*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiều Nhân thức giấc trong tình trạng eo mỏi lưng đau, quờ đồng hồ báo thức để ở đầu giường xem giờ, mới năm giờ sáng.

Vị trí kế bên trống không, cô biết Tiêu Dương đã đi rồi. Thực ra lúc nửa đêm cô có loáng thoáng nghe thấy tiếng anh đóng cửa rời đi nhưng mệt quá không sao mở mắt ra chào tạm biệt được. Cô bò xuống giường tìm điện thoại rồi trở về giường vừa nằm vừa soạn tin nhắn định hỏi xem anh đã đến B chưa. Soạn xong tin cô lại thấy hẵng còn sớm nên không gửi đi, đặt điện thoại xuống đầu giường.

Kiều Nhân trở người nằm dang cả hai tay trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đã hết buồn ngủ mất rồi.

Gần đây, công việc tất bật, nhất là vì vụ của Tào Hải Thắng, cả ngày tất tả ngược xuôi, mỗi ngày ngủ nhiều lắm được bốn tiếng. Vậy nên mỗi lần trò chuyện với Tiêu Dương cô đều phải nói ngắn gọn, nói đúng trọng tâm, tiết kiệm thời gian hết mức. Cô biết làm vậy có thể sẽ khiến người ta nghĩ ngợi nhưng cô chẳng còn lựa chọn nào khác.

May là mỗi lần Tiêu Dương gọi đều đúng lúc cô không ở chỗ làm nên còn có thể tranh thủ gửi tin nhắn hoặc nói chuyện được dăm câu ba điều. Lúc đầu Kiều Nhân chỉ nghĩ là vừa khéo nhưng có lần vô tình đề cập chuyện này với Hoàng Linh, cô ấy nhướn chân mày, vẻ mặt kỳ lạ, nhắc nhở Kiều Nhân:

“Tiêu Dương sẽ không… theo dõi điện thoại của cậu chứ?” Hoàng Linh đoán, “Không phải cảnh sát hình sự có thể làm điều này hay sao? Có thể anh ta không muốn làm phiền cậu làm việc nên để cho tiện liền…”

Lúc ấy Kiều Nhân ngoài miệng nói “Không đời nào” nhưng trong lòng không khỏi xem xét.

Để xác minh xem Tiêu Dương có thực giám sát điện thoại của mình không, hôm qua Kiều Nhân đã làm một chuyến đến tiểu khu Lục Ấm. Cứ tưởng là anh sẽ “vừa khéo” gọi điện tới, không ngờ anh không gọi điện mà lái thẳng xe về X tìm cô.

Nếu gấp gáp đến thế sao còn tự mình đi một chuyến đến đây?

Nếu chỉ đơn thuần để cho tiện hoặc vì an toàn mà theo dõi di động của cô thì không sao cả. Xem ra, rõ ràng anh không tin tưởng cô.

Là người có cặp mắt sắc sảo nhưng Tiêu Dương không nhận ra cô thực tình không say đến nỗi không nhận ra anh. Cô giả bộ say khướt, nói hùa theo anh chỉ để anh có thể thả lỏng tâm trạng một chút. Tuy vậy, dù sao đi nữa, chỉ riêng việc Tiêu Dương không tin tưởng cô, điều này đã đủ khiến cô khó chịu.

Tiếng bước chân của cún con càng ngày càng gần khiến Kiều Nhân thoát khỏi dòng suy tư, cô nằm úp sấp trên giường nhìn ra, cún con đang vẫy đuôi tíu tít chạy lại đầu giường bên này. Cô mỉm cười, ngồi dậy bế nó lên, đặt cún con ngồi lên đùi mình.

“Teddy,” Kiều Nhân xoa đầu nó thở dài, “Mẹ trông giống loại con gái lẳng lơ ong bướm lắm sao?”

Tiểu Teddy chẳng hiểu gì, nó nghếch mõm lên nhìn, đôi mắt sáng trong đầy vô tội.

Kiều Nhân dùng trán cọ nó rồi ôm cún con xuống giường làm bữa sáng.

Hôm nay là thứ Bảy, cô gọi điện mời Hoàng Linh đến nhà mình ăn cơm trưa, trên bàn cơm có nhắc lại chuyện này.

“Lần trước cậu nói mình đã đoán vậy rồi nhưng không chắc chắn nên không nói thẳng.” Hoàng Linh chẳng hề kinh ngạc, gắp một ít thức ăn đưa lên miệng, ăn hết rồi nói tiếp, “Ý cậu là cậu không để bụng chuyện anh ta theo dõi cậu mà là vì anh ta không tin tưởng cậu nên cậu mới không thoải mái, phải vậy không?”

“Ừ.” Kiều Nhân cầm muôi chan canh, “Mình biết anh ấy có công việc đặc thù, với bạn gái hay vợ khó mà có cảm giác an toàn, nhưng mình vẫn cảm thấy…”

Cô nhíu mày, không nói hết lời. Cảm giác ấy thật phức tạp: tủi thân, khổ sở, cô nghĩ cả buổi sáng vẫn không tìm được từ thích hợp để miêu tả.

May mà Hoàng Linh vẫn hiểu, vừa đưa đũa về phía đĩa sườn hầm ớt xanh vừa thong thả nói: “Biết vì sao mình và Nghiêm Thông chia tay không?” Cô ấy gắp một miếng sườn, khéo léo tách xương, gắp thịt đưa lên miệng, “Chính anh ta thành thật nói với mình, anh ta và vợ cũ ly hôn, ngoài vì chị ấy không chịu được công việc ra thì còn bởi không thể chấp nhận sự nghi ngờ của anh ta, cho nên dù anh ta có là công tử nhà quan mình cũng không muốn tiếp tục phát triển.”

Kiều Nhân lắng nghe, đặt muôi canh xuống, gắp thức ăn vào bát.

“Vợ cũ của anh ta làm nhân viên kinh doanh, không khác cậu là mấy, phải giao thiệp với nhiều người, cả nam lẫn nữ. Nghiêm Thông vì công việc nên ít khi ở nhà, về nhà thì mệt mỏi, đặt lưng là ngủ, đừng nói là giúp vợ chăm con, đến sinh hoạt vợ chồng còn càng ngày càng ít.” Hoàng Linh chan canh, thổi từng thìa cho nguội, “Một người phụ nữ, một thân kiếm tiền nuôi gia đình, chồng thường xuyên không ở nhà, chăn gối lạnh lẽo, lại thường xuyên tiếp xúc với đủ loại đàn ông ưu tú, khó mà đảm bảo không ngoại tình.”

Cô ấy nhấp thử canh, thấy vừa miệng mới uống hết rồi tiếp tục: “Đâu phải cậu không biết, xã hội bây giờ, tỉ lệ phụ nữ ngoại tình tuy không cao bằng đàn ông nhưng đâu có hiếm lạ gì, mỗi ngày một nhiều hơn. Huống chi Nghiêm Thông với Tiêu Dương đều làm cảnh sát hình sự, hiểu biết càng nhiều càng dễ sinh ngờ vực.”

Nói tới đây, Hoàng Linh dừng một chút, giương mắt dòm dòm Kiều Nhân, chuyên chú phân tích khởi Tiêu Dương tình huống đến.

“Hơn nữa nói đến cùng, Tiêu Dương trừ mặt, dáng người và đầu óc, còn ưu điểm gì nữa đâu? Gia thế không bằng cậu, tiền lương không bằng cậu, độc mồm độc miệng, công việc 24 giờ sẵn sàng, lại còn nguy hiểm. Đừng nói là người có điều kiện như cậu, cho dù kém hơn, được mấy người con gái cam tâm tình nguyện làm vợ một cảnh sát? Nếu là mình thì không bao giờ. Cứ coi như mình chịu bỏ việc làm bà nội trợ vì anh ta thì anh ta sẽ vui vẻ ư? Không phải là lại sẽ cảm thấy gả cho anh ta khiến mình bị thiệt thòi hay sao? Điều kiện của mình tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng muốn ép mình bỏ việc thì còn phải xem ý nhà mình nữa. Còn cậu, anh ta không đời nào nỡ ép cậu bỏ việc, dẫu có sợ cậu chạy đi với người khác mất thì vẫn phải để mặc cho cậu làm việc cậu thích.”

Cô ấy bưng cả bát lên húp cho nhanh rồi đổi giọng: “Nếu là mình ấy, chắc chắn sẽ không chịu. Thiên hạ phụ nữ đầy ra đấy, mình cần gì phải mua việc vào người chứ? Với điều kiện của mình, tìm một người mình có thể khống chế được, nguyện ý làm một bà nội trợ đảm đang, không phải lo cô ấy ngoại tình, không cần nhìn sắc mặt nhà vợ, không phải thoài mái hơn hay sao?”

Kiều Nhân chăm chú nghe rồi gật đầu: “Áp lực của anh ấy quả không ít hơn mình.”

Điều này cô vốn hiểu rõ từ lâu. Thậm chí mỗi lần nghĩ về nó, đều sẽ thấy đau lòng, áy náy. Cô yêu Tiêu Dương, chỉ muốn đem đến cho anh những thứ tốt đẹp nhất, chứ không phải là phiền toái hay áp lực. Có điều thứ tạo ra áp lực với anh lại chính là cô.

“Trông anh ta ung dung tự tại vậy chứ có khi trong đầu còn lắm tâm sự hơn cậu nhiều.” Hoàng Linh quan sát nét mặt của bạn, đoán chừng mấy lời của mình có chút hiệu quả nên chốt lại: “Căn cứ theo kinh nghiệm của mình, người làm việc càng bình tĩnh, cẩn thận, nội tâm càng sôi sục. Dẫu sao cũng là con người thôi, nếu lạnh bên ngoài thì đương nhiên nó nóng bên trong. Tiêu Dương nhất định là dạng này.”

“Cũng phải.” Kiều Nhân gặm đũa buồn rầu, cảm giác áy náy bất chợt nảy sinh trong lòng, “Người bên cạnh có nói dối, anh ấy nhìn ra nhưng đôi khi chẳng vạch trần, chỉ có thể giữ trong lòng.” Nhớ lại lần Tiêu Dương uống say, cô vừa buồn cười vừa xót xa, so với nỗi tủi thân thì còn đau lòng thay anh nhiều hơn, “Lúc thường hẳn rất khổ sở.”

Hoàng Linh nhìn ánh mặt mềm oặt của cô bạn, dù vốn là người giảng giải nhưng không khỏi thấy bất bình thay cho bạn, thật không đáng. Hoàng Linh cười thâm thúy: “Xem ra cậu định dùng tình yêu để bao dung đấy hả?”

Kiều Nhân nghe nổi cả da gà, lườm cô bạn: “Sao lời qua miệng cậu lại đổi vị vậy hả?”

“Không phải Kinh Thánh nói rằng “Tình Yêu tha thứ tất cả, tin tưởng tất cả, hy vọng tất cả, chịu đựng tất cả.” đấy sao.” Hoàng Linh cười ranh mãnh, “Cậu yêu thật mất rồi.”

Khách quan mà nói, Hoàng Linh cảm thấy Tiêu Dương và Kiều Nhân, cả hai người đều có những áp lực không nhẹ, thật vất vả. Giảng giải cho Kiều Nhân vậy thôi chứ Hoàng Linh chưa bao giờ nghĩ hai người họ là một cặp đẹp đôi. Cô cảm thấy với điều kiện của Kiều Nhân, hoàn toàn có thể tìm được người đàn ông tốt hơn Tiêu Dương. Dù sao Tiêu Dương cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, sao có thể vô dục vô cầu như tiên nhân cho được, thật khó mà không nảy sinh dục vọng chiếm hữu. Anh ta không đủ hoàn mỹ, Hoàng Linh tất nhiên cảm thấy anh ta không xứng với Kiều Nhân.

Ấy nhưng thật hết cách, hai người này là tình yêu đích thực, cách nhìn đời của Kiều Nhân không giống cô, bạn ấy đã nghĩ kĩ rồi, hơn nữa còn sẵn sàng bao dung, nhẫn nại nữa. Cho nên dù không đồng tình, Hoàng Linh vẫn chỉ có thể tôn trọng quyết định của Kiều Nhân, giải tỏa khúc mắc giúp cô.

Hai người quen biết nhau đã được 19 năm, Kiều Nhân hiểu rõ ý nghĩ của bạn. Cô dày mặt thừa nhận: “Tất nhiên rồi, nếu không phải tình yêu đích thực, một luật sư có thể nói chuyện gì với cảnh sát chứ?”

Hoàng Linh lườm lại, coi như vui vẻ.

Có một người đàn ông và một người bạn thân tốt với mình như vậy, Kiều Nhân sao không vui cho được, cô cười lém lỉnh như mèo trộm cá, vui vẻ ăn cơm tiếp.

Hình như do hôm qua say rượu nên dạ dầy không khỏe, cô mới ăn được hai miếng thì mùi thức ăn xông vào khoang mũi khiến cô nôn nao quay cuồng.

Kiều Nhân vội bỏ đũa xuống, chạy vội vào nhà vệ sinh.

Hoàng Linh đang ăn ngon miệng, thấy cô như vậy thì giật mình, nghe tiếng Kiều Nhân nôn uệ trong nhà vệ sinh, vội vàng bỏ đũa xuống, chạy theo vào vuốt lưng cho bạn, lấy sẵn một cốc nước sạch để súc miệng: “Sao thế? Lại viêm dạ dầy à? Đi bệnh viện đi, nhé…”

“Không sao đâu…” Kiều Nhân xua tay, “Tối qua uống quá nhiều rượu…”

Hoàng Linh thở dài, đưa nước cho bạn súc miệng.

Lúc đầu Hoàng Linh không để tâm lắm nhưng qua hôm sau Kiều Nhân đến nhà cô ấy ăn tối, vừa ngồi vào bàn, Kiều Nhân đã bịt miệng chạy vội vào WC, Hoàng Linh không thể không suy nghĩ. Nghiêm Thông cũng được Hoàng Linh gọi tới dùng cơm chung, ý nghĩ đầu tiên của anh giống hệt Hoàng Linh hôm qua: “Sao vậy? Không phải viêm dạ dầy cấp chứ?”

“Tôi thấy không giống.” Hoàng Linh lấy nước cho Kiều Nhân, đưa mắt nhìn Nghiêm Thông, sai phái anh chẳng nể nang, “Dưới lầu có một tiệm thuốc, anh mau đi mua que thử thai về đây.”

Nghiêm Thông đứng nhìn ngẩn tò te rồi hí hửng chạy đi.

Không phải lần đầu tiên Kiều Nhân dùng que thử thai, cô ngồi xổm trong nhà vệ sinh đợi kết quả, bên ngoài Hoàng Linh và Nghiêm Thông vẫn đang đứng chờ nên cô càng thêm sốt ruột. Tháng này kinh nguyệt đã chậm 12 ngày, Kiều Nhân còn tưởng do sinh hoạt ăn ngủ không điều độ, giờ xem ra có lẽ là do mang thai.

Từ hôm qua đến nay cô vẫn chưa liên lạc với Tiêu Dương, vốn định chờ anh chủ động liên lạc lại rồi sẽ nói chuyện cho tử tế, nhưng nếu có thai thật thì nhất định phải báo ngay tin tốt lành này.

Năm phút đồng hồ sau, Kiều Nhân mở cửa.

Nghiêm Thông đang nôn nóng đi qua đi lại ở phòng khách, thấy cô ra còn kích động hơn cả Hoàng Linh, hỏi đầy chờ mong: “Thế nào thế nào?”

“Tôi muốn nói với Tiêu Dương trước.” Kiều Nhân cười, “Sau đó đi bệnh viện mở sổ theo dõi…”

Đáp án quá rõ ràng. Hoàng Linh thở phào, miệng cười tươi rói. Nghiêm Thông vui cuống cuồng, nếu không phải Hoàng Linh cản, anh đã lập tức rút điện thoại báo tin vui cho Tiêu Dương rồi.

Kiều Nhân đang vui, mặc kệ hai người họ, ôm hôn Hoàng Linh rồi vội vàng bế Teddy ra về. Cô bỏ Teddy sang ghế lái phụ, rút di động gửi một tin nhắn cho Tiêu Dương: “Chúc mừng trưởng quan! Trưởng quan làm cha thật rồi!”

Gửi tin nhắn xong, cô không vội lái xe đi ngay, chờ anh 10 phút, nếu anh không trả lời thì sẽ đến bệnh viện. Theo tính Tiêu Dương, nếu nhìn thấy tin nhắn, chỉ cần rảnh tay, anh nhất định sẽ lập tức gọi lại.

Túi xách của cô bị rơi, bút trong túi bị rơi xuống phía dưới tay lái. Teddy nhào đến chỗ có tiếng động thu hút sự chú ý của Kiều Nhân.

Tâm tình Kiều Nhân đang vui nên dễ cười, khom người nhặt bút lên, cho là cún con đang đùa chơi nên mặc kệ nó nghịch dưới đó.

Đột nhiên có người gõ cửa kính xe. Kiều Nhân nghiêng đầu nhìn, có một người nước ngoài cao to đang khoa chân múa tay, cô nghe không hiểu, có lẽ là hỏi đường.

Kiều Nhân hạ cửa kính xe xuống, thân thiện hỏi: “May I help you?”

“Yes.” Đối phương nhếch miệng cười kỳ dị, thình lình rút súng dí vào đầu cô, lột mặt nạ, nói bằng giọng thật, “Thanks, Joey.”

Kiều Nhân cứng người, hai mắt mở trừng trừng.

—————

Chú thích:

(*) đoạn Kinh thánh Hoàng Linh nói mình chép theo bản dịch tiếng Việt được ghi nguồn là (1Côrintô 13,1-8). English Standard Version của nó là “Love bears all things, believes all things, hopes all things, endures all things.” Ngoài ra còn có nhiều dị bản khác. Tham khảo thêm tại đây.

(**) Sườn hầm ớt xanh 青椒焖仔排, tên món này thì dễ hiểu rồi, share tấm hình cho mọi người thèm cùng mình thôi.