đi."
"Tôi có thể bế nó chút không?" Đường Giai Bách hỏi.
"Được chứ." Úc Thiên Phi đưa chó tới: "Nó không quá sợ người lạ, với ai cũng thân thiết cả."
Đường Giai Bách mừng rơn, ôm chó vào trong lòng, miệng thì "chậc chậc chậc" chơi với nó.
"Cậu thích không?" Úc Thiên Phi nói: "Có muốn nhận nuôi không?"
Đường Giai Bách lộ ra vẻ mặt tiếc nuối: "Không được ạ, hiện tại chỗ em ở không cho nuôi thú cưng."
"Ồ, vậy thì hết cách."Úc Thiên Phi cười, sau đó như vô ý hỏi:"Cậu và Nhan Noãn là bạn bè à? Nhìn sơ thì tuổi hai người chênh nhau khá lớn."
Đường Giai Bách khựng lại, Nhan Noãn ngồi đối diện mở miệng nói: "Cậu quan tâm chuyện này làm gì."
"Thuận miệng hỏi thôi." Úc Thiên Phi lẩm bẩm: "Cậu nhạy cảm thế làm gì.""
Nói xong anh lại cười với Đường Giai Bách rồi hỏi: "Cậu còn là sinh viên à? Quen cậu ấy lâu rồi à?"
"Em..." Đường Giai Bách bức rức: "Em và bác sĩ Nhan... Biết nhau qua khám răng. Nghiệp vụ của anh ấy rất tốt, nhiệt tình, dịu dàng săn sóc chu đáo, em... Em rất sùng bái anh ấy, chủ động hỏi anh ấy cách liên lạc, vậy là biết nhau!"
"Dịu dàng, săn sóc?" Úc Thiên Phi nhíu mày.
Dương Nhược Liễu ở bên cạnh lén cười.
"Em có nghe bác sĩ Nhan nhắc đến anh." Đường Giai Bách nói: "Chắc là anh nhỉ? Các anh lớn lên cùng nhau đúng không?"
Úc Thiên Phi liếc nhìn Nhan Noãn, gật đầu: "Là tôi, nhưng..."
"Sao ạ?" Đường Giai Bách hỏi.
"Sao từ trước đến nay tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến cậu vậy?" Úc Thiên Phi nói.
"Có thể là vì... Vì thời gian bọn em biết nhau cũng chưa lâu." Đường Giai Bách nói: "Dạo gần đây thường trò chuyện nên mới thân nhau."
"Các cậu còn thường trò chuyện với nhau à?" Úc Thiên Phi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Nói cái gì thế?"
"Cậu rảnh lắm hả?" Nhan Noãn không nhịn được mà lên tiếng: "Còn không về đồng nghiệp của cậu sẽ gọi điện cho cậu đó."
"Chờ gọi rồi nói." Úc Thiên Phi phớt lờ, hỏi: "Các cậu trò chuyện online à? Sao cậu chưa bao giờ trò chuyện với tôi?"
Nhan Noãn cạn lời, Dương Nhược Liễu ngồi ở bên kia cười thành tiếng.
Cô nàng chỉ vào Úc Thiên Phi nói lớn: "Sao anh giống như đang ghen vậy!"
"Đúng thế." Úc Thiên Phi hùng hồn nói: "Đương nhiên là anh ghen rồi. Em không biết đâu, anh bận bịu lâu thế mà cậu ấy chẳng nói với anh câu nào."
Đường Giai Bách bị lời nói của anh làm cho hoảng sợ, ôm chó trợn tròn mắt.
Nhan Noãn mím môi, ra vẻ mặc kệ cậu muốn làm gì thì làm.
Cậu cũng có chút hối hận.
Trong gần nửa tháng gần đây, cậu làm rất nhiều chuyện nhàm chán.
Cậu giặt chăn và vỏ chăn mà Úc Thiên Phi đã đắp, thay mới, ruột chăn cũng đem ra phơi nắng nên rối tung.
Cậu mua ít bia, đậu phộng và đậu rang, bỏ trong tủ lạnh, lúc nào cũng có thể lấy ra uống, còn có đồ nhắm rượu.
Cậu còn mua bột mì và máy nướng bánh loại nhỏ, có thể dùng làm bữa sáng.
Nếu hôm nào đó Úc Thiên Phi tan làm đột nhiên muốn tìm người uống rượu tán gẫu, nhà cậu có sẵn bia, nói chuyện xong có thể ngủ thoải mái trong ổ chăn, còn có thể bữa sáng nóng hổi vào sáng hôm sau.
Nhưng dạo này Úc Thiên Phi không đến, tất cả đều phí công.
Có lẽ thứ Úc Thiên Phi cần chỉ là một câu nói đơn giản. Nhưng với Nhan Noãn mà nói, điều đó vô cùng khó khăn.
"Em xem cậu ta kìa." Úc Thiên Phi ấm ức: "Trong lòng không có anh mà."
Dương Nhược Liễu bị chọc cho cười khanh khách mãi không ngừng, má Nhan Noãn nóng lên, nhíu mày cúi đầu. Điện thoại trong túi cậu hơi rung lên.
Lấy ra nhìn, là tin nhắn do Đường Giai Bách cách không đến hai mét gửi.
- Có phải anh ta cũng thích anh không!!!
Nhan Noãn ngẩng đầu lên liếc Đường Giai Bách, thằng nhóc đang còn khiếp sợ, vẫn chưa hồi thần.
- Không phải, anh ta thế đó, quen rồi.
Sau khi nhấn gửi, Nhan Noãn nhìn Đường Giai Bách cười khổ một cái. Đường Giai Bách mang vẻ mặt khó tin.
"Hai người đang làm gì đó, làm trò trước mặt công chúng." Úc Thiên Phi hỏi.
"Cái này gọi là mắt đi mày lại!" Dương Nhược Liễu nói: "Liếc mắt đưa tình!"
"Mấy người rảnh rỗi quá." Nhan Noãn đứng dậy: "Anh về phòng làm việc đây."
Đường Giai Bách vội đứng lên: "Vậy... Em đi trước đây! Trả chó lại cho anh này."
"Chờ chút đã, em vẫn còn chưa hẹn ngày thay thuốc lần sau đâu." Dương Nhược Liễu đi tới quầy dịch vụ: "Qua đây đi."
Úc Thiên Phi im thin thít.
Nhan Noãn cúi đầu đi, lén nhìn về phía sau thì lập tức giật mình. Vậy mà Úc Thiên Phi lại đi theo sát phía sau cậu.
"Cậu làm gì vậy!" Cậu hỏi.
"Tới văn phòng cậu đó." Úc Thiên Phi ra vẻ đương nhiên.
Nhan Noãn không còn lời gì để nói.
Vào phòng làm việc, Úc Thiên Phi dạo một vòng, cảm khái nói: "Vẫn là lần đầu tiên tôi đến đây."
"Không thể vào đây." Nhan Noãn nói.
"Tôi lại không phải là người ngoài." Úc Thiên Phi nói rồi ngồi xuống: "Cậu ta thật sự là bệnh nhân của cậu à? Các cậu thân nhau lắm sao?"
"Cậu quan tâm chuyện này để làm gì?" Nhan Noãn nhíu mày.
"Tò mò mà." Úc Thiên Phi nói: "Nhìn sơ qua hai người các cậu thật sự không hợp, rất khó tưởng tượng sẽ thường xuyên tán gẫu với nhau."
Nhan Noãn nhún vai: "Cho nên?"
"Cho nên, lát nữa tan làm tôi muốn đến nhà cậu." Úc Thiên Phi nói: "Cậu chờ tôi, đừng có đi trước đó."
Nhan Noãn ngây người hai giây, còn chưa trả lời thì Úc Thiên Phi đã nhíu mày.
"Cậu không có hẹn rồi đó chứ?" Anh hỏi.
"Không được sao." Nhan Noãn nhìn thẳng vào anh: "Tôi cũng có bạn bè của mình."
"Chẳng lẽ hẹn với anh bạn nhỏ vừa nãy?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Ừ, đúng vậy." Nhan Noãn vô cùng khẩn trương, nói quàng xiên: "Bọn tôi hẹn đi... Ờm, đi khiêu vũ."
Nói xong cậu lén liếc nhìn Úc Thiên Phi, quả nhiên Úc Thiên Phi ngạc nhiên vô cùng.
"Thật hay giả vậy." anh hỏi Nhan Noãn: "Cậu? Khiêu vũ? Vậy thì cần phải dẫn tôi theo, tôi muốn nhìn tận mắt."
Nhan Noãn nhìn lướt qua con chó đã được anh cất lại vào túi: "Đi cùng với nó à?"
Chuyện này đương nhiên là không tiện.
Úc Thiên Phi lưỡng lự.