Tuy nói như thế, Vu Văn Hiên vẫn đi ăn chung.

… Bởi vì sau khi suy nghĩ một chút, Kỷ Minh Nguyệt vẫn đề nghị để Vu Văn Hiên đi cùng.

Không có ý gì khác, chỉ là cô nghĩ nếu ra ngoài ăn cơm riêng với Tạ Vân Trì…

Có chút đau tim.

Bữa cơm này thật sự rất…

Yên tĩnh.

Vu Văn Hiên là một người nói nhiều, nhưng không chịu nổi không khí quỷ dị hôm nay, càng không chịu nổi đả kích nữ thần mà anh theo đuổi có lẽ cả đời này cũng sẽ không theo đuổi thành công, cả người đều héo úa.

Tạ Vân Trì ở bên cạnh nhìn qua thì có vẻ ôn hòa, nhưng một bụng toàn ý xấu, ngột ngạt vô cùng, Vu Văn Hiên càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc, lúc ăn cơm vẫn thở ngắn than dài.

Thở ngắn than dài đến mức Kỷ Minh Nguyệt cảm thấy mẹ nó chính mình cũng tiêu hóa không nổi.

Một bữa cơm cứ thế mà kết thúc.

Thừa dịp Tạ Vân Trì đứng dậy tính tiền, Vu Văn Hiên hỏi Kỷ Minh Nguyệt: “Kiana, cậu quen biết lão Tạ như thế nào vậy?”

Kỷ Minh Nguyệt không muốn nhiều lời: “Lúc cao trung, cậu ấy ở lớp bên cạnh.”

“Lớp bên cạnh?” Vu Văn Hiên nhíu nhíu mày, “Lớp bên cạnh cũng có thể quen nhau?”

Kỷ Minh Nguyệt nghĩ nghĩ, nói: “Cậu ấy rất nổi tiếng trong khối, bởi vì là thủ khoa kỳ thi đầu vào lớp 10, được đại diện cho cả khối phát biểu.”

Lại không nhịn được, tiếp tục nói, “Năm lớp 11 hai lớp bọn mình có cùng giáo viên vật lý, thầy ấy rất thích cho bọn mình trao đổi bài kiểm tra để chấm cho nhau. Có một lần kiểm tra, bài thi của mình là do cậu ấy sửa, mình không làm câu cuối, vẽ vào đó một đóa hoa hồng.”

“Cậu ấy dùng bút đỏ để lại nhận xét, nói vẽ khá đẹp, chỉ là hình dạng cánh hoa không quá chính xác, sau đó lại tự vẽ mẫu cho mình, nói như vậy mới đúng.”

Vu Văn Hiên trợn mắt há mồm.

Kỷ Minh Nguyệt vừa nói vừa nở nụ cười.

Lúc đó cô lấy lại bài kiểm tra thì sợ hãi một phen, nghĩ con người này cũng rất thú vị, mới hỏi Thư Diệu một chút.

Thư Diệu nói: “Tạ Vân Trì? Mình từng thấy cậu ấy làm thêm ở một tiệm bán hoa cuối phố.”

“Sau đó thì sao?” Vu Văn Hiên gấp không chờ nổi hỏi.

Kỷ Minh Nguyệt lười nhác mà dựa vào ghế, cười nhạt: “Nào có sau đó nữa.”

Vu Văn Hiên còn chuẩn bị hỏi, thoáng nhìn sang bên cạnh, đột nhiên khiếp sợ.

Anh nói chậm lại: “Lão Tạ, cậu trở lại sao không có chút tiếng động nào vậy?”

Tạ Vân Trì đưa lưng về phía nguồn sáng, thần sắc trên mặt không rõ lắm.

Anh đi tới.

Kỷ Minh Nguyệt cũng khiếp sợ, trong lòng nhịn không được mà âm thầm suy đoán…

Mấy câu đối thoại vừa rồi của cô cùng Vu Văn Hiên, Tạ Vân Trì nghe thấy được bao nhiêu rồi?

Lâu như vậy, phỏng chừng anh cái gì cũng không còn nhớ nữa?

Tạ Vân Trì nhìn Kỷ Minh Nguyệt.

Vu Văn Hiên chỉ cảm thấy Tạ Vân Trì có chút khác thường, gọi anh: “Lão Tạ?”

Tạ Vân Trì thanh âm nhàn nhạt: “Thực ra mình còn nhớ, lúc đó Miêu Miêu còn đến thăm tiệm hoa.”

Kỷ Minh Nguyệt ngây người.

Trong nháy mắt, trái tim cô như muốn nhảy ra ngoài.

… Anh vậy mà còn nhớ rõ.

“Đúng vậy.” Kỷ Minh Nguyệt nói, “Lại nhớ, khi đó vận khí mình khá tốt, đi mua hoa, kết quả đúng lúc trong tiệm có hoạt động, mua một tặng một.”

Vừa nói, Kỷ Minh Nguyệt vừa không tự nhiên mà quay đầu đi, nói với Vu Văn Hiên: “Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa.”

Vu Văn Hiên ngó trái ngó phải nhìn hai người này, càng cảm thấy quái dị.

Kỷ Minh Nguyệt đã nói như vậy, anh cũng chỉ là nhún nhún vai, đứng lên: “Được rồi.”

Theo tuyến đường mà đưa Vu Văn Hiên về trước.

Vu Văn Hiên mới vừa xuống xe, Kỷ Minh Nguyệt vẫy vẫy tay với anh, quay đầu liền nghe thấy tiếng thông báo tin nhắn Wechat.

Mẹ.

… Không phải đang mắng người, thật sự là mẹ của cô.

Nhưng tâm trạng của Kỷ Minh Nguyệt sau khi xem nội dung tin nhắn thực sự muốn mắng người.

Mẫu hậu đại nhân:【Miêu Miêu, đừng nghĩ con ở Viễn Thành thì mẹ không quản được con.】

Mẫu hậu đại nhân:【Bùi Hiến đã bắt đầu đi xem mắt rồi.】

Kỷ Minh Nguyệt: “…”

“Làm sao vậy?” Tạ Vân Trì hỏi.

Kỷ Minh Nguyệt thở dài một hơi, bỏ điện thoại xuống làm bộ như không nhìn thấy tin nhắn: “Tạ tiên sinh, nhà cậu có thúc giục chuyện yêu đương không?”

Tạ Vân Trì nhịn không được mà cảm thấy buồn cười.

Anh thấy Kỷ Minh Nguyệt mặt mày ủ dột, còn tưởng là cô gặp khó khăn gì, không nghĩ tới lại là cái này.

“Này cậu đừng cười, tôi nói thật đó.” Kỷ Minh Nguyệt cau mày, “Vốn dĩ đám bạn bè của tôi còn độc thân, mẹ tôi cũng không thục giục như vậy. Nhưng từ khi Diệu Diệu kết hôn, ngày nào tôi cũng bị giục, cái này còn chưa nói, ngay cả Bùi Hiến cũng không chịu được sự thúc giục của dì.”

“Mẹ tôi thật sự hận trên trời không thể rớt xuống một nam nhân tốt, sau đó làm tôi rơi vào bể tình sau một giây.”

“Lúc cao trung cậu và Bùi Hiến…” Tạ Vân Trì thuận miệng nói, “Thật sự có nhiều tin đồn.”

?

Kỷ Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy rùng mình.

“Không phải đâu, cái tin đồn như vậy cũng có thể truyền ra ngoài?” Kỷ Minh Nguyệt phất phất tay, “Nếu tôi và cậu ấy có gì thì đã có lâu rồi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhìn thấy mặt nhau còn mệt.”

Tạ Vân Trì gật gật đầu, cười khẽ: “Hoạt động không vô ích.”

“Hoạt động gì?”

“Không có gì.” Anh rất tự nhiên mà chuyển chủ đề, “Lại nói tiếp, tôi thật sự không nghĩ tới nhân viên nghiên cứu mà Văn Hiên nói đến là cậu, loại thuốc này cũng là do cậu phát hiện sao?”

“Đúng. Vận khí của tôi quá tốt, trong một lần làm thí nghiệm thì phát hiện ra cái này, trong luận văn tiến sĩ của tôi cũng có ghi chép về nó.”

Nhắc tới hạng mục M-1, Kỷ Minh Nguyệt lập tức trở nên hớn hở, nhân tiện bắt đầu nói với Tạ Vân Trì về mấy năm công tác của cô.

Tạ Vân Trì trong lúc nghe cũng sẽ hỏi một số vấn đề.

Rồi sau đó anh dừng một chút, cười nói: “Chỉ là không nghĩ tới, loại thuốc này còn có công dụng rất đặc biệt.”

… Công dụng.

Thần sắc Kỷ Minh Nguyệt cứng đờ.

Là rất đặc biệt.

Loại thuốc này…

Trị đầu trọc.

Là đầu hói.

Tạ Vân Trì khen rất “thật lòng thật dạ”: “Hiệu quả lâm sàng rất tốt.”

Anh tựa hồ sợ Kỷ Minh Nguyệt hiểu lầm, còn quay đầu nhìn cô, bổ sung: “Cậu rất lợi hại.”

Lại bổ sung: “Thật sự.”

“…”

Đừng nói nữa.

Mỗi lần Tạ Vân Trì bổ sung, Kỷ Minh Nguyệt rất muốn che miệng anh lại.

May mắn, rất nhanh đã đến vịnh Tinh Nguyệt, không cho Tạ Vân Trì cơ hội nhắc lại hạng mục “đầu trọc” kia, Kỷ Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị xuống xe.

Cô rất vui mừng mà vẫy vẫy tay với Tạ Vân Trì: “Được rồi, Tạ tiên sinh, tôi xuống trước đây, cậu trở về cẩn thận.”

Tạ Vân Trì đặt tay trên vô lăng, nội tâm gào thét.

Làm sao vậy, bản thân mời cơm, còn làm tài xế, hết tác dụng liền bị đuổi đi?

Muốn qua cầu rút ván sao.

Anh lên tiếng: “Được.”

Không chờ Kỷ Minh Nguyệt đẩy cửa xe ra, Tạ Vân Trì lại không chút để ý mà liếc liếc điện thoại: “Nửa đêm nay sẽ có sấm chớp.”

“…”

Kỷ Minh Nguyệt lập tức ngồi trở về.

Cô biểu tình sợ hãi, nhanh chóng lấy điện thoại, ấn mở dự báo thời tiết.

Mẹ nó.

Đúng lúc điện thoại nhận được tin nhắn, là tổng đài gửi tới: “Đài khí tượng Viễn Thành cảnh báo có mưa lớn lúc 21 giờ 02 phút: Dự tính sẽ kéo dài ba giờ, lượng mưa trên 50mm, có sấm chớp, gió giật cấp 7-9…”

Sau đó là một đống nội dung, Kỷ Minh Nguyệt cũng không đọc tiếp.

Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào hai chữ “sấm chớp”, thực sự muốn sụp đổ.

Có trời mới biết, cô, Kỷ Minh Nguyệt, không sợ côn trùng, rắn cũng không sợ, phim kinh dị cũng có thể xem mà mặt không đổi sắc, nhưng cô sợ…

Sấm chớp.

Hơn nữa xem nội dung tin nhắn này, đoán chừng động tĩnh đêm nay sẽ không nhỏ.

Sao hôm nay lại xui như vậy chứ!

Tạ Vân Trì càng thêm tùy ý, không thèm để ý: “Được rồi, vậy tối nay cậu nhớ đóng cửa…”

Một câu còn chưa nói xong, Kỷ Minh Nguyệt đã chặn họng anh.

“Tạ tiên sinh!”

Ngữ khí của cô rất chính nghĩa.

Tạ Vân Trì nhìn cô.

“Tạ tiên sinh.” Kỷ Minh Nguyệt có chút lấy lòng mà cười cười, “Cái kia, cậu xem hiện tại cũng không còn sớm, công việc của cậu lại bận như vậy, lát nữa còn mưa, đường sẽ rất trơn. Hay là đêm nay cậu ở lại đây đi.”

Thần sắc Tạ Vân Trì có chút khó xử.

Kỷ Minh Nguyệt tăng mức độ thuyết phục: “Hơn nữa cơn mưa này không biết khi nào mới tạnh, nhỡ sáng mai vẫn còn mưa thì cậu đi làm sẽ rất rắc rối.”

Tạ Vân Trì tựa hồ có chút dao động.

Đáy mắt Kỷ Minh Nguyệt xẹt qua tia vui mừng, tiếp tục: “Hiện tại cậu mà trở về, chú và dì phỏng chừng sẽ rất lo lắng!”

Tạ Vân Trì rốt cuộc cũng buông lỏng: “Được, vậy tôi ở lại đây, vốn muốn về nhà lấy ít đồ, để hôm khác vậy.”

Kỷ Minh Nguyệt gật đầu như trống bỏi: “Đúng đúng đúng, an toàn là trên hết.”

Tạ Vân Trì lái xe vào gara, cùng Kỷ Minh Nguyệt đi thang máy lên tầng.

Kỷ Minh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra.

… Tuy rằng Tạ Vân Trì ở tầng một, nhưng với thời tiết kia, vẫn tốt hơn là cô ở một mình trong nhà nhiều.

Lại nhìn về phía Tạ Vân Trì, ánh mắt mang theo chút cảm kích.

Thật không hổ là nam thần cô yêu thầm nhiều năm, quá ôn nhu quá tốt bụng.

Mặt Kỷ Minh Nguyệt hiện tại phải dày 800m.

Dự báo thời tiết không hề lừa người.

Nói mưa liền mưa.

Kỷ Minh Nguyệt vừa tẩy trang xong, đi tắm một chút, ngoài cửa sổ đã bắt đầu mưa.

Mưa càng rơi càng lớn.

Cô đóng cửa sổ lại, kéo rèm, cũng không chơi điện thoại, nằm ở trên giường bắt đầu tự thôi miên.

“Mau ngủ mau ngủ đi Kỷ Miêu Miêu, trời không mưa không sấm không chớp…”

Hiệu quả thôi miên khá tốt, Kỷ Minh Nguyệt đã mơ màng chuẩn bị ngủ.

Bỗng dưng, một tia chớp cắt ngang qua chân trời, cho dù đã kéo rèm, cũng có thể cảm nhận được một ánh sáng vụt qua.

Ngay sau đó, ầm ầm ầm mấy tiếng chui vào trong tai Kỷ Minh Nguyệt, cô sợ tới mức run lên, sự buồn ngủ vừa rồi lập tức biến mất không còn tăm hơi.

Kỷ Minh Nguyệt mở mắt ra.

Lại là một tia chớp, tiếng sấm “Bùm bùm” theo sát phía sau.

Cô run run, ôm gối ngồi dậy.

Một lát sau.

Tạ Vân Trì đang làm việc trong thư phòng nghe thấy tiếng gõ cửa.

Anh nhướng mi: “Mời vào.”

Nữ hài tử mảnh khảnh được bọc trong áo choàng tắm dài, trong tay còn ôm một cái gối hình mèo, dò xét đi tới.

Thần sắc có chút tái nhợt, hơi ngượng ngùng: “Cái kia… Tạ tiên sinh, cậu đang bận sao?”

Tạ Vân Trì cười cười, không nói chuyện.

Nữ hài tử gãi gãi tóc: “Muốn, muốn cùng xem phim không?”

Tác giả có lời muốn nói

Tạ Vân Trì: Còn có chuyện tốt như thế này? Ngồi ở trong thư phòng được vợ tìm tới tận nơi. Hôm nay thật quá vui sướng!