Cả April và Dean cùng vào thị trấn đón cô. April nộp bằng lái của Blue và đòi lại chiếc Saab. Dean bảo lãnh Blue ra khỏi phòng giam rồi gào vào mặt cô. “Tôi chỉ mới để cô một mình có vài giờ mà cô đã làm gì nào? Cô để mình bị bắt! Tôi có cảm giác như mình đang sống trong phim Tôi yêu Lucy[1] ấy.”

[1] I love Lucy: một bộ phim truyền hình của Mỹ, lên sóng lần đầu từ năm 1951 với phiên bản đen trắng. Lucy - nhân vật chính trong phim – là một cô gái ngây thơ nhưng tham vọng, có trí tưởng tượng thái quá và sở trường chui đầu vào rắc rối.

“Tôi bị gài!” Vai Blue đập vào cửa chiếc Vanquish khi anh cua xe quá nhanh. Cô tức đến nỗi muốn đập thứ gì đó, bắt đầu từ anh vì đã không căm phẫn bằng cô. “Anh nghe chuyện người ta bị tống vào tù vì tội lái xe không cầm theo bằng từ lúc nào chứ? Đặc biệt là với một người có bằng lái tuyệt đối hợp pháp.”

“Và cô đã không đem nó theo mình đúng lúc đó.”

“Nhưng tôi có thể trình nó ra được nếu họ cho tôi chỉ một nửa cơ hội.”

Cảnh sát chẳng thèm thẩm vấn chuyện Blue bảo rằng Riley là một người bạn của gia đình đến thăm trang trại, và trong khi Blue đang sôi máu trong xà lim thì Riley lại được nhấm nháp Coca và xem show Jerry Springer trên ti vi trong phòng đợi. Thế nhưng chuyện này vẫn là một trải nghiệm kinh hoàng nữa đối với đứa trẻ mười một tuổi. April đã đưa nó về trang trại ngay khi cảnh sát trả chìa khóa chiếc Saab cho bà.

“Toàn bộ chuyện này như trò đùa ấy.” Blue trừng mắt nhìn Dean qua ghế khách, đôi mắt màu xanh xám của anh lúc này chính xác đã chuyển thành màu bão tố.

Anh lại ngoặt xe ở một góc cua. “Cô không có bằng lái, và cô lái một chiếc xe mang biển ngoại bang đăng ký dưới tên người khác. Làm thế nào mà chuyện này lại là bị gài được?”

“Tôi thề có Chúa, tất cả đám tạp chí thời trang đó đã làm anh bại não rồi. Nghĩ thử xem. Mười phút sau khi tôi đối đầu với Nita Garrison, cảnh sát chặn tôi lại với một lý do vớ vẩn là phải kiểm tra ngẫu nhiên chuyện thắt dây an toàn. Anh giải thích chuyện đó như thế nào?”

Anh chuyển từ vẻ tức giận sang chiếu cố. “Ý cô là cô đã dính vào vụ cãi lộn với một bà già, chính bà này sau đó đã buộc cảnh sát phải bắt giam cô?”

“Anh chưa gặp bà ta đấy thôi,” cô phản bác. “Nita Garrison ác độc từ trong máu, và thị trấn này như đồ vật trong túi của bà ta ấy.”

“Cô là một tai họa biết đi. Kể từ khi tôi đón cô trên...”

“Thôi quan trọng hóa chuyện này lên đi. Anh là cầu thủ bóng bầu dục chuyên nghiệp cơ mà. Bản thân anh hẳn là đã ngồi tù chán rồi.”

Anh xù lông lên. “Tôi chưa bao giờ ngồi tù.”

“Đồ công tử bột. NFL sẽ chẳng cho anh ra sân nếu anh chưa từng bị bắt giam ít nhất hai lần vì tội đe dọa và hành hung - điểm gấp đôi nếu anh dần nhừ tử vợ hay bạn gái.”

“Cô thậm chí chẳng có tí tẹo hài hước nào.”

Có thể không, nhưng cô đã khiến mình cảm thấy khá hơn.

“Thuật lại từ đầu đi,” anh nói, “Và kể tôi nghe chính xác chuyện gì đã xảy ra với bà già đó.”

Blue kể lại chi tiết vụ đối đầu. Cô kể xong, anh im lặng một lát trước khi lên tiếng. “Nita Garrison cũng quá đáng, nhưng cô không nghĩ mình có thể khéo léo hơn một chút sao?”

Blue lại nổi xung lên. “Không. Làm gì có nhiều người đứng ra bênh vực Riley. Mà đúng ra là chẳng có ai cả. Đã đến lúc thay đổi chuyện đó rồi.”

Cô chờ anh bảo rằng cô nói đúng, nhưng thay vào đó, anh lại biến thành gã sử gia thị trấn chết tiệt. “Tôi đã nói chuyện với mấy tay thợ sơn về vụ Garrison bị rao bán và đã biết được toàn bộ câu chuyện.” Vài giờ trước, cô hẳn sẽ háo hức nghe chuyện này, nhưng khi anh còn chưa bảo cô đúng thì quên đi.

Anh vượt qua một chiếc Dodge Neon đã dại dột quyết định khởi hành trước mặt anh. “Sau cuộc Nội chiến, một gã ngoại bang[2] có tên là Hiram Garrison đã mua vài ngàn mẫu đất quanh đây để xây dựng một nhà máy. Con trai gã đã mở rộng nhà máy đó - chính cái tòa nhà gạch bỏ hoang mà chúng ta đã đi qua trên đường cao tốc ấy - và thành lập ra thị trấn này, tất cả mà không bán đi một mẫu đất nào. Nếu ai muốn xây dựng nhà cửa hay cơ sở kinh doanh, người đó phải thuê đất từ ông ta, kể cả nhà thờ. Cuối cùng, ông ta để lại mọi thứ cho con trai mình là Marshall. Chính là chồng của bà Garrison nhà cô đấy.”

[2] Nguyên văn là carpetbagger: từ dùng để chỉ những người miền Bắc nước Mỹ hoạt động đầu cơ chính trị ở miền Nam sau cuộc Nội chiến.

“Tội nghiệp ông già đó.”

“Marshall gặp bà ta vài thập kỷ trước trên một chuyến đi đến New York. Lúc đó ông ta năm mươi tuổi, và bà ta rõ ràng là nóng bỏng lắm.”

“Nói cho anh biết nhé, những ngày đó qua rồi.” Bài giảng khoa học xã hội của anh về thị trấn này bắt đầu khiến cô cảnh giác. Cô có cảm giác anh đang câu giờ. Nhưng để làm gì?

“Marshall rõ ràng có cùng quan điểm với tổ tiên của mình là không muốn bán dù chỉ một phần tư mẫu đất. Và vì họ chẳng có con cái gì nên bà vợ thừa kế tất tần tật khi ông ta chết - chính là khu đất chứa toàn bộ thị trấn và hầu hết các cơ sở kinh doanh ấy.”

“Như thế là quá nhiều quyền lực đối với một bà già độc ác.” Cô chia búi tóc đuôi gà ra làm hai để siết chặt hơn sợi dây chun. “Anh có tìm hiểu được là bà ta đòi bao nhiêu cho cái thị trấn này không?”

“Hai mươi triệu.”

“Vậy tôi bị loại ra khỏi vòng chiến rồi.” Cô liếc nhìn sang anh. “Anh thì sao?”

“Nếu tôi bán bộ sưu tập thẻ bóng chày thì có thể lắm.”

Thực sự cô chưa từng nghĩ anh sẽ tiết lộ giá trị ròng của mình. Thế nhưng, anh cũng đâu cần mỉa mai đến thế về chuyện này.

Một trang trại bơ sữa vụt qua khi anh tận dụng lợi thế của con đường thẳng tắp. “Đông Tennessee là một khu vực đang phát triển. Nổi tiếng với những người nghỉ hưu. Bà ta có lời đề nghị mười lăm triệu từ một nhóm thương nhân Memphis nhưng đã từ chối. Mọi người nghi là bà ta không thực sự muốn bán.” Đuôi xe suýt lạng đi khi anh rẽ vào đường Callaway. “Chẳng có các công ty và cơ sở kinh doanh tầm cỡ quốc gia, Garrison giống như một hộp đựng di tích lịch sử - cổ cổ là lạ, nhưng đã sờn mép. Các nhà lãnh đạo kinh tế trong vùng muốn đầu tư vào cái nét cổ lạ đó, chải chuốt mọi thứ để nó trở thành điểm du lịch, nhưng Nita không chịu hợp tác.”

Anh vừa phóng qua làn đường dẫn về trang trại, cô liền ngồi thẳng dậy. “Này! Chúng ta đang đi đâu đấy?”

“Một nơi riêng tư.” Con đường chuyển sang đường đất. Quai hàm anh siết lại. “Nơi chúng ta có thể nói chuyện.”

Nhịp tim cô tăng tốc. “Chúng ta đã nói chuyện rồi. Tôi không muốn nói nữa.”

“Quá muộn rồi.” Con đường xóc đột ngột kết thúc ở một hàng rào thép gai gỉ sét bao quanh một bãi cỏ um tùm. Anh tắt máy và tấn công cô bằng đôi mắt bão tố. “Chủ đề thứ nhất trong chương trình. Cái chết đang đến với April...”

Cô nuốt khan. “Bi kịch.”

Anh chờ đợi. Vẻ quyến rũ đã mất, chỉ còn lại người đàn ông lý trí đã làm cho cuộc sống của mình nhanh hơn, thông minh hơn và mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác. Lẽ ra cô phải thấy điều này sẽ đến và có chuẩn bị tốt hơn. “Xin lỗi,” cô nói.

“Ồ, cả hai ta cùng biết cô có thể làm tốt hơn thế.”

Cô cố mở cửa xe để có chút không khí thì phát hiện ra nó đã bị khóa. Cái cảm giác bất lực xưa cũ tạo nên một dòng adrenaline xuyên qua người cô, nhưng ngay khi bản năng chiến đấu của cô trỗi dậy thì khóa cửa đã mở ra. Cô ra ngoài, cả anh cũng vậy. Cô bước tránh khỏi anh về phía hàng rào gỉ sét. “Tôi biết mình không nên xen vào,” cô thận trọng nói. “Đó không phải chuyện của tôi. Nhưng trông bà ấy buồn quá, mà hễ động đến những chuyện liên quan đến mối quan hệ mẹ con thì tôi đúng là hết thuốc chữa ấy.”

Anh đến phía sau cô, nắm vai cô xoay lại. Vẻ mặt dữ tợn đầy nhẫn nại. “Đừng bao giờ nói dối tôi. Nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, cô sẽ biến khỏi đây. Hiểu rồi chứ?”

“Như thế không công bằng. Tôi thích nói dối anh. Chuyện đó làm cuộc sống của tôi dễ thở hơn.”

“Tôi nghiêm túc đấy. Cô đã vượt quá giới hạn rồi.”

Cô đầu hàng. “Tôi biết. Tôi xin lỗi. Thực lòng đấy.” Cô cảm thấy một thôi thúc kỳ cục là chọc vào cái khóe miệng hãm tài kia của anh cho đến khi chỉnh nó lại thành nụ cười quyến rũ mà cô vẫn quen thấy. “Tôi không trách anh vì đã nổi giận. Anh hoàn toàn có quyền.” Rồi cô buột miệng hỏi. “Anh phát hiện ra lúc nào vậy?”

Anh thả vai cô ra nhưng vẫn đứng im chỗ cũ, lừng lững trên cô. “Tối hôm kia, khoảng nửa tiếng sau khi rời khỏi nhà.”

“April có biết là anh biết rồi không?”

“Có.”

Blue ước gì April chọn cách cho cô biết chuyện này.

“Ít ra còn có một điểm tốt của mẹ tôi...” Anh chăm chú quan sát cô. “Tôi chẳng phải lo lắng là April sẽ vét sạch tài khoản ngân hàng của tôi.”

Một con quạ rít lên từ đằng xa. Cô lùi lại một bước. “Làm sao anh biết chuyện đó?”

“Cái trò nhiều chuyện có thể chơi từ hai phía. Tránh ra khỏi chuyện riêng của tôi, Blue à, và có lẽ tôi sẽ không xen vào chuyện của cô.”

Hẳn là anh đã vào hộp thư thoại của cô khi cô đưa điện thoại cho anh. Cô khó có thể phủ nhận, cho dù không thích anh biết về chuyện của Virginia đến thế nào. Cuối cùng anh quay khỏi cô để quan sát bãi cỏ. Một đàn chim rúc lên bay vụt khỏi vạt cỏ dài. “Thế anh định làm gì với Riley?” cô hỏi.

Anh xoay người lại. “Không thể tin được! Không phải chúng ta vừa mới nói về vụ nhiều chuyện hay sao?”

“Chuyện về Riley không phải là chuyện riêng của anh. Tôi là người đã tìm thấy con bé, nhớ không?”

“Tôi sẽ chẳng làm gì cả,” anh tuyên bố. “April đã liên lạc được với một gã đầy tớ của Jack Điên từ vài giờ trước. Sẽ có người đến đón Riley.”

“Cũng rác rưởi vậy cả thôi.” Cô dợm bước quay về xe.

“Đó là cách ông ta làm việc,” anh lên tiếng sau lưng cô. “Nghĩa vụ của ông ta dừng lại ở việc viết séc và thuê người làm những việc bẩn thỉu cho mình.”

Cô quay lại. Anh vẫn chưa rời khỏi hàng rào. “Anh có định... nói chuyện với con bé không?” cô hỏi.

“Và nói gì? Rằng tôi sẽ chăm sóc nó ư?” Anh tung một cú đá vào cái cột mục rữa. “Tôi không thể làm thế.”

“Tôi nghĩ sẽ có ích nếu ít ra anh hứa sẽ liên lạc với nó.”

“Nó muốn nhiều hơn thế ở tôi.” Anh bước về phía cô. “Đừng tạo thêm rắc rối cho tôi nữa, được không? Tôi đã bảo lãnh cô ra khỏi tù và trả tiền phạt cho cô rồi.”

Chỉ thế thôi, và anh lại ở thế tấn công. Cô phải nheo mắt lại trước ánh nắng để đáp trả ánh mắt của anh. “Tôi sẽ trả lại ngay khi có thể.”

“Chúng ta có qua có lại, nhớ chứ?”

“Nhắc lại tôi nghe xem chuyện đó diễn ra thế nào nào?”

Thay vào đó, anh quan sát cô với vẻ chỉ trích. “Đã bao giờ cô cân nhắc đến chuyện để mái tóc của mình được xử lý một cách chuyên nghiệp chứ không như một đứa trẻ mẫu giáo với chiếc kéo nhựa chưa?”

“Bận lắm.”

“Đừng cứng đầu thế đi.” Tay anh siết lại trên vai cô, và anh ném cho cô ánh mắt mơ màng khiến đầu gối cô bủn rủn. Cô biết anh đã tặng ánh mắt đó cho cả ngàn phụ nữ, nhưng cái ngày dài dằng dặc hôm nay đã khiến khả năng tự vệ của cô yếu đi. Mắt họ khóa vào nhau, đôi mắt anh tối như biển cả. Cô hiểu sự nguy hiểm của anh. Anh có ý thức quyền lực bẩm sinh và cả một kho vũ khí gợi cảm chết người. Nhưng cô vẫn không động đậy. Một phân cũng không.

Đầu anh cúi xuống, miệng họ khớp vào nhau, và rồi tiếng chim hót cùng tiếng gió thổi lùi xa. Môi cô tự động tách ra. Anh dùng lưỡi chạm vào cô. Những sợi khoái cảm nhẹ nhàng bung ra trong cô. Nụ hôn sâu hơn, những màu sắc chói lóa bắt đầu xoay tít trong đầu cô. Cô đã dâng hiến bản thân cho anh cũng như mọi thứ khác. Cô đã bị cuốn đi.

Nhận thức đó làm cô lạnh toát. Ban đêm mơ mộng về anh chàng hoàng tử gipsy là một chuyện, nhưng thực sự hành động lại là một chuyện hoàn toàn khác. Cô đẩy anh ra, chớp mắt lái chuyện sang hướng khác. “Nụ hôn đó là một thảm họa. Chà, tôi xin lỗi. Nếu biết sự thật, tôi sẽ chẳng bao giờ trêu anh vụ đồng tính.”

Khóe miệng anh nhếch lên, đôi mắt lười biếng lần xuống người cô âu yếm như bàn tay của người tình. “Cứ chiến đấu đi, Blue cưng. Em sẽ chỉ làm cho chiến thắng trở nên ngọt ngào hơn thôi.”

Cô muốn giội một thùng nước lạnh lên đầu anh. Thay vào đó, cô phẩy tay thờ ơ và hướng về phía con đường đất dẫn về nhà. “Tôi đi bộ về đây. Tôi cần ở một mình để còn nghiêm khắc chấn chỉnh bản thân vì đã quá lãnh cảm như thế.”

“Ý kiến hay đấy. Tôi cần ở một mình để có thể hình dung ra em khỏa thân.”

Cô đỏ mặt bước đi. May mắn thay, về đến trang trại cũng phải mất gần một dặm. Phía sau cô, chiếc Vanquish gầm lên. Cô nghe anh lùi xe rồi quặt lái. Chẳng mấy chốc chiếc xe đã bên cạnh cô, cửa sổ bên ghế lái hạ xuống. “Này, Blue cưng... tôi quên mất một chuyện.”

“Ờ, gì thế?”

Anh đeo đôi kính râm vào mỉm cười. “Tôi quên cảm ơn em vì đã bảo vệ Riley trước mụ già kia.”

Thế rồi anh phóng đi

Riley với tay lấy đĩa bánh sô cô la hạnh nhân mà cuối cùng Blue đã phải nướng một mình, rồi khựng lại. “Bà già đó nói đúng,” nó khẽ nói. “Cháu béo ị.”

April đặt dĩa xuống keng một tiếng. “Con người ta nên tập trung vào những ưu điểm của mình. Nếu chỉ nghĩ về những khuyết điểm, hay về tất cả những lỗi lầm mà cháu đã mắc phải, thì cháu sẽ trở nên vô dụng. Cháu định sẽ nhét đầy rác rưởi vào đầu - tất cả mọi thứ mà cháu không thích ở bản thân mình ấy - hay là sẽ tự hào về chính con người mình nào?”

Vẻ hùng hổ của April khiến môi Riley run run. “Cháu mới có mười một tuổi mà,” giọng nó lí nhí.

April gấp khăn ăn lại. “Đúng thế. Bác xin lỗi. Có lẽ bác đang nghĩ về một người khác.” Bà tặng Blue nụ cười hơi quá tươi tắn. “Riley và cô sẽ dọn dẹp trong khi cháu nghỉ ngơi.”

Cuối cùng thành ra cả ba làm cùng nhau. April cố làm Riley phân tâm bằng cách nói chuyện về quần áo và các ngôi sao điện ảnh. Một câu nhận xét không kịp suy nghĩ của Riley để lộ chuyện Marli đã cố ý mua quần áo quá chật cho con bé, hy vọng sẽ làm nó xấu hổ và giảm cân. Chẳng mấy chốc, April chào tạm biệt để quay về ngôi nhà nhỏ. Bà cố thuyết phục Riley đi với bà cho đến khi người của bố nó đến đón, nhưng Riley vẫn còn hy vọng Dean sẽ quay lại.

Blue để Riley ngồi ở bàn bếp với một bộ màu nước. Con bé quan sát tờ giấy trắng. “Chị vẽ mấy con chó để em tô màu được không?”

“Em không thích tự vẽ hơn sao?”

“Em không nghĩ mình có đủ thời gian.”

Blue siết cánh tay con bé và vẽ bốn con chó khác nhau. Trong khi Riley bắt đầu tô màu, Blue lên tầng lấy ít quần áo ra nhà xe. Trên đường quay vào nhà, cô dừng lại ở phòng ăn nhìn quanh bốn bức tường trống. Cô hình dung chúng được bao phủ bởi những bức tranh phong cảnh thơ mộng, loại công việc mà các giáo sư mỹ thuật của cô đã tế nhị chỉ trích vì cô đã vẽ.

“Có hơi hướng phái sinh, em không nghĩ vậy sao, Blue?”

“Em cần bắt đầu vươn xa hơn thôi. Đẩy bản thân vượt qua giới hạn.”

“Cô chắc chắn là một nhà thiết kế nội thất sẽ thích những gì em đã làm,” nữ giáo sư duy nhất đã thẳng thừng hơn. “Nhưng những bức tranh treo trên sofa không tạo nên nghệ thuật xuất sắc. Đây không phải là một tác phẩm thực sự. Nó là sự phỉnh nịnh đầy ủy mị, một cô gái bấp bênh đang tìm kiếm một thế giới được lãng mạn hóa để trốn tránh.”

Những lời của bà ta khiến Blue cảm thấy như mình đã bị lột trần. Cô đã từ bỏ những bức tranh phong cảnh mơ mộng của mình và bắt đầu vẽ các bức tranh táo bạo theo phong cách hỗn hợp, sử dụng dầu máy và chất Plexiglas, nhựa cây những chai bia vỡ, sáp nóng và thậm chí là cả tóc của mình. Các giáo sư của cô rất hài lòng, nhưng Blue biết công viếc đó chỉ là giả tạo, và cô đã bỏ học vào đầu năm thứ ba.

Giờ những bức tường trống trong phòng ăn lại muốn dụ dỗ cô quay lại với những chốn mơ mộng, nơi cuộc sống thật giản dị, nơi con người ở yên tại chỗ, nơi chỉ có những điều hay lẽ phải, và nơi mà cuối cùng cô sẽ cảm thấy an toàn. Chán ghét chính mình, cô ra ngoài ngồi trên bậc thềm nhìn mặt trời lặn. Có lẽ việc vẽ những bức chân dung cho bọn trẻ không khơi nguồn cảm hứng trong cô, nhưng cô giỏi làm việc đó và cô đã có thể gây dựng một sự nghiệp đáng nể trọng ở bất kỳ thành phố nào mà mình sinh sống. Vậy nhưng cô chưa bao giờ làm thế. Chẳng chóng thì chầy, cô lại bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, và cô biết đã đến lúc phải chuyển đi.

Cột chống thềm ấm nóng trên má cô. Mặt trời làm cô nhớ đến một quả cầu đồng lấp lánh treo trễ nải phía trên ngọn đồi. Cô nghĩ về Dean và nụ hôn của họ. Nếu thời điểm khác đi... Nếu cô có việc làm, có nhà, có tiền trong ngân hàng... Nếu anh là người bình thường hơn... Nhưng chẳng có điều gì trong số đó là sự thật và cô đã mất quá nhiều năm sống nhờ vào lòng thương của người khác nên không thể để bản thân chịu sự chi phối của anh thêm nữa. Chừng nào còn kháng cự thì cô vẫn còn quyền lực. Nếu đầu hàng, cô sẽ chẳng còn gì hết.

Tiếng động cơ xe cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Giơ tay che mắt, cô thấy hai chiếc xe hơi đang trên con đường mòn tiến tới gần. Không cái nào trong số đó là chiếc Vanquish của Dean.