Thi vào cấp 3???

Tất cả mọi người:????

Lạc Bạch: " Ân, kỳ thi tuyển sinh lớp 10."

Mọi người:!!!!

Lão La:....

Ông đặt micro xuống, xoa xoa thái d ương vài cái, mới bình tĩnh lại và nhấc micrô lên: " Cháu là học sinh cấp ba? Bài báo về chủng lý tưởng do cháu viết, bao gồm tất cả các bài báo đã đăng dưới bút danh Đại Bảo ca trên các tạp chí nông nghiệp trong hai năm qua.

Nó là cháu? "

Lạc Bạch:" Là cháu."

Lão La im lặng một lúc:" Cháu phải biết cái giá của sự dối trá và lừa dối.

Một học sinh cấp ba, dưới mười lăm tuổi, không thể viết luận án về lý tưởng về khuẩn cây.

Chỉ có thể sau khi đọc rất nhiều và nghiên cứu không ngừng nghỉ, trừ những trường hợp đặc biệt.

Ý tưởng về lý tưởng khuẩn cây nảy ra.

Lạc Bạch rất bình tĩnh:" Cháu được nuôi dưỡng bởi ông ngoại và ông cháu là viện sĩ của Học viện Nông Nghiệp Tỉnh Nam Việt - Đài Khai Nguyên.

Ông ấy đã dành cả cuộc đời của mình cho nghiên cứu nông nghiệp, và cháu đã được ông nuôi dưỡng.

Cháu rất giỏi chơi với ống nghiệm và bùn.

Hơn nữa, ông ngoại của cháu đang nghiên cứu thuốc trừ sâu vi sinh trước khi ông mất, do tiếp xúc nhiều và cháu đã nảy ra ý tưởng về khuẩn cây lý tưởng.

Cha Lạc bận rộn với chính trị, và mẹ Lạc cũng đi cùng cha Lach.

Khi đó, Lạc Bạch vừa mới sinh ra, không thích hợp nuôi nấng bên ngoài, suốt ngày xốc nảy.

Ông ngoại của Lạc Bạch là viện sĩ của Học viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Nam Việt vào thời điểm đó.

Đài Khán Nguyên đưa cháu trai đến viện nghiên cứu và khu đất trồng trọt thí nghiệm, phát hiện ra trí thông minh của cháu trai vượt trội hơn hẳn người thường nên đơn giản coi cậu như học trò.

Lão La nhớ lại Đài Khán Nguyên trong cơn mê, trong lòng nhớ đến ông ta là một người tài giỏi nhưng cứng đầu, trong lòng rất ngưỡng mộ.

Ông ôn hoà nói Lạc Bạch: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng ở đây, mong cậu không phiền.”

Lạc Bạch: Sẽ không, tinh thần của nghiên cứu khoa học là phải nghiên cứu nghiêm túc.”

Sau đó, cậu đem địa chỉ và tên thật thành thực khai báo.

La Lão cúp điện thoại, nhìn lại nhóm người phía sau.

Tất cả đều là một biểu hiện xuất thần và bàng hoàng, rõ ràng là không thể tin được.

"Không thể nào! Cho dù cậu ấy nói câụ ấy ở độ tuổi hai mươi và là nghiên cứu sinh, tôi cũng khó có thể tin được!"

"Học sinh trung học cơ sở...!Dưới mười lăm tuổi, quá trẻ.

Chẳng lẽ lấy trộm nghiên cứu của ông ngoại.

"

Tôi đã gặp Viện sĩ Đài Khán Nguyên, người thực sự là một học giả uyên bác và tài năng."

Tổng biên tập Mao cảm thấy như được khai sáng sau khi bị sốc.

Hèn chi những bài báo mà xuất bản hai năm trước trông còn non nớt, chẳng ở trình độ tiến sĩ hay viện sĩ chút nào.

Nhưng chỉ trong hai năm, tốc độ tăn trưởng cũng đáng kinh ngạc.

—–Nếu những gì Lục Bạch nói là sự thật

Chà, đây quả thực là một thiên tài!

Người trực: "Chẳng lẽ nói dối?” Một đồng nghiệp ngập ngừng: “...!Có thể đây là thành quả nghiên cứu của Viện sĩ Đài Khán Nguyên, người nổi tiếng với blog của ông nội.

Một thiên tài trẻ tuổi luôn thu hút sự chú ý của mọi người”.

Đoán chừng, một số người cho rằng có thể là như vậy.

Được đưa qua tờ báo khoa học nông nghiệp lớn nhất Trung Quốc, ban đầu không biết, cuối cùng đã trở thành bom tấ n với ý tưởng khuẩn cấy lý tưởng.

Để lộ tên tuổi của một thiên tài, tất yếu sẽ mang lại cả danh và tài.

“Không phải là không thể.” Một người đàn ông trung niên cao ráo đẹp trai đột nhiên nói trong đám người: “Tờ báo nông nghiệp thành lập đã năm năm, độ nổi tiếng vẫn chưa mở hết.

Tuy nhiên, tờ báo được nhà nước hỗ trợ., và đội ngũ gồm toàn những người có thực tài và học thực tế.

Cách làm tạp chí hàn lâm.

Vì vậy, chính là chiếc bè tốt nhất.

"

Người đàn ông trung niên đã thu hút sự chú ý của mọi người ngay khi vừa mở miệng.

Trong trang phục bình thường, anh được bảo vệ bởi hai người lính mặc thường phục ngoài cửa.

Có thể thấy, thân phận của anh ta rất phi thường.

Phù Chấn Sinh: “Lão La, để người dưới quyền điều tra, vạch trần không khó.

Nghe vậy, Tổng biên tập Mao không ủng hộ với câu nói của ông ta, trong đó có suy đoán của nhân viên báo xã.

Sau cùng, ông đã xem lại các bản thảo của Đại Bảo ca trong hai năm, mỗi tháng một bản, không bị gián đoạn.

Nếu nói người hiểu Đại Bảo Ca nhất thì phải là ông ấy.

Bởi vì ông ta đã xem Đại bảo ca dần dần trưởng thành

Từ cách diễn đạt, chúng ta cũng có ta thể thấy được trái tim sôi nổi và trẻ trung của người thiếu niên

Tổng biên tập Mao đã cân nhắc kỹ Iưỡng và nói với Lão La: “Tôi nghĩ Lạc Bạch có thể không nói dối.”

Về ý tưởng khuẩn cấy lý tưởng’, Lão La Lao càng thêm kinh diễm, và ông ta lật lại các bài báo được xuất bản bởi Lạc Bạch trong nhiều ngày liên tiếp.

Một năm trước, nhìn ra nhiều điểm sai sót.

Một năm sau, càng trưởng thành, thành thục.

Ý tưởng khuẩn cấy lý tưởng không phải là không có sai sót, nhưng *tì vết không che được ánh ngọc.

( Dù viên ngọc có tì vết nhưng vẫn không che lấp được ánh kiêu sang sáng chói của nó.)

Nếu thật sự thành công, La Lão tự nhiên là muốn ngoại lệ thừa nhận Lạc Bạch.

Nhưng hiện tại, mọi kế hoạch đều tan vỡ.

Học sinh cấp 2, hóa ra chỉ là học sinh cấp 2?!

( Có lúc mình ghi là hs cấp 3 bởi vì hiện đg nghỉ hè chuẩn bị lên cấp 3 mà vẫn chưa tham gia ts.

Nên đôi khi mình ghi hs cấp 3, học sinh cấp 2.

Tại thấy cũng hợp lý)

La lão gật gật đầu: “Vậy thì, chúng ta kiểm tra trước đi” Ông ta quay người lại nói với Phù Chấn Sinh: “Tôi cần phiền anh, giúp tôi tìm ra.”

Phù Chấn Sinh: “Không sao.

Nếu đứa trẻ này không nói dối, thì đối với nghành nông nghiệp của quốc gia là một điều may mắn.

"

La lão cười và nói," Nếu nó được xác nhận, tôi sẽ phải đi du lịch đến tỉnh Nam Việt.

"

Sau khi nghe điều này, Tổng biên tập Mao và Phù Chấn Sinh đều lo lắng và không đồng ý.

La lão xua tay: “ Tôi còn khỏe mạnh, ra nước ngoài được rồi.”

Ông thở dài: “Đây là chuyện lớn.

Tháng trước mới thương lượng xong, chủng loại mới nhập khẩu là 2.500 đô la Mỹ.

So với năm ngoái.

Giá đã tăng 5%, tiếc là chúng ta không đủ tư cách để mặc cả.”

Sau khi hạch toán, mỗi năm cả nước phải bỏ ra hàng chục triệu đồng để nhập khẩu giống ngoại.

Số lượng và chủng loại vi khuẩn trong nước ít hơn nhiều so với vi khuẩn nước ngoài.

Và tốc độ thay thế của nó cũng không nhanh bằng côn trùng gây hại, cỏ nông nghiệp, v.v.

Hơn nữa, do thiếu giống, giá giống trong nước vẫn cao, nông dân không đủ tiền mua nên vẫn sử dụng thuốc bảo vệ thực vật có độc tính cao.

Tỷ lệ tử vong do thuốc trừ sâu độc hại hàng năm vẫn cao...

Mọi người có mặt đều biết ý nghĩa lời nói chưa hoàn thành của La Lão, nhất thời bầu không khí nặng nề lan tỏa.

Họ đột nhiên nghĩ rằng ngay cả khi Đại Bảo ca là giả, thì ít nhất cấy khuẩn lý tưởng mà cậu ấy đề xuất không có thành phần giả mạo.

Có vẻ như nó vẫn rất đáng để mong đợi

Lạc Bạch cúp điện thoại, quay đầu lại thì thấy mẹ Lạc đang nhìn mình, liền nói với bà về tờ báo và tạp chí nông nghiệp.

Mẹ La nhíu mày: "Con luôn quyết đoán, mẹ cũng không hạn chế con.

Nhưng có một điều là con phải chăm chỉ học hành, không thể bỏ kỳ thi vào cấp ba."

Lạc Bạch: "Con xin hứa.

Con sẽ không bỏ kỳ thi tuyển sinh trung học và đại học.”

Ngay cả khi điều đó chứng minh.

Học viện Khoa học Nông nghiệp Hoa Quốc cũng không tuyển dụng câhj.

Suy cho cùng, tuổi tác là một rào cản lớn.

Hơn nữa, các điều kiện để trở thành một viện sĩ khá khắc nghiệt.

Cho dù La lão quyết tâm tạo ra một ngoại lệ, nhưng nên đi từng bước một thì tốt hơn.

Một số bước bị giới hạn độ tuổi.

Nói một cách đơn giản, mục tiêu ban đầu của cậu không phải là trở thành viện sĩ của Học viện Khoa học Nông nghiệp Hoa Quốc mà mục tiêu này phải đạt được sau khi 20 tuổi.

Bây giờ, nó chỉ là một vấn đề nhận được sự chú ý của một số người dân thủ đô.

Thôn Tây Lĩnh chỉ là một ngôi làng nhỏ thuộc quyền quản lý của thành phố Trường Kinh, tỉnh Nam Việt, muốn thu hút sự chú ý của cả nước, phải chủ động thể hiện những lợi thế và tiềm năng vô hạn nhất.

Chỉ cần bạn có lợi thế tuyệt đối, bạn có đủ tư cách để thương lượng.

Mẹ Lạc hài lòng gật đầu: "Mọi việc không thể một sớm một chiều.

Mà này, DVD Cảnh sát trưởng mèo đen mẹ nhờ hàng xóm thuê trong thành phố đã về tới nơi rồi."

Lạc Bạch ngạc nhiên thích thú: "Thật sao?! "

Lạc mẫu: “Tiểu bảo cầm đi, hẳn là ở truyền phát tin.”

Nghe vậy, Lạc Bạch, thiên tài nông nghiệp, lập tức lo lắng: "Cô ấy sao có thể nhìn trộm được? Anh đã hứa mỗi ngày sẽ xem hai tập, để lắm mới có thể xem! Lạc Lai Bảo, em nhìn lén sau lưng anh, cấm Hai ngày không ăn kẹo!”

Lạc Lai Bảo than thở:“ Bảo ca, em chỉ nhìn trộm tiêu đề— "

Sau một hồi ồn ào, anh trai và em gái đồng ý xem thêm hai tập nữa.

Vì vậy, thu mình lại và xem một cách thích thú.

Chu Hạo Hải đang điền nguyên một quyển bài tập Hoàng Cương trên bàn cạnh phòng khách, nghe hai người cười khúc khích.

Cảnh sát trưởng mèo đen vốn Ià khinh thường tính trẻ con, lúc này khóe mắt hiện lên ý cười.

Hắn chỉ biết trộm cười thành tiếng khi nhìn thấy cảnh tượng hài hước.

Một lớn một nhỏ trước mặt đều quay đầu ngơ ngác nhìn hắn.

Chu Hạo Hải nuốt nước miếng, hoảng sợ: “Anh không làm gì hết..."

Lạc Lai Bảo: “ Bảo ca, anh ấy nói dối.”

Lạc Bạch: " Nhìn thẳng a, không được chớp mắt.

Đứng dậy, nắm lên bài thi cuộn thành trụ, đi đến bên người Chu Hạo Hải kiểm tra.

Chỉ nhìn phía trước mười câu, đều sai.

Mặt sau không cần nhìn.

Lạc Bạch nói: "Câu hỏi đơn giản nhất, ngay cả kiến thức học ở cấp hai khó có thể sai.

Đối mặt với hoạt hình của một đứa trẻ trí tuệ thấp như vậy, cậu vẫn có thể xem nó một cách thích thú sao?!"

Anh Đại Bảo đau lòng lung lắm rất chi làthất vọng.

Chu Hạo Hải: Không, chờ một chút - không phải chính cậu hoàn toàn nghiện phim hoạt hình của con nít trí tuệ thấp sao?!

Lục Bạch không nghe giải thích, dùng sức triển khai ấn đầu Chu Hạo Hải, giao cho hắn những đề mục, câu hỏi đã khoanh tròn: "Đối với mỗi dạng đề, làm năm mươi câu hỏi.

Nếu sai một lần sẽ bổ sung mười phần, không giới hạn mức cao nhất.

Chu Hạo Hải che miệng khóc rống.

Mãi cho đến khi trời tối về nhà, hắn vẫn còn miệt mài múa bút.

Trung tâm thành phố Trường Kinh đám hồ cẩu bạn hữu gọi cho hắn: "Anh Chu, anh đang làm gì vậy? Ra ngoài chơi "

Chu Hảo Hải: "Không đi.

Tao muốn học."

Đám hồ cẩu bạn hữu phu tào: "Thao, Chu ca bị yếm hồn à?"

"Tao bình thường, đừng làm phiền, để tao học.

Sau đó, hắn ta cúp điện thoại.

Đám bạn đều sững sờ nhìn nhau: "Anh Chu bị bố nhìn chằm chằm à? Ghế điện thắt lưng cột tre, cái loại không cho ăn nếu không học, kiểu ngược đãi á.

"

Một trong số họ đề nghị:" Sao không đi xem thử, Làng Tây Lĩnh, Làng số 1 Hoa Quốc, tao nghe nói nó không tệ hơn trung tâm thành phố.

Không phải Chu ca vẫn luôn muốn bước vào Hắc bang sao? Tình cờ biết được một người tên là Đào ca, nghe nói hỗn hắc, có thể đưa chúng ta đi.

Mời Đào ca đi cùng chúng ta.

Thôn Tây Lĩnh, trải nghiệm mỡ mang kiến thức.

"

" Ồ! Vậy thì đi."

Học viện Nông nghiệp Hoa Quốc

Vài viện sĩ và Lão La vây quanh Phù Chấn Sinh và hỏi: "Thế nào?", "Có thật không?", "Thực sự là thiên tài hay giả mạo sử dụng kết quả nghiên cứu của Viện sĩ Đài Khán Nguyên?",

"Này,? Đừng có mà hủ núp, khui lẹ đi.”

Phù Chấn Sinh hít sâu một hơi, hắn dù gì cũng là thượng tướng quốc gia bốn sao, ai cũng kính sợ không thôi? Nhưng lại bị đám viện sĩ trước mặt khinh thường.

Nhưng không có cách nào, ai làm cho tất cả chúng trở thành bảo vật quốc gia.

Lão La lên tiếng trước: “Mọi người hãy Iui ra trước và để anh ta nói."

Phù Chấn Sinh: “Người của tôi đã phát hiện ra rằng Lạc Bạch, con trai của Lạc Tòng Thư, trưởng làng của thôn Tây Lĩnh, và là cháu của Đài Khán Nguyên, Viện sĩ đã qua đời của Học viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Nam Việt.

Năm 10 tuổi, cậu ta được Đài Khán Nguyên nuôi dưỡng và lớn lên trong Học viện Khoa học Nông nghiệp.

Theo các nhân viên của Học viện Khoa học Nông nghiệp, Lạc Bạch là người cực kỳ thông minh và rất tài năng trong nghiên cứu nông nghiệp.

Hơn nữa, Đài Khán Nguyên đã nghiên cứu trong suốt cuộc đời của mình, đích xác nghiên cứu vi sinh vật khuẩn từng đề qua ‘ lý tưởng khuẩn cây ’ thiết tưởng.

Nhưng, chỉ là một cái thiết tưởng, không có số liệu cụ thể cùng tư tưởng.”.

" Vì vậy, về cơ bản chắc chắn Lạc Bạch là tác giả của lý tưởng khuẩn cấy, không sai."

Tác giả có điều muốn nói:

Về vi khuẩn này nọ.....!Đều là hư cấu a!!.