“Ngươi đi theo ta làm gì?” Đi được một đoạn, Kỳ An rốt cục phát hiện nam nhân kia đang lẳng lặng theo sau.

Hiên Viên Sam hứng thú nhìn nàng, hắn nghĩ đến cảnh nàng cứ cúi đầu thế đi mãi, không thể nín cười. Không biết nàng nghĩ gì nữa, chẳng lẽ cứ cúi đầu đi, không nhìn thấy hắn thì hắn sẽ biến mất sao?

Kỳ An hiển nhiên hiểu nguyên nhân ý cười trong mắt hắn. Đúng là nàng rất muốn coi hắn như không tồn tại. Vấn đề nàng sắp về nhà rồi, người này muốn đi theo nàng đến đâu?

“Ngươi có việc gì?” nàng quyết định tỏ ra mềm mỏng.

Hiên Viên Sam tiến lên hai bước, khoa tay, “Vì sao ngươi lại ở đây?”

“Chuyện này liên quan gì đến ngươi?” Không phải nàng không nghĩ tới chuyện trả lời câu hỏi của hắn, sau đó thoát khỏi hắn, nhưng việc hắn hỏi thực sự rất khó trả lời. Nàng không có hứng thú thảo luận việc riêng với người lạ, vì vậy lập tức quyết định sẽ bỏ đi, hy vọng trước lúc về đến nhà sẽ gặp Trường Lan.

Hai tay Hiên Viên Sam giữ chặt hai vai nàng, cố chấp nhìn nàng, chờ đáp án. Vấn đề này đương nhiên có liên quan rất lớn đến hắn.

Kỳ An quay đi không nhìn hắn, Hiên Viên Sam không thể dùng miệng để nói, đành phải buông tay để dùng ngôn ngữ người câm điếc, nhưng vừa buông tay, Kỳ An lập tức bước đi. Lại lấy hai tay giữ nàng, nhưng không thể nói chuyện, trong một lúc, hắn không biết làm thế nào.

Kỳ An im lặng nhìn hắn đưa tay lên lại hạ tay xuống, giữ nàng lại rồi lại buông ra, cảm thấy ý cười trong lòng dâng lên. Hắn cũng chỉ có hai tay, để xem hắn làm sao bây giờ.

Hiên Viên Sam khó xử nhìn nàng một hồi, lại buông tay ra.

Kỳ An xoay người bước đi. Đi được một hồi, chợt nghe tiếng bước chân phía sau. Với công lực của Hiên Viên Sam, chỉ mấy bước đã bắt kịp nàng. Lần này hắn không đối mắt với nàng nữa mà trực tiếp ôm nàng trở lại chỗ lúc nãy.

Đè hai vai nàng lại, hắn muốn nàng nhìn xuống. Kỳ An cúi đầu nhìn, trên mặt đất là một hàng chữ lớn:

“Tống Kỳ An, tại sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi phải ở kinh thành sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”

Có vài phần kinh ngạc. Thật không thể tưởng tượng được chỉ gặp nhau ngắn ngủi hơn một ngày mà qua bốn năm, hắn vẫn còn nhớ rõ tên nàng. Nhưng, thế thì sao? Nàng ngẩng đầu lên, “Ta không biết chữ.” Để xem hắn còn nghĩ ra biện pháp gì nào?

Hiên Viên Sam nhất thời sửng sốt, hồ nghi nhìn lại hàng chữ trên mặt đất, lại quay sang nhìn nàng.

Kỳ An đẩy hắn ra, “Ta thề ta thật sự chưa từng nghe qua bí mật của ngươi, không cần đi theo ta nữa.”

Đi được vài bước, Kỳ An không quay đầu lại, chỉ nhìn ra xa mà nói, “Ta không muốn nhắc đến chuyện người hay việc kinh thành nữa. Quên lòng hiếu kỳ của ngươi đi, không cần phải làm cho người ta chán ghét.”

Tiếng bước chân phía sau quả nhiên dừng lại. Kỳ An đi một đoạn xa, rốt cục không nhịn được xoay người nhìn, chỉ thấy người kia cúi đầu, con đường trải dài phía sau không bóng người làm cho thân hình thon dài thêm vài phần tịch liêu.

Kỳ An thu hồi tầm mắt, khẽ thở dài.

Muốn cứ như vậy mà xa cách, tâm nàng đã chịu nhiều vất vả rồi, chỉ còn đủ cho Lãng nhi thôi.

“Nương!” Lãng nhi nhìn thấy nàng từ xa, kêu to chạy đến.

Nàng đứng tại chỗ, ngồi xổm xuống, dang rộng hai tay, “Lãng nhi.” Thân hình nhỏ bé lao vào lòng nàng, nàng thỏa mãn tới mức muốn rơi lệ.

“Nương! Hôm nay Lãng nhi đã có thể một hơi chạy lên lưng núi. Trường Khanh thúc nói hắn đã phải luyện hơn một năm mới có thể lợi hại như Lãng nhi đấy!” Lãng nhi lôi kéo tay nàng, líu ríu nói.

Kỳ An cười tủm tỉm, “Ân!”. Có lẽ đứa nhỏ này thật sự có thiên phú luyện võ, hay là do có quyết tâm mà hắn luyện võ rất nhanh, ngay cả người ít nói như Trường Khanh cũng thường xuyên khen hắn.

“Nương!” Lãng nhi chợt dừng lại, lắc lắc tay nàng.

“Làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc cúi đầu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ủy khuất, “Nương, ngươi không khen Lãng nhi!”

Buồn cười lắc đầu, đúng là tiểu hài tử, Kỳ An cúi người xuống, hôn lên hai má hắn, “Lãng nhi nhà ta lợi hại nhất.”

Lãng nhi lập tức phấn chấn, “Nương, hôm nay chúng ta sẽ ăn gì? Trường Lan di đi đâu, sao nương lại trở về một mình?”

Kỳ An day day trán, bất đắc dĩ nhìn về phía Trường Khanh, “Trường Khanh, không phải ngươi tiếc lời nói như vàng sao? Tiểu gia hỏa này nói nhiều như vậy, làm sao mà ngươi chịu được?”

“Nương!” Lãng nhi kéo dài thanh âm.

Trường Khanh nhìn tiểu chủ tử đang mở to mắt, thở phì phì tức giận, lại nhìn tiểu thư đang cười khổ, sờ sờ mũi, “Tiểu thiếu gia rất thích nói chuyện với tiểu thư.” Đối với những người không liên quan, tiểu chủ tử nhà hắn rất trầm mặc!

“Nương, ngươi nửa ngày rồi không nói chuyện cùng Lãng nhi, Lãng nhi có rất nhiều chuyện muốn nói với nương! Nương, ngươi cùng Lãng nhi nói chuyện, được không!”

Sờ lên đầu hắn, Kỳ An cảm thấy ấm áp, “Được, Lãng nhi muốn nói chuyện gì cũng được.”

“Ai?” Trường Khanh đột nhiên hét lên một tiếng, lắc mình một cái đã chặn trước mặt hai người.

Hiên Viên Sam chậm rãi đi ra khỏi gốc cây, sắc mặt không tốt lắm, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trường Khanh và Lãng nhi trong lòng nàng.

Làm như không thấy địch ý trên mặt Trường Khanh, trong đầu hắn đang vô cùng hỗn loạn. Hài tử kia gọi nàng là nương, nam nhân này lại gọi nàng là tiểu thư, không phải nàng đã làm vợ làm mẹ sao, vậy nàng và thị vệ này có quan hệ gì? Nàng rời khỏi thái tử, có phải là do có quan hệ gì với nam nhân này?

Mải mê suy nghĩ, mãi đến khi trước mắt bạch quang chợt lóe, hắn mới giật mình lùi về sau vài bước.

“Rút kiếm!” Trường Khanh nói, chỉ kiếm vào hắn.

Hiên Viên Sam không để ý tới hắn, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Kỳ An, hai tay đưa lên, “Hắn là ai vậy? Có quan hệ gì với ngươi?”

Lãng nhi kinh ngạc mở to mắt, trong óc tràn đầy nghi hoặc.

Trường Khanh cũng vô cùng sửng sốt, nam nhân này không nói lời nào lại khoa tay múa chân cái gì, tầm mắt cũng không tự chủ nhìn về phía tiểu thư nhà mình.

Bị ba cặp mắt, hai lớn một nhỏ này nhìn, Kỳ An không thể không trả lời.

“Ta đã nói rồi, không cần đi theo ta. Ngươi rốt cuộc muốn gì?”

Lãng nhi giật nhẹ vạt áo nàng, nhỏ giọng nói, “Nương, không phải, nương trả lời sai rồi, thúc thúc này hỏi Trường Khanh thúc là ai, có quan hệ gì với nương?” Chẳng lẽ nương nhìn không rõ nên mới trả lời sai?

Mắt Hiên Viên Sam chợt lóe lên, nhìn về phía Lãng nhi, khó nén kinh ngạc,

“Ngươi hiểu ngôn ngữ người câm?”

Lãng nhi gật gật đầu, mặt lộ vẻ đắc ý, “Đương nhiên, ta không chỉ biết ngôn ngữ người câm điếc, ta còn có thể đọc môi nữa!” Nghĩ nghĩ, lại nhìn hắn, “Thúc thúc, ngươi cũng là rất thông minh, cho nên mới không nói chuyện đúng không?”

Hiên Viên Sam nhìn thật sâu vào Kỳ An rồi mới chậm rãi nhếch môi, nhìn về phía Lãng nhi. Lúc này đây, không cần đến tay, hắn há miệng nói không tiếng động, “Tại sao lại hỏi như vậy?” Rất nhiều năm chưa từng thử qua cảm giác nói chuyện, lần này mở miệng, mới giật mình cảm thấy, hóa ra lời nói có thể tuôn ra tự nhiên như thế.

Lãng nhi chỉ lên trời, “Bởi vì Sở Sở tỷ tỷ cũng vô cùng thông minh, cho nên mới không nói chuyện.”

Hiên Viên Sam nở nụ cười, đứa nhỏ này quả nhiên biết đọc môi. Hắn hướng tầm mắt vào nữ tử đang day trán, vậy là nàng cũng biết đọc môi.

Chỉ cần không ở bên Hiên Viên Ký, dù là ai đi nữa, cũng không ngăn được hắn. Nghĩ như vậy, những phiền muộn trong lòng giảm đi không ít. Không cầm kiếm đối địch Trường Khanh, Hiên Viên Sam hất trường bào, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Lãng nhi, “Nói cho thúc thúc, ngươi tên là gì?”

Lãng nhi kỳ quái nhìn nương, phát hiện vẻ mặt cười khổ không nói nên lời của nàng, không rõ có ý tứ gì, lại nhìn thúc thúc anh tuấn trước mặt. Ngoài nương ra, thật khó mới tìm được người khiến hắn cảm giác như vậy, vì thế sau một hồi tự hỏi mình, hắn cũng bắt chước ngồi xổm xuống, hai tay chống cằm, bắt đầu cuộc nói chuyện không tiếng động giữa hai người.

“Ta kêu Tống Lãng.”

“Họ Tống?”

“Đúng vậy, nương nói Lãng nhi là bảo bối của nàng, cho nên muốn cùng họ với nương.”

“Tống Lãng, thật là dễ nghe! Lãng nhi, trong nhà ngươi có những ai?”

“Có nương, Trường Khanh thúc, Trường Lan di. Thúc thúc, ngươi hỏi cái này để làm gì?”

“Bởi vì thúc thúc nghĩ, nếu như nhà các ngươi thiếu người, ta có thể theo tới không?”

Lãng nhi nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu, nói ra lời kinh người, “Nhà ta còn thiếu một người cha.”

Kỳ An thiếu chút nữa té xỉu. Trường Khanh đứng một bên, hoàn toàn không biết hai người đang lẩm bẩm nói những gì, mắt thấy tiểu thư sắp ngã, vội vàng đỡ lấy, “Tiểu thư?” Rốt cuộc là muốn hay không muốn đánh nhau, trong hoàn cảnh này, tiểu thư không lên tiếng, hắn không dám động thủ.

Kỳ An khoát tay, ý bảo không có việc gì, rồi tóm Lãng nhi lại, “Lãng nhi, nương thật sự cảm thấy hôm nay ngươi nói nhiều quá rồi.”

“Nương!” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hưng phấn, Lãng nhi nhảy lên, “Không phải là nương thấy thúc thúc và tỷ tỷ thông minh giống nhau nên mới đem hắn về hay sao? Nương, thúc thúc cũng đẹp mắt, về sau nương cũng có thể nhìn hắn, được không?”

Hoàn toàn không để ý tới biểu tình muốn té xỉu của Kỳ An, Lãng nhi quay đầu, dương dương tự đắc khoa tay với Hiên Viên Sam, “Thúc thúc, nhà của chúng ta đúng là thiếu người, ngươi không theo tới sao?”