Cơn giận dữ của Lâm Giác Hiểu bốc lên đỉnh đầu, đã lâu rồi anh chưa tức giận như vậy, chính xác hơn thì trước đây anh chưa từng gặp chuyện nào khiến anh bức xúc đến vậy.

Anh vốn không dễ nổi nóng, lại thêm trời sinh tình tính hiền hòa nên chưa từng có cảm giác tức đến đầu váng mắt hoa như hiện tại. Chu Kính Dã thuật lại bằng chất giọng bình tĩnh, nhưng câu chữ lại chói tai vô cùng.

Lâm Giác Hiểu đã biết vì sao một đứa nhỏ ngoan như Chu Kính Dã lại đi ẩu đả.

Lời mắng chửi của học sinh nam tên Đổng Nhạc Thánh kia gai tai quá mức, huống hồ… mẹ của Chu Kính Dã thật sự mới xảy ra chuyện cách đây không lâu. Chẳng trách Chu Kính Dã phát hỏa, dưới góc nhìn của Lâm Giác Hiểu, quả là đáng đời Đổng Nhạc Thánh.

Lâm Giác Hiểu hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén cơn giận dữ của mình, song vẫn không kiểm soát được giọng điệu đã lên cao. Anh nhìn thẳng mẹ của Đổng Nhạc Thánh chất vấn: “Cô dạy con mình thế nào vậy?”

Giáo dưỡng anh nhận được từ gia đình không cho phép anh nói những lời quá xấc xược: “Những lời như thế mà cậu ta cũng nói được ư?”

Mẹ Đổng Nhạc Thánh tự biết mình đuối lý, nhưng vẫn gân cổ lên chày cối: “Nhưng đánh người cũng, cũng là sai rồi.”

Lâm Giác Hiểu tức đến bật cười, tính anh vốn ưa bao che khuyết điểm cho người thân, hiện tại Chu Kính Dã đã được anh đặt trong phạm vi người nhà của mình để bảo vệ.

Anh hiền lành, nhưng không có nghĩa là dễ bắt nạt, anh an ủi xoa lưng Chu Kính Dã, lớp cơ mỏng bao phủ lưng cậu săn chắc, giờ đây đang căng cứng lại.

Anh hỏi ngược lại: “Thế Kính Dã nhà cháu không bị đánh à?”

Chu Kính Dã không ngờ tới sẽ được anh đứng ra bảo vệ, từ khi sự tình phát sinh, cậu đã dự định sẽ tự mình giải quyết.

Dựa theo kinh nghiệm và phán đoán của cậu, mọi thứ giống với những gì thầy Tất đã nói, bọn họ đã là học sinh cuối cấp, trên người hai đứa đều có vết thương, đại khái sẽ có thể khiến chuyện lớn hóa nhỏ, sẽ không bị xử lý.

Không nhận xử phạt, nhưng hai bên tự kiểm điểm và xin lỗi là không thể tránh được.

Giống như Chu Kính Dã tiên đoán, thầy Tất đứng ra khuyên: “Hai bên bình tĩnh đã.”

“Trong chuyện này hai bạn đều có lỗi, nhưng lỗi thuộc về Đổng Nhạc Thánh nhiều hơn, dù là lớp 12 nhưng cũng không thể không phạt. Chu Kính Dã, em viết bản kiểm điểm 1000 chữ, Đổng Nhạc Thánh viết 3000 chữ, sau đó xin lỗi nhau trước cờ.”

Đổng Nhạc Thánh không phục, nhưng cậu ta bị mẹ véo tay, chỉ đành nhịn xuống.

Lâm Giác Hiểu và Chu Kính Dã rời khỏi văn phòng, đi đằng sau hai người nọ, mẹ của Đổng Nhạc Thánh đang làu bàu chuyện gì đó, hẳn là đang mắng con mình.

“Cô.”

Lâm Giác Hiểu đứng xa xa gọi bà ấy.

Lâm Giác Hiểu đứng trên bậc thềm, hơi cúi đầu nhìn mẹ của Đổng Nhạc Thánh, gương mặt anh sáng sủa ưa nhìn, khóe miệng luôn mỉm cười lúc này đây đang mím thành một đường thẳng.

Mẹ của Đổng Nhạc Thánh quay đầu lại, Lâm Giác Hiểu hiền hòa nói với bà ấy: “Cậu ấy là con của cô nên cháu cũng không tiện khuyên bảo điều gì, cháu chỉ muốn nhắc nhở cô một câu, cô cứ dạy cậu ấy thế này thì dù có hay không có cô, cậu ấy cũng sẽ như thế.”

Chu Kính Dã đứng sau anh, cậu nghiêng đầu nhìn một mình Lâm Giác Hiểu, không xem phản ứng của hai người kia.

Lâm Giác Hiểu đang ra mặt cho cậu?

Một cảm xúc phức tạp đang dấy lên trong lòng cậu, cậu gây ra chuyện, Lâm Giác Hiểu không hề tức giận.

Thậm chí còn đứng về phía cậu, an ủi cậu, thoa vết thương cho cậu.

Không những thế, hiện tại còn chống lưng cho cậu.

Chu Kính Dã tự lập đã quen, tạm thời không thể thích ứng, nhưng đứng trước mặt cậu đây là Lâm Giác Hiểu.

Tâm tình phức tạp lại bị quấy đảo một lần nữa, hòa hợp lại với nhau, tựa một bức tranh đa sắc loang lổ.

Lời của Lâm Giác Hiểu thật ra không nể nang gì, nhưng thắng ở chỗ ý tứ không rõ ràng.

Anh kéo tay Chu Kính Dã, bước từng bước xuống dưới, không nhìn hai mẹ con Đổng Nhạc Thánh.

Lâm Giác Hiểu dắt Chu Kính Dã đến thẳng xe mình, anh dùng chìa khóa mở khóa xe, quay lại hỏi cậu: “Hay là đừng ở nội trú nữa?”

Anh từ tốn khuyên nhủ cậu: “Kính Dã, em ở nhà không làm phiền đến anh đâu, em đừng cảm thấy khó xử.”

“Em không muốn ở ký túc thì nói với anh, chịu ấm ức thì nói với anh, chuyện gì cũng có thể nói anh nghe.”

Ánh mắt của Lâm Giác Hiểu lại trở về ấm áp như thường ngày, lúc chăm chú nhìn một người, thật sự dễ khiến Chu Kính Dã hiểu nhầm.

Nhịp tim cậu tăng lên trong nháy mắt, Chu Kính Dã không dám chắc, Lâm Giác Hiểu có nghe thấy tiếng tim đang dồn dập trong lồng ngực cậu hay không.

Chu Kính Dã cúi đầu, nói ra tiếng lòng mình: “Em không muốn ở ký túc.”

Lâm Giác Hiểu bật cười: “Nói với anh từ trước phải hơn không? Qua đây, lên xe.”

Chu Kính Dã lặng lẽ ra mở cửa ghế phó lái, ngồi vào. Nhưng khi vừa ngồi xuống, cậu lập tức phát hiện có điều kỳ lạ.

Ghế phó lái đã bị điều chỉnh, ngày trước có đủ khoảng trống cho đôi chân của cậu, nhưng hiện tại lại chật chội khó tả.

Biểu cảm của Chu Kính Dã biến đổi đôi chút, cậu với tay yên lặng điều chỉnh cho ghế dịch sau.

Vị trí ghế đã rộng rãi hơn, nhưng thâm tâm Chu Kính Dã lại nghèn nghẹt.

Cậu bắt đầu vận dụng những kiến thức toán học ít ỏi của mình để tính toán xem, người ngồi ở vị trí này cao bao nhiêu.

Ghế ngồi phải chỉnh lại bảy đến tám xăng-ti-mét, cậu cao một mét tám lăm, như thế thì… Chu Kính Dã không tính được.

Nhưng Chu Kính Dã vừa cúi đầu đã nhìn thấy một thỏi son.

Thỏi son lì Armani nằm im lìm trên đất, vỏ son màu đỏ, rất chói mắt.

Chu Kính Dã mím môi, cúi xuống nhặt thỏi son lên, Lâm Giác Hiểu cũng để ý thấy, anh nhìn lướt qua nó rồi khẽ ồ lên: “Hình như là của chị Giang, em để lên chỗ trống bên cạnh đi.”

“Vâng.” Chu Kính Dã bình thản đáp lời, thả tay, thỏi son được cất vào ngăn kéo, cậu vờ như đang tìm chuyện để nói, “Hôm nay chị ấy đi chung xe với anh ạ?”

Chu Kính Dã có ấn tượng với “chị Giang” trong lời của Lâm Giác Hiểu, hôm trước hai người mới gặp nhau, chị ấy còn gọi cậu là “em giai”, là đồng nghiệp của Lâm Giác Hiểu.

Một chị gái dù để mặt mộc vẫn khá xinh.

Lâm Giác Hiểu lái xe, anh thuận miệng đáp lời: “Ừ, hôm nay bệnh viện liên hoan, chị Giang không đi xe nên anh chở một đoạn.”

Chu Kính Dã chỉ “ồ”, không nhìn ra dao động, bỗng nhiên cậu nhạy cảm ngửi thấy mùi nước hoa.

Không phải nước hoa của thiếu nữ, cũng không nồng như mùi của người trưởng thành, mà ngược lại khá trung tính.

Chu Kính Dã biết Lâm Giác Hiểu không xức nước hoa, có thể lúc ăn liên hoan đã bị ám mùi của người khác… Là mùi của chị Giang ấy à?

Cả quãng đường Chu Kính Dã cứ rầu rĩ không vui, Lâm Giác Hiểu nghĩ tâm trạng cậu không tốt nên cố gắng kể thật nhiều chuyện thú vị cho cậu nghe, nhưng sau cùng thì cũng thôi, anh cho rằng Chu Kính Dã cần yên tĩnh một mình. Thế nhưng khi anh không nói chuyện nữa, dường như tâm trạng cậu lại càng tụt dốc.

Lâm Giác Hiểu dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi, xuống xe mua cho cậu một que kem. Anh xé giấy gói rồi đưa cho Chu Kính Dã như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Ăn đồ ngọt rồi vui lên nha?”

Chu Kính Dã ngẩn ra, giơ tay nhận lấy.

Lâm Giác Hiểu mua cho cậu một que kem Xảo Lạc Tư, bên ngoài phủ một lớp sô-cô-la xốp giòn, bên trong là nhân lạc và kem bơ.

Chu Kính Dã không thích ăn ngọt, nhưng cậu không chê ngấy, cũng không sợ lạnh tê răng.

Cậu biết Lâm Giác Hiểu đang dỗ dành cậu, đang an ủi cậu, muốn cậu vui lên, vì thế Chu Kính Dã ăn hết sạch que Xảo Lạc Tư ngọt ngấy đó.

Cậu ăn xong thì thấy trên que kem có viết một dòng chữ sến súa quê mùa màu cà phê: “Không được động tay, chỉ được động lòng.”

Chu Kính Dã nhìn lướt qua dòng chữ, đúng là quê thật, nhưng có lẽ do đây là que kem mà Lâm Giác Hiểu mua cho cậu, cậu lại thấy dòng chữ này ngọt ngào lạ kỳ.

Cậu cất cái que lại vào vỏ, miết nó trong tay.

Hôm nay Chu Kính Dã vừa mới rời đi từ nhà Lâm Giác Hiểu, hiện tại lại trở về, cậu đi đằng trước, vươn tay bật đèn cầu thang. 

Cầu thang vọng lại tiếng bước chân, Chu Kính Dã đứng tại vị trí thảm trước cửa, chờ Lâm Giác Hiểu mở khóa.

Trong phòng tối om, ánh đèn ấm áp bừng sáng khiến cậu nheo mắt lại vì chưa kịp thích ứng.

Khang Khang thân với cậu, lại líu nhíu bước đến dụi chân cậu, Chu Kính Dã cúi người, bế em lên.

Khang Khang không sợ độ cao, em thân thiết liếm ngón tay Chu Kính Dã. Đầu lưỡi mèo con mềm mại, cảm giác ấm ấm ẩm ẩm.

Chu Kính Dã bế em ngồi xuống ghế sô-pha, để em nằm trên đùi mình. Nhưng sự chú ý của cậu không tập trung ở đây, mà hướng về phía Lâm Giác Hiểu đang đứng tựa cửa nói chuyện điện thoại. Có lẽ anh đang gọi cho chị Giang.

“A lô, chị Giang ạ? Son chị rơi ở xe em này.”

“Vâng, màu đỏ ạ.”

“Mai em mang cho chị… Được, không có gì đâu ạ.”

Khi anh nói chuyện, cả gương mặt đều toát ra ý cười, cũng không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà anh càng vui hơn.

Chu Kính Dã nghĩ, với ai Lâm Giác Hiểu cũng tốt như vậy ư?

Nhưng cậu không có tư cách ngăn cản Lâm Giác Hiểu, anh hiền hòa như cơn mưa mùa xuân, còn cậu, Chu Kính Dã, chỉ là một người được hưởng thụ sự ấm áp ấy mà thôi.

Cậu rũ mắt, Khang Khang nằm trên chân cậu cọ tới cọ lui, đôi mắt xanh xanh vẫn luôn nhìn cậu.

Cậu bóp nhẹ chân Khang Khang, nhỏ giọng hỏi: “Mày cũng được anh ấy đối xử tốt như vậy sao?”

Ai cũng được Lâm Giác Hiểu đối xử tốt như vậy.

Con trai đương tuổi thanh xuân nhiều tâm sự, vừa mới nghĩ thôi mà lòng đã cuồn cuộn như nước chảy, không cách nào ngăn lại.

Lâm Giác Hiểu gác máy, anh đổi dép lê vào nhà, cười híp mí hỏi cậu: “Sáng mai em muốn ăn gì? Anh nấu cho em.”

Chu Kính Dã biết, Lâm Giác Hiểu nói vậy, làm vậy vẫn là vì muốn an ủi cậu, dùng sự dịu dàng mà cậu không thể chối từ để bao bọc lấy cậu.

Cậu mím môi, khẽ đáp: “Em nấu cho anh, em dậy sớm hơn.”

Bảy giờ hai mươi chuông vào lớp của Dục Quân sẽ vang lên, nếu cậu không muốn đi muộn thì phải dậy từ sáu rưỡi.

Lâm Giác Hiểu nghi hoặc: “Em không cần anh đưa đi hở?”

“Không ạ, sớm quá.” Chu Kính Dã lắc đầu, “Em đi xe đạp công cộng là được.”

Lâm Giác Hiểu vẫn nói: “Anh đưa em đi, như thế em có thể ngủ thêm một lát.”

Thật ra cũng không ngủ thêm được bao nhiêu, chỉ là chuyện dậy sớm hay muộn mười mấy phút mà thôi, cậu còn định nói thêm, vết thương bên miệng chợt nhói đau.

“Anh Giác Hiểu…”

Ma xui quỷ khiến cậu mở lời, cụp mi mắt đen dày xuống nửa che đi con ngươi đen láy, cậu không được tự nhiên tỏ ra đáng thương.

“Mặt em đau.”

Cậu mê muội, cậu khát khao, cậu tham lam lưu luyến sự dịu dàng của Lâm Giác Hiểu.

Chu Kính Dã hoảng hốt nhận ra một điều, hình như chẳng còn lối thoát cho cậu nữa rồi.

Hết chương 13