Edit A Quýt

Truyện còn đang trong quá trình beta vẫn còn nhiều thiếu sót xin thông cảm

Lưu Xuân Hòa nghĩ đi nghĩ lại cũng coi trọng tiền đồ tương lai của chồng hơn nên cố nhịn đau đưa cho Lạc Kim 5000 tệ.

    " Nhà in bên kia còn chưa có kết quả, nhưng cô đánh giá cao tài liệu trợ giảng này nên cầm tiền đưa lên trước, khi bên kia gật đầu đồng ý thì cô đưa cho 1vạn 5 còn lại?"

    Lưu Xuân Hòa lúc này tâm tư, nàng nghĩ trước tiên phải lấy tài liệu trợ giảng của 9 môn rồi sao chép một bản, sau đó sẽ trả lại nói là không thành công.

    Bằng cách này,  1 vạn cũng không cần đưa

    Lạc Kim gật đầu: "Ồ."

    Hơi thất vọng, nhưng vẫn thể hiện sự thèm muốn 5.000 nhân dân tệ.

    Nhìn ngu dốt không kiến thức, lại lòng tham không đáy.

    Lưu Xuân Hòa cuối cùng cũng vui vẻ một chút: "Vậy em có thể giao phần tài liệu trợ giảng còn lại cho cô."

    Lúc Lạc Kim đến, trên lưng còn có một cái ba lô nặng nề.

    Cô mở ba lô ra đếm, đưa cho Lưu Xuân Hòa bốn bản, sau đó cầm ba lô đứng lên: "Nếu không có gì, em về lớp học trước."

    Lưu Xuân Hòa trợn mắt hốc mồm: "Chờ đã, còn lại - năm môn? Làm sao chỉ có bốn môn?!"

    Lạc Kim lộ vẻ kinh ngạc: " Lão sư người chỉ đưa có 5.000, sao có thể đòi hết?"

    Lưu Xuân Hòa tức giận đến suýt chút nữa hét lên, Lạc Kim này là đang giả ngu hả?

    Lạc Kim: "Cô giáo đừng lo, em luôn giữ lời. Mà cô chỉ trả một nửa số tiền đặt cọc, để cho bố mẹ em biết thì họ nghĩ cô bắt nạt em đấy, rồi nháo đến trường học, đối với ngài không tốt."

    Nghe vậy, Lưu Xuân Hòa thực sự do dự.

    Cô đã từng chứng kiến ​​nhiều phụ huynh học sinh là dân quê chân lấm tay bùn, vì nhà trường thu tiền học thêm, lại đến trường nháo lên làm các thầy cô hết hồn.

    Tài liệu trợ giảng sự tình, này cũng không thể để người ta biết.

    Lưu Xuân Hòa vẻ mặt mệt mỏi xua tay: "Được rồi, cô hiểu rồi. Ngày mai ... không, ngày mốt. Ngày mốt cô sẽ đưa thêm 5.000 tệ. Đừng nói với ai chuyện này, biết không?" "

    Lạc Kim: "Tiền tài không để ra ngoài, em biết."

     Lưu Xuân Hòa mặt co rút, trong lòng ngầm xì: Đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng ngu xuẩn!

    " Lão sư phá lệ vì em mà đề cử tài liệu trợ giảng. Em đây cũng chỉ thuộc về buôn bán nhỏ lẻ tẻ. Nếu như bị phát hiện, em nhiều lắm là lòng yêu tài không đành lòng mai một . Còn lão sư  đang kiếm thêm tiền, đó là thu nhập xám, sẽ bị trường học khai trừ. "

    Vào thời điểm này, cải cách và mở cửa vẫn chưa được phát huy hết, và dù nhiều người đi biển, tuy vậy giáo viên, công chức và những người tương tự nhưng nếu kiếm thêm tiền thì họ thuộc về thu nhập xám.

    Và không chỉ mất việc mà còn có thể bị nhìn bằng con mắt bè giễu.

    Giống như Lạc Kim, đáng lẽ phải suy đoán sớm hơn.

    Đương nhiên bây giờ không nghiêm trọng như vậy, nhưng Lạc Kim đã bị Lưu Xuân Hòa do cố ý nói làm cho hoảng sợ

    Đúng như dự đoán, Lạc Kim lộ ra vẻ sợ hãi: " Lão sư, đừng lo lắng, em sẽ không nói cho ai biết!"

    Lưu Xuân Hòa hài lòng gật đầu: "Trở về học."

    Lạc Kim rời đi, Lưu Xuân Hòa mở ra bốn tài liệu trợ giảng, trình độ của bà ta có lẽ chỉ có thể nhìn ra hai chữ tốt.

    Hiện tại bộ giáo trình Thị Nhất Trung do Lưu Xuân Hòa biên soạn, phần lớn nội dung thực tế đều là trích đoạn và sao chép, ai hiểu rõ có thể xem sơ qua liền biết..

    Lưu Xuân Hòa thưởng thức xong liền đem cả bốn phần tài liệu này đi photocopy.

    Sau khi sao chép, thêm dòng chữ 'Tác giả chính: Lưu Xuân Hòa' lần lượt ở trang cuối và trang tiêu đề

    Văn Bác Tân là người theo phái hành động, hôm trước nhận được hai bản hộ khẩu và tài liệu trợ giảng từ Lạc Bạch, ngay trong ngày đã chuẩn bị đầy đủ hồ sơ để đăng ký bản quyền.

    Ba ngày sau, giấy chứng nhận đăng ký bản quyền được cấp trước.

    Ngay sau đó, giấy chứng nhận đăng ký bản quyền tác phẩm cũng theo đó mà xuất hiện.

    Hai cái, một màu xanh và một màu vàng, bảo vệ quyền tác giả của tác giả và bảo vệ quyền lợi của họ không bị xâm phạm.

    Lạc Bạch nhận được hai tờ giấy chứng nhận, rất cảm kích Văn Bác Tân, nói mời Văn Bác Tân đi ăn tối gặp mặt.

    Phải rồi, họ chưa từng gặp mặt trực tiếp, cả hai chỉ liên lạc qua điện thoại và thư từ.

    Còn lại là từ trong miệng La lão hoặc Khâu hiệu trưởng mới biết được tính cách của người kia.

    Văn Bác Tân từ chối thẳng: " Tài liệu trợ giảng của các bạn tuy tốt nhưng vấn đề cũng không nhỏ, hiện tại bản quyền đã được đảm bảo nên tôi sẽ liên hệ với những người mình quen biết để tiến hành biên soạn, đóng sách cùng chỉnh lý. Các cậu yên tâm, tác giả vẫn là hai chị em cậu.. "

    Lạc Bạch cảm giác sâu sắc được an ủi, cậu rất thích làm việc với những người tốt bụng, có nguyên tắc, không thiếu trí tuệ.

    "Tôi tất nhiên là tin tưởng của ngài."

    Văn Bác Tân: "Ừm, chỉnh sửa xong, tôi sẽ thông báo cho 2 người. Cô, cậu có thể đến xem thử, có ý kiến ​​gì thì cũng có thể nêu ra."

    Lạc Bạch: "Được rồi, cám ơn ngài."

    Văn Bác Tân: "Nếu không có gì, vậy thôi, tạm biệt."

    Điện thoại nhanh chóng cúp máy, Văn Bác Tân kia lại lao vào công việc mới, năng lực hành động nhanh đến mức đáng sợ.

     Nhân vật như vậy, lo gì không thể không có tiền đồ quang minh?

    Lạc Bạch cảm thán không thôi, sau đó đem việc này nói cho Lạc Ngân biết.

Lạc Ngân trầm ngâm một lát, nói ra: "Đến lúc đó nói cho chị biết một tiếng, chị sẽ xin nghỉ phép."

   

    Lạc Bạch: "vâng."

__________Wattpad--------------------app

    Lưu Xuân Hòa trong lòng rỉ máu, cũng không muốn đưa cho Lạc Kim 5000 tệ đâu

    Lạc Kim mỉm cười, dùng sức kéo qua, đếm lại, ròng rã năm ngàn không dư không thiếu.

    "Cám ơn Lưu lão sư, người thật là người tốt. Người chờ, ngày mai em đem tài liệu trợ giảng vào đưa cho cô ạ."

    Lưu Xuân Hòa vốn dĩ rất đau lòng, nhưng nghe xong lời này liền không kìm được tức giận.

    "Cô không mang theo?!"

    Lạc Kim: " Lão sư, người nói là ngày mốt, nhưng đến tận ba ngày sau. Em còn tưởng rằng cô đổi ý nên không mang theo, dù sao cũng là ngày mai, người đừng lo lắng."

    Lưu Xuân Hòa: "Em- hiện tại đi lấy đi, xin nghỉ phép - nếu không trả lại cho ta 5000 tệ."

    Lạc Kim vội vàng đút vào túi năm nghìn tệ: "Được, được rồi, cô ký tên cho cái tên để chứng minh em xin nghỉ có phép, không nghỉ học."

    Lưu Xuân Hòa hung ác ký vào đơn xin nghỉ , ném cho Lạc Kim, trong lòng đau nhói.

    Cuối cùng khi có được tài liệu trợ giảng bà  đã đưa tài liệu trợ giảng  của chín môn học cho đội viên được chồng tin tưởng.

    Nhóm người này cũng là người viết và đánh bóng tài liệu do Lưu Xuân Hòa viết, mấy năm nay, họ đã quên mất bản gốc là gì khi có thể kiếm lời bằng cách sao chép, trích xuất từ những tài liệu khác.

    Họ xem qua bộ tài liệu này, có người gật đầu, có người lắc đầu.

    Những người lắc đầu cảm thấy nó quá đơn giản và không có chiều sâu.

    Những người gật đầu, là người hiểu biết một chút về giáo dục của thành phố Trường Kinh,  biết chân tướng của sự đơn giản.

    Tuy nhiên, khi họ đọc thấy tác giả chính là Lưu Xuân Hòa, thái độ của họ thay đổi và chỉ khen ngợi.

    Mã Liên An nghĩ quả nhiên là tài liệu tốt, liền đến phó cục thông báo sự tình.

    Cục phó cũng đang chờ Chính Cục về hưu rồi nhận chức vụ đó, lúc này có chiến tích thì càng dệt hoa trên gấm, tự nhiên hoan nghênh.

    "Tiểu Mã, đầu óc của cậu nhanh như vậy, không giống người nào đó tính tình hôi hám cứng rắn làm cho người khó chịu. Người như vậy làm sao có thể xử lý tốt chuyện của Bát Phương?"

    Mã Liên An cười khen: "Đó không phải là tài lãnh đạo của ngài sao? Nhìn xem, sao ta không thay toàn bộ tài liệu giảng dạy cho học kỳ sau bằng bộ này? Giá thành cũng nên tăng lên. Chi phí cho xưởng in tăng chóng mặt, bọn họ gần như cạn túi. "

    Cục phó hiểu rõ: "Đừng làm quá, cứ làm việc này đi. Tôi sẽ đề cập ở cuộc họp sau. Nhưng quan trọng nhất lúc này là kỳ thi tuyển sinh đại học. Tất cả các bên phải thu xếp, và đừng làm rắc rối

Mã Liên An: "Đừng lo lắng, sẽ không có phiền phức."

    Lạc Bạch và Lạc Ngân cùng với Văn Bác Tân và những tổ viên của ông, gặp mặt một lần

    Mọi người tụ tập lại ,phần lớn những người kết bạn với Văn Bác Tân hầu hết đều yêu học thuật, con người rất uyên bác và hào hiệp.

    "Đây là hai đứa trẻ tài giỏi mà lão Văn nhắc tới? Này, cũng đẹp quá, chuẩn bị làm ngôi sao nhí rồi."

    "Chà ... tốt hơn nhiều so với con nhà hàng xóm kế bên của tôi, nếu xin được hàng xóm mới như lày thì hay quá."

    "Đừng đùa,, đứa nhỏ nhà cách vách ầm ĩ như vậy, còn đốt cây pháo hoa muốn làm nổ tung các ngôi sao trên bầu trời."

    "Lạc Bạch là ai? Ai là Bảo ca, lão Khâu mỗi ngày đều khoe ra trước mắt, làm như sau này người ta sẽ tới Trường Kinh của hắn chắc. Cười chết mất!"

    ...

    Lạc Ngân cười nhẹ: "Mọi người đều rất hoạt bát và thú vị."

    Nghe vậy, Lạc Bạch liếc nhìn Lạc Ngân rồi chìm vào suy nghĩ, có phải lúc nào mình cũng hiểu lầm Lạc Ngân rồi không?

    Theo quỹ đạo ban đầu và ở thế giới hiện tại, cậu và Lạc Ngân thật sự chỉ ở bên nhau hai ba năm.

    Sau đó, kết quả thi vào đại học của cậu bị thay thế, Lạc Ngân sau khi vào đại học phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, cuối cùng nhảy lầu tự tử.

    Không có nhiều thời gian để hiểu rõ về cô, nhưng trong ấn tượng của cậu, Lạc Ngân là một cô gái hiền lành và nhút nhát.

    Cô ấy nói năng nhẹ nhàng, điềm đạm như gió xuân khiến người ta dễ chịu.

    Bây giờ mới hiểu sâu hai ba điểm, cảm thấy Lạc Ngân có vẻ… khá phúc hắc nhỉ?

    Lạc Bạch chợt nhớ tới chân lý được truyền tụng rộng rãi trong các đời sau: mấy người hay híp mắt thường rất nguy hiểm

    Cậu quay sang nhìn Lạc Ngân, đôi mắt Lạc Ngân là đôi mắt hạnh tiêu chuẩn, ngây thơ và dịu dàng.

    Lạc Ngân: "Sao vậy?"

    Lạc Bạch: "Không có gì."

    Trên thực tế, những người luôn tốt bụng và hay cười cũng là cùng cấp bậc nguy hiểm với mấy đứa hay híp híp mắt.

    Văn Bác Tân xuất hiện ở trước mặt hai người, cẩn thận nhìn xem thật là Khâu hiệu trưởng không ngoa, trong lòng tràn đầy xúc động.

    Ông đã nhìn thấy rất nhiều thiên tài, và  đã nhìn thấy rất nhiều người.

    Nhưng những thiên tài chăm chỉ hiếm khi được nhìn thấy, và họ thường không muốn ở lại thành phố Trường Kinh.

    Hơn nữa, họ không muốn trở về với vòng tay của đất mẹ.( Tổ quốc í)

    Nghĩ đến đây, Văn Bác Tân sắc mặt dịu xuống, nói: "Hai người xem đi, đây là tài liệu trợ giảng mà chúng tôi đã dành nửa tháng để chỉnh lý sữa chữa . Chữ viết cũng đã được trau chuốt, còn một số câu quá cũ hoặc không cần thiết. , hoặc các đoạn trích từ tài liệu khác, chúng tôi sẽ gỡ bỏ và đặt lại dạng câu hỏi. "

    Lạc Bạch và Lạc Ngân mỗi người cầm một quyển lên xem, quả nhiên so với bản gốc của họ tốt hơn rất nhiều.

    Ít nhất cuốn sách này có thể được dùng làm sách giáo khoa ngoại khóa cho thành phố Trường Kinh, thậm chí cả học sinh trung học cơ sở và trung học phổ thông của tỉnh Nam Việt.

    Lạc Ngân: "Chắc chắn rồi, vẫn phải là bản thảo chính của giới chuyên môn, hoàn toàn khác với bản trước."

    Lạc Bạch vang lên: "Giống như được tái sinh."

    Văn Bác Tân: " cốt vẫn còn, hai người đã truyền cảm hứng cho chúng tôi."

    "À, vốn là tham khảo các thành phố khác, cũng không có hệ thống giáo dục riêng. Nền tảng còn yếu nên cứ sao chép như thế này, hoang mang sẽ không học được."

    "Ít nhất thì tài liệu này cũng nhắc nhở chúng tôi rằng tất cả các thiết bị trợ giảng dành cho học sinh cấp hai, cấp ba đều phải thay đổi hướng đi. Chỉ cần tài liệu trợ giảng này xuất hiện trên thị trường, một khi được tung ra thị trường, nó chắc chắn sẽ thôi thúc các ý tưởng của nhiều nhà giáo dục. "

    Lạc Ngân mỉm cười nhận lời khen ngợi của những học giả lớn tuổi hơn mình và hiểu biết hơn mình, mặt không đổi sắc, không kiêu không gấp.

    Tâm tình kiểu này thật là bắt mắt.

    Sau đó, cô đưa ra một số câu hỏi, liên quan đến vật lý và hóa học, sau đó mở rộng sang ngành giáo dục, kết quả là cô lập tức được mọi người vây quanh và trò chuyện sôi nổi.

    Lạc Bạch tâm trạng tốt nhìn từ bên lề.

    Văn Bác Tân đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, đột nhiên nói: "Tôi sẽ đưa tài liệu trợ giảng cho cục trưởng xem và thuyết phục ông ấy. Về bảo hiểm, tôi cũng sẽ gửi một bản này cho Sở Giáo dục tỉnh. Điều này không tốt cho hai người lắm. "

    Tác giả chính là Lạc Bạch, Lạc Ngân, hai vị thành niên, người ngoài nghề tự nhiên sẽ không truy cứu nhiều

    Sợ rằng nó sẽ thu hút sự chú ý của các người trong nghề, đặc biệt là để cho các phóng viên biết sớm là tác hại cho họ

    Hơn nữa, có quá nhiều người hoài nghi nói ra.

    Bởi vì họ là học sinh, họ là trẻ vị thành niên, và quan trọng nhất, họ không có điểm gì để chứng minh rằng họ là thiên tài, không có gì thuyết phục.

    Vì vậy, nếu nó được tiếp xúc, mọi người sẽ đặt câu hỏi về trình độ thực sự của tài liệu này của Lạc Bạch và Lạc Ngân, và họ sẽ chú ý đến điều này hơn là tài liệu giảng dạy.

    Nó thậm chí có thể bị đánh giá không công bằng.

    Những điều này, Lạc Bạch đã cân nhắc.

    Vì vậy, cậu ấy nói: "Vậy xin hãy làm phiền Văn tiên sinh, hao tổn tâm trí."

  Thành tâm hô một tiếng tiên sinh    Đối với Văn Bác Tân với tư cách là một nhà giáo dục. Là sự kính trọng lớn nhất.

    Văn Bác Tân hiểu ra, ông nói: "Tôi sẽ cố gắng."

    Lạc Bạch: "Bốn năm nữa, khi em thi đại học và chị gái vào đại học, liền công bố ra."

    Cậu mỉm cười, tự tin mà kiêu ngạo nhưng không phản cảm.

    "Dù sao lúc đó chính mình cũng là vầng sáng, cái gọi là tác giả tài liệu trợ học cũng chỉ là dệt hoa trên gấm."

    Chỉ cần cậu ta mạnh mẽ đến mức không ai có thể phủ nhận được, chỉ khi trầm trồ khen ngợi, kính nể. Rồi khi mọi việc không thể tin nổi đều đổ dồn về phía cậu, thì người ta sẽ chỉ nghĩ rằng 'Ồ, chính là anh ta, anh ta vẫn lợi hại như vậy'.

    Lạc Bạch nhìn thẳng vào Văn Bác Tân: "Văn tiên sinh chưa nghĩ tới việc dùng năng lực của bản thân để gột rửa tấm màn đen đang tràn lan trong ngành giáo dục của tỉnh Nam Việt sao?"

    Trong lòng thầm khen mình, luận về *trang bức, Bảo ca vô địch thiên hạ.

( Giả ngầu á)

    Văn Bác Tân sửng sốt: "Cậu nói cái gì? Ở đâu ra tấm màn đen?"

     Lạc Bạch tiếc nuối thở dài: "Xem ra ngài không biết."

     Văn Bác Tân nhíu mày, có chút không vui: "Cậu ngược lại là nói rõ ràng."

   

    Lạc Bạch: "Ngài có thể đến xem các trường trung học phổ thông và trung học cơ sở nhỏ ở thành phố Trường Kinh - không, chỉ cần chọn ngẫu nhiên hai trường. Kiểm tra sự biến động gần đây của điểm thi, đề nghị của tôi là bắt đầu từ năm lớp 10 đến lớp 12 tra điểm số trong kỳ thi thử"

    Văn Bác Tân không rõ ràng cho lắm, nhưng nghe lời Lạc Bạch nói.

     "Tôi sẽ chú ý."