Sau khi Thẩm Nhược Trăn tỉnh lại một ngày, còn chưa kịp làm kiểm tra chi tiết đã bị nhà họ Sở lặng lẽ đón đi và chuyển đến một bệnh viện khác.

Cậu được đưa vào một bệnh viện tư nhân cao cấp, phòng điều trị rộng rãi hơn, nhiều y tá hơn, môi trường riêng tư hơn, cùng tầng gần như không có bệnh nhân khác.

Thẩm Nhược Trăn không sợ chán, cũng không có bất kỳ nhu cầu nào khác, cậu mỗi ngày chỉ cần báo giấy, càng nhiều báo giấy từ các nhà xuất bản khác nhau càng tốt.

Cậu khao khát mọi nguồn thông tin, tình hình thời sự quốc tế, phát triển kinh tế, khoa học kỹ thuật công nghiệp, giáo dục dân sinh, chỉ cần tỉnh táo là cậu luôn chăm chỉ đọc tin tức mới.

Thẩm Nhược Trăn vô cùng kinh ngạc trước những thay đổi to lớn của toàn thế giới, từ xưa đến nay, nỗi bất an của cậu dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác hạnh phúc.

Bà Sở cũng kinh ngạc, đứa con trai dốt nát kém cỏi của bà thế nhưng lại bắt đầu biết đọc báo, không nhịn được hỏi: “Tiểu Sâm, có mệt không con?”

Thẩm Nhược Trăn vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với cái tên này, trì hoãn nửa giây mới ngẩng đầu lên trả lời: “Con không mệt.” Nói xong liền dừng lại, cậu không thể gọi “mẹ”, cũng không thể giả vờ thân mật, lại nói: “Chiếc váy hôm nay của bác rất đẹp.”

Bà Sở mừng đến mức bật khóc, bà nán lại bên giường không rời nửa bước, mong “con trai” nhân lúc mất trí nhớ có thể nói chuyện với bà nhiều hơn.

Thẩm Nhược Trăn đóng tờ báo lại, người ta thường nói “Nói càng nhiều sai càng nhiều”, cậu đề phòng trước: “Có nhiều chuyện con đều không nhớ nữa rồi, có nhiều thứ cũng không nhận ra, một vài kiến ​​thức dễ hiểu cũng cảm thấy khó như đọc thiên thư.”

Bà Sở an ủi cậu: “Đừng buồn, con trước đây cũng xem như không biết gì, trong đầu cũng chẳng có bao nhiêu giấy mực.”

Thẩm Nhược Trăn sững sờ: “Thật sao?”

Bà Sở nói: “Thật may mắn khi em gái con biết học hành, thành tích cũng tốt, nếu không mẹ đi xã giao với các phu nhân thực sự sẽ không có chút mặt mũi nào.”

Thẩm Nhược Trăn: “…”

Khi nói chuyện, Thẩm Nhược Trăn không khỏi nghĩ đến mẫu thân của mình.

Mẫu thân cậu là tiểu thư khuê các, là người thầy khai sáng cho cậu khi cậu còn nhỏ, đối với cậu nghiêm khắc hơn là sủng ái, so với phụ thân, mẫu thân đối với cậu còn ký thác nhiều kỳ vọng hơn thế.

Mặt khác, bà Sở lại là một “người mẹ hiền từ” điển hình, bà không đòi hỏi gì đối với Sở Thức Sâm mà hoàn toàn chấp nhận điều đó, bà không bao giờ nghĩ đến nếu một ngày nào đó xảy ra chuyện không thể vãn hồi thì phải làm như thế nào.

Thẩm Nhược Trăn nghĩ, việc cậu còn sống dựa vào thân phận “Sở Thức Sâm” đã là một chuyện đáng hổ thẹn, nếu cậu chỉ hưởng quyền lợi mà không thực hiện nghĩa vụ của mình, chẳng phải từ đầu đến đuôi cậu chẳng khác nào một kẻ tiểu nhân hay sao?

Thân là một người con trai và anh cả, cũng là một người đàn ông trưởng thành, những việc nên làm và những trách nhiệm nên gánh vác, cậu nên thay Sở Thức Sâm hoàn thành.

Ngày hôm đó tỉnh dậy, người đàn ông lạ mặt cậu gặp đã nói “gây ra chuyện lớn như thế”, Thẩm Nhược Trăn vẫn luôn ghi nhớ.

Cậu đoán chừng “Sở Thức Sâm” có liên quan, mấy ngày nay bình yên trôi qua, những rắc rối đã được xử lý thỏa đáng hết chưa? Người thân liệu có bị liên lụy hay không?

Thẩm Nhược Trăn nhân cơ hội hỏi thăm chuyện đã xảy ra đêm đó, bà Sở sợ kích động cậu nên chỉ nói qua loa cho xong, cuối cùng bảo cậu yên tâm, nói rằng chú Lý sẽ xử lý ổn thoả.

Sau đó, Thẩm Nhược Trăn biết được từ Sở Thức Hội rằng du thuyền phát nổ, việc chuyển viện cũng là do số người liên luỵ nhiều, ở trong cùng một bệnh viện e rằng sẽ mang lại phiền phức.

Về phần xử lý tiếp theo, Sở Thức Hội cũng không rõ ràng lắm, cũng nói chú Lý sẽ quyết định.

Thẩm Nhược Trăn đã quan sát kỹ lưỡng, phát hiện ra rằng chủ nhân thực sự của nhà họ Sở chính là Lý Tàng Thu.

Công việc của Diệc Tư, cục diện rối rắm của sự cố du thuyền, tất cả đều dựa vào chủ ý của Lý Tàng Thu, ông ta thậm chí còn không cần thương lượng với bà Sở, làm xong chỉ cần báo một tiếng là được.

Bà Sở hoàn toàn không có ý kiến bất đồng, cho thấy rõ đã sớm quen với việc này.

Sức khỏe của Thẩm Nhược Trăn khoẻ lên từng ngày, thời gian trò chuyện với bà Sở cũng tăng lên, không nói nhiều mà chủ yếu lắng nghe, nhân cơ hội này tìm hiểu tình hình nhà họ Sở và vài tình huống của công ty.

Diệc Tư là một công ty khoa học kỹ thuật, cái gì mà máy tính, phần mềm, phần cứng, phát triển hệ thống, Thẩm Nhược Trăn nghe không hiểu nhưng lại âm thầm ghi nhớ từng từ một.

Bà Sở lưu rất nhiều ảnh cho cậu xem và giúp cậu phân biệt từng người, bao gồm hai bảo mẫu tại nhà, một tài xế, một số người thân và một vài người thuộc tầng quản lý của công ty, v.v…

Phàm là người đến bệnh viện thăm hỏi, cho dù chỉ mới gặp một lần đi nữa, Thẩm Nhược Trăn vẫn đối chiếu được từ khuôn mặt trong ảnh.

Bà Sở hết sức ngạc nhiên: “Sao mất ký ức xong trí nhớ con lại tốt hơn thế, được cái này mất cái kia à?”

Thẩm Nhược Trăn đã nhận diện được tất cả bức ảnh, nhưng trong đầu cậu vẫn thiếu một người liền hỏi: “Người đầu tiên con nhìn thấy lúc mới tỉnh dậy, anh ta là ai?”

“À, cậu ấy tên Hạng Minh Chương.” Bà Sở trả lời, “Chữ Hạng (项) ghép từ Công (工) và Hiệt (页), Minh (明) trong ngày mai (明天), Chương (章) trong văn chương (文章).”

Thẩm Nhược Trăn đọc thầm cái tên đó một lần rồi nói: “Anh ta là thân thích hay bạn bè?”

Bà Sở nói: “Muốn làm thân thích với nhà họ Hạng khó trèo cao lắm, có thể xem là bạn bè, từ thời ông nội đã quen biết rồi, giao tình cũng sâu.

Ôi, đáng tiếc ba con đi sớm quá, nhà họ Sở chúng ta không còn vẻ vang nữa rồi.”

Thẩm Nhược Trăn vẫn nhớ rõ thái độ ngạo mạn của Hạng Minh Chương liền nói: “Có vẻ như mối quan hệ giữa hai gia đình khá xa cách.”

“Cũng không tới nỗi.” Bà Sở nhìn vấn đề rất đơn giản, “Mấy năm nay tuy ít tiếp xúc nhưng đó chỉ là giả thôi, Hạng Minh Chương thu mua Diệc Tư với giá cao lắm, cho thấy đã nể tình nghĩa rồi, đây mới là sự thật.”

Thẩm Nhược Trăn lúc này mới biết, cổ phần của Sở Thức Sâm và bà Sở đã được bán hết rồi, nói cách khác, công ty do ba Sở thành lập đã không còn thuộc về nhà họ Sở nữa.

Cậu không thể hiểu được.

Tổ tiên của gia tộc Thẩm trong thời vua Quang Tự đã mở một ngân hàng, trên phố Giang Hạ ở Ninh Ba có hơn ba mươi ngân hàng, nhà họ Thẩm đã độc quyền sở hữu mười hai cái.

Về sau vốn nước ngoài đổ vào đất nước, phụ thân cậu Thẩm Tác Nhuận chủ trương cải cách để ứng phó với tình hình, vào Thượng Hải để thành lập một ngân hàng hiện đại hoá.

Thẩm Nhược Trăn từ nhỏ đã mưa dầm thấm đất, biết rằng trọng tâm của kinh thương nằm ở việc kinh doanh, mưu cầu nằm ở sự phát triển, thành công nằm ở sự vững bền.

Một cửa hàng mở rộng thành hai, khai phá thêm lãnh thổ mới, mọi con đường bị chặn phải tự mình khai thông, mọi con đường phải tự mình giành lấy, trong thời chiến loạn cũng phải cố giành được ngôi đầu.

Trong triết lý giáo dục mà cậu được nhận, bán đi gia nghiệp là một sự sỉ nhục, một nỗi thất bại lớn sẽ bị người đời chê cười.

Vẻ mặt cậu ngưng trọng, bà Sở hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Nhược Trăn khẽ nhướn mày trả lời: “Không có gì, chỉ thấy hơi tiếc mà thôi.”

“Con trai, con đừng nháo nữa.” Bà Sở nói, “Ban đầu chính con là người muốn bán, uy hiếp mẹ nếu không đồng ý sẽ tự tử ở nước ngoài, con bây giờ còn dám thấy tiếc!”

Thẩm Nhược Trăn bất lực nói: “Xin lỗi.”

Lòng bà Sở lập tức dịu đi, suy nghĩ cũng thoáng hơn: “Mấy năm nay Diệc Tư không khởi sắc, bán đi cũng tốt, Hạng Việt đứng đầu trong ngành, chưa biết chừng còn có thể giúp nó sống lại.

Hơn nữa Hạng Minh Chương trông nho nhã lễ độ nhưng kỳ thực được việc và có bản lĩnh lắm, sau này đành phải nhờ nó vậy.”

Trong tâm trí Thẩm Nhược Trăn hiện lên dáng vẻ thờ ơ của Hạng Minh Chương, sao cơ, thế kỷ 21 đã định nghĩa lại từ “nho nhã lễ độ” rồi à?

E rằng vị Hạng tiên sinh kia có một lòng dạ đầy mưu kế, đã quen giả vờ làm một con sói đuôi lớn.

Sau khi cơ thể hồi phục hoàn toàn, Thẩm Nhược Trăn được xuất viện.

Khoảnh khắc bước ra khỏi bệnh viện đối với cậu mà nói như bước sang một thế giới mới.

Biệt thự của nhà họ Sở nằm ở phía tây quận Giang Ngạn, ba Sở đã qua đời, mấy năm gần đây Sở Thức Sâm đều ở nước ngoài, trong nhà toàn là phụ nữ nên cả trong lẫn ngoài đều vô cùng tao nhã.

Cánh cửa mở lớn từ sớm để chào đón, Thẩm Nhược Trăn xuống xe, đi phía sau bà Sở băng qua vườn hoa.

Có hai người đứng trước mái hiên, người lớn tuổi hơn là dì Đường, xem như đại quản gia của gia đình, người trẻ tuổi hơn là chị Tú phụ trách những công việc vụn vặt còn lại.

Bữa cơm đầu tiên sau khi về nhà rất phong phú, món nóng món lạnh có hơn chục đĩa, ​​ Thẩm Nhược Trăn từ trước đến nay luôn thận trọng, bà Sở gắp cho cái gì nhất định phải ăn, còn những món trước mặt thì tuỳ chọn, chắc hẳn sẽ không nhầm đâu.

Ăn xong cơm trưa, cậu được đưa đến phòng ngủ của Sở Thức Sâm.

Trên tường trong phòng treo một bức tranh khổng lồ với tông màu u tối, bên dưới dòng chữ hỗn loạn là một thanh niên chơi rock-and-roll đang thè lưỡi, Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Đây là … con vẽ sao?”

Dì Đường cười nói: “Con làm gì có trình độ này, mua đó.”

Thẩm Nhược Trăn tham quan kỹ lưỡng, trên tủ có đặt một khung ảnh, cậu nhìn thấy ảnh của Sở Thức Sâm.

Khuôn mặt đó, thực sự so với cậu mười phần tương tự.

Thẩm Nhược Trăn rời khỏi khỏi phòng, cậu không muốn chạm vào đồ của Sở Thức Sâm, không muốn chiếm phòng của Sở Thức Sâm, không muốn những dấu vết thuộc về Sở Thức Sâm bị xoá đi.

Cậu nhất quyết dọn vào một phòng dành cho khách, đã để trống từ lâu nên vô cùng vắng vẻ, bên tường đặt một chiếc đàn piano Steinway bám đầy bụi.

Dì Đường mang theo một chiếc hộp đựng đồ, bên trong là đồ dùng điện tử đã được chuẩn bị cho cậu, bao gồm hai chiếc điện thoại di động, hai cái tai nghe và bộ sạc.

“Là sau khi xảy ra chuyện mua đó, đã đổi số rồi, một chiếc khác để dự phòng.” Dì Đường nói, “Đã sạc đầy pin rồi nhưng chưa mở máy thôi.”

Thẩm Nhược Trăn đã từng thấy bà Sở đã dùng điện thoại di động liền hỏi: “Món đồ nay ai cũng phải có sao?”

Dì Đường: “Đương nhiên rồi, bây giờ không có điện thoại ai mà sống nổi.

Đặc biệt là những đứa như con đấy, nhớ mang theo bên người để gọi điện giúp đỡ kịp thời, sau này tránh đến những nơi không có tín hiệu lại.”

Thẩm Nhược Trăn gật đầu đáp ứng, nhìn ngắm điện thoại một lúc mới miễn cưỡng đi tìm Sở Thức Hội.

Sau khi chuyển viện, Sở Thức Hội chỉ đến gặp cậu một lần, chính là bị mẹ kéo đi.

Hôm nay trở về, Sở Thức Hội đợi đến bữa trưa mới đi xuống lầu, một câu cũng không nói với cậu.

Qua số ít lần trò chuyện có thể cảm nhận được Sở Thức Hội không có nhiều tình cảm với Sở Thức Sâm, thậm chí còn có thể xem như chán ghét.

Gõ cửa, Thẩm Nhược Trăn học theo cách gọi của bà Sở hỏi: “Tiểu Hội, cái này làm sao mở lên?”

Lần đầu tiên Sở Thức Hội nghe thấy anh trai ruột gọi mình là “Tiểu Hội”, mấy giấy sau mới kịp phản ứng: “… Anh đừng nói ngay cả điện thoại cũng quên cách dùng đấy chứ?”

Thẩm Nhược Trăn thản nhiên nói: “Anh không nhớ, có thể nhờ em dạy anh được không?”

Sở Thức Hội lại sững sờ thêm vài giây, cái chữ “nhờ” này thoát ra từ miệng đối phương thực sự vô cùng hiếm thấy.

Cả một buổi chiều, Thẩm Nhược Trăn đã học được cách mở máy, thiết lập và sử dụng các chức năng khác nhau, bị ấn tượng sâu sắc bởi công nghệ hiện đại.

Sở Thức Hội cũng bị mê hoặc bởi sự khiêm tốn và hiếu học của cậu, trong thời gian ngắn đã quên mất bản tính của anh trai lớn.

Hai ngày sau đó, trong khuôn viên của Viễn thông Hạng Việt.

Nhóm nhỏ chịu trách nhiệm về kiến ​​trúc SOA (*) đã xây dựng bối cảnh cho dự án, Hạng Minh Chương xem qua và đưa ra phản hồi, rời khỏi trung tâm R&D quay trở lại tòa nhà văn phòng.

(*) SOA: viết tắt của Service Oriented Architecture, được hiểu là kiến trúc hướng dịch vụ.

Đây là một kiểu thiết kế phần mềm nơi các thành phần khác nhau bởi nhiều thành phần ứng dụng thông qua một giao thức truyền thông trên mạng.

Đi qua hồ cảnh quan, trong hồ lấp lánh ánh vàng của cá koi (*), Hạng Minh Chương dừng lại thưởng thức.

(*) bản gốc là 黄秋翠, mình tra thì thấy ra hình một con cá koi vàng có đốm đen như vậy nhưng tên cụ thể của nó mình không biết tiếng Việt là gì nữa, cầu cao nhân chỉ giáo

Trợ lý đặc biệt tìm tới nói: “Hạng tiên sinh, ra là ngài ở đây.”

Hạng Minh Chương nói: “Cho người vớt vài con nào hoạt bát gửi đến Mạn Trang.”

“Vâng.” Trợ lý đáp ứng rồi báo cáo chính sự, “Nhà họ Sở vừa mới liên lạc tới, nói hai ngày trước Sở Thức Sâm đã xuất viện.”

Hạng Minh Chương nghe nói quả thực là mất trí nhớ, thờ ơ hỏi: “Bây giờ ra sao rồi?”

Trợ lý nói: “Cậu ta về nhà nghịch điện thoại suốt ba ngày.”

Hạng Minh Chương: “…”

Trợ lý nín cười: “Bà Sở hỏi ngài cuối tuần có rảnh không, muốn mời ngài cùng dùng bữa.”

Kể từ khi xảy ra chuyện, nhà họ Sở cả đầu óc chỉ dành cho việc giải quyết bồi thường, tốn rất nhiều công sức để áp chế báo chí đưa tin, Hạng Minh Chương biết Lý Tàng Thu không thể phân thân được, vì vậy việc bàn giao công việc sau khi ký kết hợp đồng vẫn đang bị trì hoãn.

Không phải do anh quan tâm, Hạng Việt cá lớn nuốt cá bé, nếu ăn quá vội vàng chắc chắn không tránh khỏi bị chỉ trích là “tham ô”, nhưng nếu hoà hoãn một thời gian thì lại trở nên khoan dung độ lượng, ai cũng sẽ không chê danh tiếng tốt.

Bây giờ cát bụi đã lắng xuống, Hạng Minh Chương hy vọng sẽ công tư phân minh, nhanh chóng làm thủ tục càng sớm càng tốt, không muốn lãng phí thời gian riêng tư để lôi kéo và liên lạc với nhà họ Sở chỉ vì tình cảm hão huyền.

Thư ký hỏi: “Vậy giúp ngài từ chối nhé?”

Đột nhiên, điện thoại của Hạng Minh Chương nhận được một tin nhắn.

Mười phút trước, Thẩm Nhược Trăn đang luyện tốc độ gõ chữ, bà Sở nói với cậu rằng Hạng Minh Chương vẫn chưa phản hồi về lời mời, bảo cậu liên lạc lần nữa để thể hiện sự chân thành.

Thẩm Nhược Trăn suy nghĩ một lúc, gửi đi tin nhắn đầu tiên trong đời.

Hạng Minh Chương nhìn dãy số có tên “Sở Thức Sâm”, sau khi xảy ra chuyện được nhà họ Sở đưa cho, tiện tay lưu lại những chưa bao giờ liên lạc qua.

Bây giờ Sở Thức Sâm đã trở thành một tên não tàn được format, có thể gửi được nội dung bình thường nào không?

Anh mở tin nhắn, Sở Thức Sâm thế nhưng lại gửi tới hai câu thơ——

Sương mù giăng kín ngàn thuyền tối, đèn sáng bên bờ cháy chẳng vơi

Hành trình hãy còn chưa kết thúc, vung roi bước tiếp đoạn đường dài.

Hạng Minh Chương đọc lại lần nữa, nửa đầu là phép ẩn dụ cho vụ tai nạn đêm đó, nửa sau thể hiện cõi lòng hiện tại, thất bại cũng không sợ hãi, tiếp tục ngẩng đầu lên đường.

Trên bề mặt xem ra thái độ cũng không tệ.

Nhưng lời nói sắc bén có ngụ ý này… Tác giả của hai câu thơ này chưa tới ba mươi tuổi đã chết vì lâm vào tửu sắc, câu phúng điếu sau đó viết cho ông ta cũng chính là câu mà Hạng Minh Chương mượn đọc trên giường bệnh.

Thì ra Sở Thức Sâm không chỉ nghe được mà còn nghe hiểu.

Gửi hai câu thơ này cho anh, thông minh và văn minh, đáp lại vụ tai nạn vô cùng đúng mực, mà cũng chính là đáp lại lời mỉa mai của anh vào đêm hôm đó, không khen ngợi cũng không chỉ trích.

Điều này khiến cho Hạng Minh Chương cảm thấy bất ngờ.

Thư ký vẫn đang đợi: “Bên phía nhà họ Sở…”

“Thay tôi trả lời,” Hạng Minh Chương đổi ý, “Cuối tuần tôi sẽ đến đúng giờ.”.