*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tô Hiểu Nhiên: "..."
Người đàn ông này thật sự thích ăn đồ ăn do cô đút sao?
Cô không thể làm gì khác hơn là rụt người một cái, sau đó dè dặt đi tới ngồi xuống bên cạnh anh, rồi cầm đũa lên bắt đầu đút cho anh.
Anh ăn cực kỳ chậm rãi từ tốn, Tô Hiểu Nhiên cảm thấy vô cùng khổ sở.
Hôm nay cô làm rất nhiều việc nặng ở bệnh viện, lúc này đang vừa mệt vừa đói, thế mà bây giờ còn phải ngồi ở đây ung dung, thong thả đút anh ăn.
Nhưng cô là vợ anh vì thế việc đút ánh ăn cũng là điều hiển nhiên thôi.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, cuối cùng thì anh cũng ăn xong bữa tối này.
Sau khi đặt đũa xuống, Tô Hiểu Nhiên dè dặt lấy khăn giấy lau khóe miệng cho anh.
Những đường nét trên khuôn mặt anh trông thì có hơi cứng nhắc và lạnh lùng thế nhưng khi thật sự tiếp xúc với nó thì mới thấy vô cùng mềm mại.
Hình như da của anh còn tốt hơn cả cô, khi chạm vào khiến người ta cảm thấy thoải mái, thoải mái tới mức khiến tim đập rộn lên.
Một lúc lâu sau, cô buông tờ giấy trong tay xuống, lúc này mới xoay người bắt đầu dùng bữa tối.
Sau một buổi chiều vừa mệt vừa đói, cô có cảm giác mình có thể ăn hết một bàn thức ăn này.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, một cô gái với gương mặt trẻ thơ nhanh chóng cầm chén cơm lên, bắt đầu càn quét hết những món thức ăn có trên bàn.
Khẩu vị của cô tốt tới mức khiến ông Chu và thím Lý nhìn đến ngây người.
Còn Mặc Hiên Sâm vẫn ngồi im tại chỗ, vẻ mặt dửng dưng cầm lấy tách trà uống một ngụm: "Hóa ra em học tập vất vả như thế đấy."
Tô Hiểu Nhiên biết anh đang nói tới việc cô ăn nhiều vì thế đỏ mặt gật đầu một cái: "Ừ, em trời sinh ngốc nghếch, vì thế việc sử dụng đầu óc nhiều khiến em cảm thấy vô cùng mệt mỏi".
Mặc Hiển Sầm nhìn cô, giọng nói trầm thấp xen lẫn sự vui vẻ: "Nói thẳng toạc ra thể luôn à?"
Tô Hiểu Nhiên nhận ra sự giễu cợt trong giọng nói của anh.
Thế nhưng đúng là cô rất ngốc.
Cô bĩu môi một cái, cảm thấy mình không cần phải so đo tính toán với một người tàn tật, cho nên vui vẻ tiếp tục ăn bữa tối của mình.
Lúc cô tiêu diệt sạch sẽ mấy món ăn trên bàn, Tô Hiểu Nhiên đưa tay xoa bụng mình, không những thế còn ợ một cái rồi lên tiếng: "Đúng là thoải mái!"
"Ăn xong rồi thì nên làm việc thôi"
Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhàn nhạt lên tiếng: "Đẩy tôi lên phòng đi."
Tô Hiểu Nhiên đang vươn vai thì đột nhiên ngừng lại: "Gần đây anh...!không phải anh tới phòng làm việc sao?"
Mỗi lần đều do ông Chu hoặc Bất Ngôn đẩy anh lên, sao hôm nay đột nhiên lại đổi qua cô thế này?
"Mấy ngày trước có một quyển tiểu thuyết đang nghe dở, cho nên mới tới phòng sách để ông Chu và Bất Ngôn đọc cho tôi nghe.
Nhưng bây giờ nghe xong rồi, đương nhiên là phải về phòng ngủ thôi."
Tô Hiểu Nhiên: "..."
Cô ở bệnh viện chạy lên chạy xuống cả một ngày, có trời mới biết lúc này cô đã mệt mỏi tới mức nào.
Cuối cùng cũng có thể ăn một bữa no nê, vậy mà bây giờ anh lại còn bảo cô đẩy về phòng nữa sao?
Cô do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định đi tới đẩy xe lăn của anh.
Chỉ đẩy anh lên lầu thôi, cũng không có gì quá mệt.
Thế nhưng cô không ngờ, sau đó một việc tồi tệ hơn đã xảy ra, người đàn ông đó còn muốn cô tắm cho anh nữa.
Thậm chí anh còn mặt dày lên tiếng: "Đêm tân hôn, em đã làm rất tốt."
"Vì thế làm một lần nữa đi, em làm được mà"
Tô Hiểu Nhiên chỉ muốn cầm chiếc khăn lông trong tay nhét vào miệng anh, sau đó ấn đầu anh vào bồn tắm.
Có điều, cô thực sự nghiêm túc xả nước rồi tắm rửa cho anh giống như ngày hôm đó, còn tìm cho anh một bộ đồ ngủ để thay.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, cô gần như đã kiệt sức.
Thế nhưng Mặc Hiện Sâm vẫn không chịu tha cho cô, anh còn bắt cô phải đọc cho anh nghe toàn bộ những tin tức đã xảy ra trong ngày hôm nay mà truyền hình đã đưa tin.
Cô vừa mệt vừa cảm thấy buồn ngủ, hai mắt díu cả lại, nhưng vẫn phải gồng mình ngồi trên giường đọc tin tức cho anh nghe: "Gần đây tập đoàn Cổ Thị nhận được sự đầu tư từ một người thần bí, giá cổ phiếu tăng lên một bậc.
Người biết chuyện nói rằng người thần bí này hình như là cùng một người với người đã góp vốn đầu tư giúp tập đoàn Liễu Thị trở lại đỉnh cao..."
Cô càng xem càng cảm thấy không hiểu gì về những tin tức trên thương trường, mới đọc một chút mà đã mơ màng buồn ngủ.
Lúc ngủ trong miệng cô vẫn không ngừng đọc đi đọc lại nội dung của mấy tin tức đó.
Cô tựa người vào gối, ánh mắt thâm thúy của Mặc Hiển Sầm nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng vẫn đưa tay đắp chăn cho cô.
"Giữa vợ chồng với nhau thì việc quan trọng vẫn là sự tin tưởng."
"Bởi vì em không tin tưởng tôi nên mới không nói cho tôi biết bất cứ việc gì cả"
Anh nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc đang lòa xòa trước mặt cô: "Nếu như em không hoàn toàn tin tưởng cũng như lệ thuộc vào tôi thì tôi cũng sẽ không để em ở cạnh tôi quá lâu được."
Người đàn ông đưa mắt nhìn cô, trước mặt đột nhiên hiện lên hình ảnh của mười mấy năm về trước.
Lúc ấy, anh ngồi ở hàng ghế đằng sau nghe bố và mẹ liên tục cãi nhau.
"Nếu như em tin tưởng anh thì cũng sẽ không lừa gạt anh những chuyện như thế."
"Em làm thế cũng là vì không muốn anh phải lo lắng!"
"Nếu em nói cho anh biết những chuyện này thì chúng ta vẫn có cơ hội chuyển mình, còn bây giờ thì sao? Em tự mình quyết định mọi thứ, phá hủy hết tất cả mọi thứ!".
Việc hai người họ tranh cãi như thể khiến anh cảm thấy rất phiền lòng.
Đứa bé tám tuổi thở dài,đeo tai nghe lên, chỉnh âm lượng cao nhất.
Cũng không biết qua bao lâu, anh tựa đầu vào xe ngủ thiếp đi.
Sau đó anh bị cảm giác đau đớn làm cho tỉnh lại.
Trong cùng một ngày, anh mất đi cả bố lẫn mẹ.
Bọn họ đều nói rằng bố mẹ anh mất vì tai nạn xe, có điều chỉ có anh mới biết đó không phải là chuyện ngoài ý muốn.
Ngày đó, bố anh chỉ trích mẹ anh, bảo mẹ anh không nên giao cổ phần trong tay mình cho chú thím để họ kinh doanh, vì thể dẫn mẹ anh đến tìm chú thím quay về...!
Bởi vì quá mệt mỏi, cả đêm qua Tô Hiểu Nhiên ngủ cực kỳ say, không chút mộng mị.
Rạng sáng ngày hôm sau, cô bị thím Lý đánh thức: "Mợ chủ, cậu chủ nói rằng sáng nay cậu ấy muốn ăn bữa sáng do chính tay cô chuẩn bị"
Tô Hiểu Nhiên mơ màng mở mắt nhìn thím Lý một cái: "Có thể bảo anh ấy dời sang ngày khác được không?"
Hôm qua có thật sự vô cùng mệt mỏi, bây giờ chỉ mới sáu giờ sáng, cô vẫn chưa ngủ đủ cơ mà.
Thím Lý cảm thấy có hơi khó xử: "Thế nhưng cậu chủ bảo rằng, buổi sáng sau đêm tân hôn, cậu ấy không được ăn bữa sáng do chính tay cô chuẩn bị, vẫn luôn thấy canh cánh trong lòng, cho nên hôm nay nhất định phải ăn được bữa sáng cho chính tay cô làm"
"Nếu không...!Thì tôi phải dọn đồ đi."
Một người đơn giản và hiền lành như Tô Hiểu Nhiên đương nhiên không chịu được việc người khác bị đuổi việc do sự lười biếng của mình.
Vì thế cô duỗi người, cố gắng vực dậy tinh thần, sau đó nhanh chóng xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.
Cô từng có hai năm kinh nghiệm làm bữa sáng cho bà nội vì thế việc chuẩn bị bữa sáng này không làm khó được cô.
Có điều, cho
.