Edit A Quýt dntltk

Chưa beta

Nhanh chóng chạy tới, vồ lấy Lạc Bạch hét lớn: "A! Bảo ca, vui lên, còn ta!"

    Lạc Bạch trợn mắt một cái,hơi thở mong manh "Lạc Lai Bảo... Em phải nên giảm cân..."

    Lạc Lai Bảo thu tay lại: "Ồ, đến lúc nào rồi, còn cùng em so đo chuyện linh tinh ?"

    Lạc Bạch lãnh đạm: "Đi xuống."

    Lạc Lai Bảo nói 'ồ' rồi từ từ trèo xuống Lạc Bạch: "Bảo ca, anh quên tình nhân của mình rồi sao?"

    Lệ Diễm quay lại: "Tình nhân ?"

    Lạc Bạch lấy lòng bàn tay che mắt: "Anh em Hồ Lô."

    Lệ Diễm: "... Trẻ con thật tốt."

    Lạc Bạch đứng dậy, bế Lạc Lai Bảo lên, mời chào: "Cùng nhau xem đi?"

    Lệ Diễm im lặng, hắn cảm thấy cho dù không có nhớ tới kiếp trước, hắn hẳn cũng không trẻ con đến mức đi xem Anh em Hồ Lô.

    Vì vậy, y từ chối: "Không, tôi đi chép kinh Phật."

    Lạc Bạch đang định giới thiệu bảo vật cho tiểu đồng bọn

    Đáng tiếc, đồng bọn của cậu chán ghét bảo bối là quá ngây thơ.

    Chao ôi, họ không biết trân trọng những tác phẩm hoạt hình thời nay, lại bỏ lỡ món ăn hạnh phúc này, quả là đáng tiếc.

    Xoay người đi về phía cửa, Lạc Bạch rất cao hứng: "Hôm nay đến lượt ai xuất thế rồi?"

    Lạc Lai Bảo lớn tiếng đáp lại: "Ngũ oa có thể phun nước!"

    Lạc Bạch thật cao hứng: "Thủy nhi! Siêu đẹp trai!"

    Lạc Lai Bảo: " Em thích Tứ oa có thể phun ra lửa------- A phuuu"

    Tiếng cười nói vui vẻ quen từ dưới lầu vọng vào tai y qua khe cửa, Lệ Diễm đóng nắp bút lại, lắng nghe một lúc rồi mỉm cười.

    Khi Anh em Hồ Lô vừa ra mắt, rất nhiều đứa trẻ đang đuổi theo, trong biệt thự còn có con của người hầu trông chừng.

    Một nhóm người cười toe toét, rất ồn ào

    Lệ Diễm lúc đó không thích, hắn phải ở trong phòng, chủ yếu là trên giường bệnh.

    Dưới lầu đám kia tiểu hài vui đùa ầm ĩ làm hắn căm hận không thôi, nhưng lại chỉ có thể bất lực quát lớn.

    Vì vậy, thực tế, đối với nhiều người, phim hoạt hình là những kỷ niệm đẹp của tuổi thơ, nhưng đối với Lệ Diễm, chúng đều đại diện cho một quá khứ không mấy êm đẹp.

    Nhưng bây giờ, nó không ảnh hưởng đến hắn ta nữa.

    Lệ Diễm lấy điện thoại di động như cục gạch nặng nề từ trong vali ra, bấm cho trợ Lý Chung: "Chuyến đi của Hương Cảng hoãn lại một tuần, nói với lão y một tiếng."

    Trợ lý Chung bối rối, nhưng không hỏi lại tiểu ông chủ.

    Lệ Diễm nói tiếp: "Công ty điện  cũ mà có ba dự án dược phẩm sinh học, CNTT và nông nghiệp công nghệ cao?"

    Trợ lý Chung: "Vâng. Theo hướng dẫn của ngài, chúng tôi sẵn sàng đầu tư vào dược phẩm sinh học và *CNTT."

(Công nghệ thông tin IT)

    Lệ Diễm: "Còn một cái nữa."

    Trợ lý Chung: "?? Cái nào?"

    Lệ Diễm: "Nông nghiệp công nghệ cao."

    Trợ lý Chung do dự hồi lâu, với tư cách là một trợ lý đặc biệt chuyên nghiệp, mặc dù không biết ông chủ vì sao lại phát điên, chỉ cần cố gắng hết sức phân tích là được.

    "Ông chủ, chúng ta chưa từng tham gia lĩnh vực nông nghiệp, một mặt đầu tư vào nông nghiệp công nghệ cao, không có điểm thực nghiệm, thị trường không dễ phát triển, mặt khác  thì Các nhân tài nông nghiệp đang bị phân tán và hiện tại cần thời gian để tìm thấy họ. Tuy nhiên, chúng ta đang dồn nhiều tinh lực hơn vào các dự án dược phẩm sinh học và CNTT, và kể từ khi hai công ty thành lập uy tín lâu năm mà chúng tôi mua lại, cổ phiếu một mực ngã xuống, chúng ta đang hao tổn."

    Lệ Diễm: "Không đủ kinh phí?"

    Trợ lý Chung: "Không, nhưng không nên tiêu vào những thứ không cần thiết."

    Lệ Diễm: "Có cần thiết hay không, do tôi quyết định. Nếu nói đầu tư thì cứ đầu tư. Các dự án nông nghiệp công nghệ cao được đưa vào danh sách quan trọng."

    Trợ lý Chung: "... Được rồi."

    Ngài là Boss, là người định đoạt,  việc mất tiền cũng là của ngài.

    Lệ Diễm: "Còn có nghi vấn?"

     Trợ lý Chung: "Không có."

     Lệ Diễm: "Ừm."

    Sau đó hắn cúp máy.

    Xa xa Hương Cảng trợ lý Chung giơ tay che mắt, buồn thương không cầm được nước mắt.

    Cấp dưới tỏ ra thông cảm, ai bảo sếp của bọn hắn là vị thành niên a, quỷ quyệt khó lường nhìn không thấu.

    Nhưng là một đứa trẻ, thay đổi nhanh chóng thất thường, bình thường, quen thuộc liền được.

    "Nhiều lúc tôi rất muốn biết gia cảnh của ông chủ nhỏ như thế nào? Chắc là siêu giàu,  bỏ ra mấy chục triệu để mua cổ phần trong một công ty làm ăn thua lỗ?"

    "Nói tiếp, hai công ty này sẽ phá sản sao? Kinh tế gần đây thật sự rất uể oải, thị trường chứng khoán rất bất ổn, thậm chí thị trường chứng khoán nước ngoài vừa mới ổn định cũng có chút sụp đổ."

    "Lần trước, nó thực sự rất đáng sợ. Tôi không biết nó có tái diễn nữa hay không."

    "Thật khó để nói, dù sao, tôi không lạc quan về thị trường chứng khoán hiện tại."

    "Phải không? Nó đã sụp đổ một lần rồi,  không nên có lần thứ hai trong một khoảng thời gian ngắn."

    Lúc này, một nhân viên đang chăm chú vào vài dòng trên máy tính thì bất ngờ làm rơi chiếc cốc.

    Chiếc cốc rơi xuống đất vỡ tan tành khiến mọi người giật mình.

    " Ngáo hả?"

    " Gì vậy mẹ! Hết hồn hà."

    Nhân viên: " Phắn,  nhìn công ty kẹo lâu đời này đi, do công ty chúng ta mua lại. Giá trị cổ phiếu đột nhiên tăng sáng nay, tăng lên đáng sợ."

    Mọi người đều im lặng, kể cả Chung trợ lý cũng vây quanh xem.

    Giá trị cổ phiếu quả thực đang tăng liên tục và đều đặn, ước tính tình hình sẽ không tệ.

    Ít nhất điều đó cũng chứng tỏ sự đầu tư của Lệ Diễm là đúng đắn.

    Trợ lý Chung: "Nhìn vào giá trị của một công ty khác mà chúng ta đã đầu tư vào."

    Nhân viên này ngoan ngoãn chuyển qua, và sau đó nói: " Tuy nó đã giảm quá giới hạn, nhưng cũng đang tăng lên. Sự gia tăng rất chậm, nhưng rất ổn định."

    Trợ lý Chung: "... Mọi người cùng xem có công ty nào đáng đầu tư vào lĩnh vực nông nghiệp công nghệ cao không nhé."

    Mọi người đều không nói lời nào, im lặng trở lại làm việc.

    Ui chao, bọn này xin rút lại lời nói đầu, dù là thay đổi xoành xoạch, bọn họ cũng cùng chết với sếp nhỏ.

    Nhà máy chế biến mía đường Ngoại Hà thành.

    Quách Thông Đạt và chủ nhà máy chế biến họ Lý, dẫn đầu đến thăm nhà máy chế biến mía trong khu sinh thái với dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh.

    Lý lão bản là ông chủ của Ngoại Hà thành, người đã đến Tây Lĩnh thôn để thu mua hàng nghìn tấn đường và tự cứu mình khỏi cuộc khủng hoảng đường.

    Ông ta chắp tay sau lưng nói: "Anh nghĩ xem với một chuỗi sản xuất hoàn chỉnh như vậy, tôi có còn chọn đầu tư vào HTX cách xa vạn dặm không? Dù muốn đầu tư vào HTX cũng được. Thì kêu gọi các ông chủ của Ngoại Hà thành tự đứng ra thành lập ”.

    Quách Thông Đạt: "Nếu dây chuyền sản xuất thực sự nguyên vẹn, thì Ngoại Hà thành đã không bị ảnh hưởng nặng nề bởi việc thị trường đột ngột mở cửa".

    Lý lão bản: "Vì vậy, chúng tôi đã cấu trúc lại chiến lược của mình cho phù hợp, bám sát thị trường."

    Quách Thông Đạt nhất thời không nói nên lời, kỳ thật hắn tìm ở Ngoại Hà thành rất nhiều người, nhưng đều là đồng dạng trả lời như vậy

    Tất cả đều không tin tưởng vào hợp tác xã, cũng không đành lòng để Tây Lĩnh thôn xa xôi nắm chủ quyền hợp tác xã, thà rằng tự mình thành lập một cái.

    Mà Quách Thông Đạt quan điểm, bọn họ đối với chính mình hợp tác xã cũng không lạc quan, ấn tượng của bọn họ còn là mười mấy năm trước, ngay cả xã cũng đã cấm, chưa nói đến hợp tác xã?

    Chuỗi sản xuất đường Ngoại Hà thành được tổ chức đầy đủ và có tính doanh nghiệp mà họ thấy không cần tham gia hợp tác xã .

    Lý lão bản : " Anh là người có kinh nghiệm trồng mía và nghiên cứu nhiều về ngành mía đường. Anh sẽ không thể phát tài ở một làng như Tây Lĩnh, nơi không phải là cây trồng chính của mía đường. Sao không theo tôi phát triển ở Ngoại Hà thành. "

    Quách Thông Đạt im lặng, hắn đã cân nhắc.

    Từ thành phố Trường Kinh đến Ngoại Hà thành, khi nhìn thấy quy mô ở đây, hắn đã không khỏi xúc động.

    Nhưng ít nhất hợp tác xã của Tây Lĩnh thôn phải được thành lập trước khi hắn có thể rời đi.

    Lý lão bản: "Anh suy nghĩ kỹ, rõ ràng rồi hãy đến gặp tôi. Không phải tôi không thể đầu tư vào hợp tác xã, nhưng nhất định sẽ không đầu tư quá nhiều tiền, nhiều nhất ta sẽ đầu tư dưới danh nghĩa chính của tôi thôi." . "

    Hắn đối Quách Thông Đạt thật sự là rất coi trọng, cho nên muốn chiêu mộ hắn, đầu tư dưới danh nghĩa là  thành ý lớn nhất có thể cho.

    Quách Thông Đạt: "Tôi minh bạch. Ngài yên tâm, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."

    Vương Tắc Mẫn được cha gọi vào phòng làm việc ngay khi về nhà, lúc đầu không hiểu gì, sau này khi nhìn thấy cuốn 'Quy hoạch chuỗi cửa hàng Vạn Gia Đăng Hỏa' trên bàn của cha, anh hiểu.

    Anh không nói nên lời trong giây lát, đầu hơi đau.

    Vốn dĩ anh đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh trong tài liệu giảng dạy do Lạc Bạch và Lạc Ngân viết, hiển nhiên anh là người đầu tiên phát hiện ra nó. Định hợp tác, những họ không có ý đồ này, đành thôi

    Không có ý đồ liền không có ý đồ , kết quả im hơi lặng tiếng liền quay lại móc nối với Văn Giáo Cục, trực tiếp in 2.000 bộ.

    Tặc, thật là tặc.

    So với cùng anh hợp tác, thì đây mới là con đường thích hợp nhất .

    Không tốn một xu, không phải chia tiền cho người khác, tay không lấy vai chục vạn

    Vương Tắc Mẫn trầm mặc, anh cho rằng mình đủ thông minh, nào biết núi cao còn có núi cao hơn.

    Vương Thái hai mắt sáng ngời: "Con trai a, bộ tài liệu này ... Do con thiết kế?"

    Vương Tắc Mẫn nổi da gà khi nghe tiếng " con trai a" kêu mà muốn nổi da gà

    "Vẻ mặt hoài nghi của người là không tin tưởng, con sẽ không nói."

    Thẳng thắn cương nghị, đặc biệt khó chịu.

    Vương Thái hiểu ra: "Ồ, không phải con viết . Là do ai viết?"

    Vương Tắc Mẫn: "Nếu là con thật sự viết, cha nói thế nào?"

    Vương Thái: "Mi bao nhiêu cân lượng cha mày không biết sao?"

    Con trai ông ta đúng là thích tiền, lại rất hợp làm doanh nhân, nhưng tình hình hiện tại,mắt không rộng lắm.

    Thằng nhóc này làm mấy cái nhỏ nhặt vặt vãnh còn được, nhưng không thể nhìn thấy tương lai lâu dài, còn phải chậm rãi bồi dưỡng.

    Vương Tắc Mẫn phiền muộn vừa nghi nghi ngờ: "Viết rất tốt sao?"

    Vương Thái bình luận ngắn gọn: "Không tồi."

    Vương Tắc Mẫn: "Kế hoạch bên trong có thể hoạt động?"

    Vương Thái: "Tiềm lực vô hạn a,  con trai."

    Vương Tắc Mẫn: "... vốn đầu tư ban đầu không nhỏ, tại sao không bắt đầu với cửa hàng bán lẻ?"

    Vương Thái: "Thành phố Trường Kinh có hơn 400 cửa hàng bán lẻ, chợ lớn nhỏ, thị trường nhỏ, ngược lại siêu thị trống trải, thị trường trống rỗng, không có đối thủ."

    Vương Tắc Mẫn: "Tài chính, hàng hóa không đủ."

    Vương Thái nâng sổ đồ án trong tay lên: "Đã phân tích chi tiết, được rồi, ba chính là tâm động. Nhanh, nói cho ta do ai viết."

    Vương Tắc Mẫn nói cho ông,  tên Lạc Bạch cùng địa chỉ cậu: "Tự mình tìm đi, con phải đi thi."

    "Được rồi, được rồi, nhanh đi."

Vương Tắc Mẫn: "..."

    Trái tim của một thiếu niên 'mồ côi cha' quá mệt mỏi

    Cổng trường Thị Nhất Trung.

    Tiểu Bát kéo Trần Tinh: "Thật là, cô bé đó thật xinh đẹp, khí chất ngời ngời, rất thích hợp làm nữ chính của bộ phim truyền hình mới của chúng ta."

    Trần Tĩnh siết chặt trong lòng, đau lòng nói: "Tiểu Bát, đây là Thị Nhất Trung, trường học bên trong đều là vị thành niên, đều là những đoá hoa xinh đẹp mỹ lệ của tổ quốc. Cậu từ lúc nào đã sa đoạ đến cỡ này rồi? Đi dụ dỗ học sinh cấp ba."

".. anh thấy bảo vệ dường như đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, ổng nghĩ rằng chúng ta đều là cá vàng sao? "

    Tiểu Bát phớt lờ Trần Tình, hồi hộp nhìn về phía cổng trường.

    Đinh linh linh ——

    Tiếng chuông kết thúc lớp học vang lên, như nước đổ vào chảo, sôi sùng sục.

    Học sinh tràn đầy khí thế trẻ trung tươi đẹp ùa ra, một số đi bộ, một số đạp xe đạp, tất cả đều là bầu không khí thanh xuân tươi trẻ.

    Tiểu Bát đột nhiên nắm lấy Trần Tinh: "Nhìn xem ——"

    Trần Tinh nhìn theo ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Bát, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã choáng váng.

    Tiểu Bát: "Đẹp không?"

    Trần Tinh đem kính râm đeo vào: " Cậu thôi tôi giống đang săn lùng tìm kiếm ngôi sao không?"

    Buổi trưa tan học, Lạc Kim đã đợi Lạc Ngân ở cổng trường.

    Lạc Ngân không đợi được, mà phải gặp hai người lão cá vàng tự xưng là săn lùng tìm kiếm ngôi sao .