Trời Sinh Cốt Phú Quý

Chương 27: 27 Không Bao Giờ Quên Được

Lạc Bạch chống tay trên cầu thang, nhìn xuống người đàn ông mặc áo khoác.

"Đại lục là mảnh đất màu mỡ đang được phát triển, Hương Cảng tuy thịnh vượng nhưng cạnh tranh khốc liệt, bị bao vây từ mọi phía, cũng không bình yên vì thế giới ngầm bắt ép.

Tất nhiên, thì hiện tại ngành truyền hình đại lục còn kém hơn Hương Cảng rất nhiều...!Thôi thì nhìn ngài Chọn thế nào ".

Người đàn ông mặc áo khoác do dự một lúc, sau đó hỏi: " Kém...!Là kém bao nhiêu?"

Lạc Bạch a một tiếng, lại thở dài, cùng ngón tay so sánh, có lẽ là khoảng cách giữa ngón cái và ngón út.

"rất nhiều."

A? Chênh lệch nhỏ như vậy sao?

Người đàn ông mặc áo khoác lộ ra vẻ nghi hoặc: "Chú chưa tới đại lục, cháu đừng có nói gạt chú."

Lạc Bạch giễu cợt: "Ngài toàn thân có cái gì mà để tôi gạt?"

Người đàn ông mặc áo khoác suy nghĩ, cũng đúng nha.

Vì vậy, gã bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về khả năng đi đến đại lục.

Lạc Bạch thoải mái nhìn gã ta, Lệ Diễm đang đứng thẳng người bên cạnh liếc mắt nhìn người đàn ông mặc áo khoác, sau đó nhìn về phía Lạc Bạch, không nói lời nào.

Âm thanh giòn giã của việc gảy gảy Phật Loa Bồ Đề đặc biệt lớn trong hành lang vắng lặng, như thể thúc giục người đàn ông mặc áo khoác nhanh chóng đưa ra quyết định.

Người mặc áo khoác gãi đầu, đột nhiên nói: "Không đúng, chú rõ ràng ở đây thuyết phục hai đứa đi ra ngoài, như thế nào ngược lại thuyết phục chú đi đến đại lục phát triển? Ngươi đứa con nít này, quá tinh quái."

Lạc Bạch: " Đề nghị thiện ý, ngài có thể lựa chọn."

Anh ta nói số điện thoại của mình và nói với người đàn ông mặc áo khoác, "Nếu ngài cần giúp đỡ trong đại lục, có thể gọi cho tôi."

Jacket man cười cười: " Chúcần giúp chỗ nào? Hai đứa nhỏ như nhóc thì giúp chú như thế nào?"

Gã lắc đầu, cảm thấy mình thất vọng quá mức, nhưng thật sự nghe vô cái đề nghị này, hơn nữa còn có chút dao động.

"Ai, không nói nữa.

Hai đứa về nhà đi, chú sẽ đi lại phố kím hạt giống tốt."

"Nói không chừng đâu? Nếu công ty thiếu tiền nhưng triển vọng tốt, có lẽ tôi sẽ đầu tư, cũng sẽ đầu tư cho nghệ sĩ của ngài làm phim.

Quen biết là duyên số, có lẽ đây là ý trời cho chúng ta hợp tác."

Lạc Bạch nhoẻn miệng cười rạng rỡ.

Người mặc áo khoác chậm rãi mở miệng, hỏi thăm: " Cháu không sống ở chỗ này?"

"Chúng tôi là khách du lịch từ đại lục."

Lạc Bạch thấy Lệ Diễm đang đi lên lầu không đợi ai nên cũng nhanh chóng đi theo, trong lúc nhất thời không quên nói với người đàn ông mặc áo khoác: "Đề nghị của tôi, ngài hãy cân nhắc kỹ càng."

|||||||Wattpad ~~~~~~~~~~~

Người đàn ông mặc áo khoác thu lại ánh mắt và rời khỏi Đồng Tử Lâu cho đến khi không nghe thấy tiếng bước chân từ hành lang.

Ở góc phố đi bộ, người đàn ông mặc áo khoác tình cờ gặp Tiểu Bát, một nghệ sĩ trực thuộc công ty, kiêm luôn làm nhân viên bán thời gian và làm đại diện cho chính mình..

Tiểu Bát từng là một tay lưu manh, kẻ thù đến cửa, bàn tay đè lên bàn, chỉ một giây sau sẽ chặt hết năm ngón tay, nhưng người đàn ông mặc áo khoác đã xuất hiện và dành toàn bộ số tiền tiết kiệm được để cứu Tiểu Bát.

Vì vậy, Tiểu Bát gia nhập công ty của Nghệ Tinh Thành, từ đầu đến cuối không rời không bỏ.

Nếu công ty không kiếm được tiền, anh ấy đã đi làm để đổi lại tiền trợ cấp cho công ty.

Jacket Man rất biết ơn Tiểu Bát, nhưng lại càng cảm thấy có lỗi với anh hơn.

Trên thực tế, Tiểu Bát trông đẹp hơn tên nghệ sĩ bước chân vào công ty của họ sau lại đi bỏ trốn ăn máng khác cách đây một tháng, người cũng chuyên nghiệp, ngộ tính còn rất cao

Đối phương muốn đào Tiểu Bát đi, nhưng không được nên chỉ giẫm chết anh ta.

Vì vậy, Tiểu Bát thậm chí đã không được đóng vai quần chúng trong nửa năm.

Tiểu Bát: "Trần ca, em vừa tìm được một cô gái.

Tốn hết công phu miêng lưỡi, cô ấy đã gật đầu đồng ý ký hợp đồng với công ty của chúng ta.

Kết quả, Xà Đầu Tử đột nhiên xuất hiện đoạt lấy.

Lấy mẹ hắn đi! Hắn là cố ý cản đường chúng ta, chuyện này đã xảy ra bao nhiêu lần rồi? Trần ca, lần này đừng ngăn em, em sẽ tìm sư huynh chém chết hắn! "

Người mặc áo khoác, tức là Trần ca, tát Tiểu Bát về phía trước: "Chém mẹ ngươi đi! Xà Đầu Tử được người sau lưng hỗ trợ.

Một giây trước cậu tìm người dạy cho hắn một bài học, một giây sau hắn có thể dẫn người tới hốt cậu luôn đấy, mà không chỉ minhg cậu, cả công ty nhân viên bên trong đều liên lụy đấy!!.

"

Tiểu Bát bị chửi rủa, nhưng không tìm được gì để phản bác, cuối cùng chán nản, cúi gằm mặt ngồi xổm xuống đường.

Ngồi xổm một hồi, ba bốn người đại diện tiến lên đưa danh thiếp, đều bị Tiểu Bát buồn bực đuổi đi.

Trần ca nhìn cảnh này, trong lòng vô cùng đau xót.

Tiểu Bát thực sự rất có tiềm năng, cậu ấy sinh ra là để được chiếu cố, chính là Nghệ Tinh Thành của bọn họ đã kéo Tiểu Bát đi xuống.

"Nhìn xem, có bao nhiêu tiềm lực! Lão Trần, anh còn muốn kéo hắn xuống dưới bao lâu?"

Đột nhiên nghe thấy bên cạnh có giọng nói quen thuộc khó chịu, Trần ca trợn tròn mắt.

Nhìn lại, bên cạnh gã là một người đàn ông mặc áo sơ mi hoa, người gầy như que tre.

Người đàn ông này là Xà Đầu Tử, luôn chống đối với họ

Xà Đầu Tử: "Này, đừng nói tôi quá hung ác muốn giết hết bọn họ.

Dù sao công ty môi giới của cậu làm ăn có chút phiền phức, sớm muộn gì cũng đóng cửa, vậy sao bây giờ không bán cho công ty chúng tôi đi.

Còn cậu ấy, anh đưa cho tôi hợp đồng của cậu ấy, tôi đến và mang nó đi.

Tôi sẽ gửi cho anh một số nghệ sĩ nam có nữ có, cung cấp cho anh một số tài nguyên? "

Chẳng ra sao cả

Xà Đầu Tử nói ra lời này không có làm cho Trần ca tức giận, mà xấu hổ mà càng thêm xấu hổ.

Thậm chí, tên súc sinh này còn sẵn sàng chi rất nhiều tiền cho Tiểu Bát, điều này cho thấy Tiểu Bát cực kỳ có tiềm lực

Gã thực sự đã kéo Tiểu Bát xuống quá nhiều.

Tiểu Bát nhìn thấy Xà Đầu Tử thì tức giận, nhảy dựng lên đấm vào mặt Xà Đầu Tử một phát.

Trần ca thậm chí không kịp ngăn cản, tình cảnh cấp tốc hỗn loạn, đợi đến cuối cùng lúc tan cuộc, đã tại bệnh viện.

Đương nhiên, nằm trên giường bệnh là Xà Đầu Tử.

Trần ca đã thanh toán tiền thuốc men, trong túi trống rỗng.

Gã nhỏ giọng xin lỗi Xà Đầu Tử, nhưng bên kia không chịu tha thứ, còn định giết Tiểu Bát và Nghệ Tinh Thành.

Trần ca quỳ xuống van xin Xà Đầu Tử thì nhận được tin công ty bị đập phá và một số người bị thương.

Sau khi nhân viên của công ty bị thương, một số người trong số họ không thể chịu đựng được, họ đã từ chức ngay lập tức không thèm tiền bồi thường y tế thuốc men.

Xà Đầu Tử: "Quỳ xuống có ích lợi gì sao? Nếu như hai người đánh gãy chân nhau, quỳ trước mặt tao cầu xin tao, ta coi như buông tha tụi mày."

Trần ca đầu óc choáng váng.

“Một mình tao làm chuyện, tao làm mày gãy chân, mày tha cho Trần ca và Nghệ Tĩnh Thành.” Tiểu Bát nghiến răng định quỳ xuống thì bị Trần ca nắm lấy cánh tay, kinh ngạc ngẩng đầu: “Trần ca.? "

Trần ca: "Đừng quỳ."

Gã đột nhiên ngồi xuống chỗ Xà Đầu Tử thụ thương, Xoạt xoạt tiếng xương nứt đặc biệt vang lên thanh thúy, Xà Đầu Tử đau đến kêu cha gọi mẹ.

“Không cần, ta lựa chọn đóng cửa!” Trần ca lôi kéo Tiểu Bát: “Chạy đi!

Đồng Tử Lâu, trong hành lang hẹp không có ánh sáng, hai người lần lượt bước lên.

Lệ Diễm: "Lĩnh vực điện ảnh và truyền hình đại lục, Hương Cảng là khoảng cách từ ngón tay út đến ngón tay cái?"

Lạc Bạch: " ngón tay cái là mặt trời, ngón tay út là Địa Cầu, chênh lệch có lẽ là khoảng cách từ trái đất đến mặt trời."

Lệ Diễm: " Cậu chơi hắn?"

Lạc Bạch nghiêng đầu: "Tôi không giống như đang nghiêm túc đề nghị sao?"

Lệ Diễm: "Đó là dự định phát triển sang làng giải trí."

Lạc Bạch: "Tôi không có hứng thú với ngành công nghiệp giải trí, nhưng là muốn đầu tư vào ngành giải trí."

Hiện 40 triệu chỉ đủ duy trì HTX trong hai năm.

(HTX: hợp tác xã)

Lấy ra một phần và lấy bao nhiêu, đều cả một vấn đề và vẫn cần thiết để tiết kiệm tiền.

Vì vậy, cậu cần một nguồn hỗ trợ tài chính ổn định, và ngành công nghiệp giải trí có triển vọng tốt.

Lệ Diễm dừng lại, nhìn về phía Lạc Bạch: "Nếu cậu cần tôi giúp thì lên tiếng."

Ngập ngừng vài giây, anh nói thêm: "Tôi sẽ giúp cậu chỉ một lần, dù khó khăn đến đâu".

Để trả ơn cứu mạng kiếp trước.

Lạc Bạch đặt tay lên vai Lệ Diễm, nhìn hắn, cười xấu xa nói: "Nói thật đi, cậu là muốn làm bạn với tôi phải không? Bằng không, chỉ là bèo nước gặp nhau cậu lại muốn giúp tôi?" "

Lệ Diễm đẩy tay Lạc Bạch ra, lùi lại một bước, từ chối Lạc Bạch đến gần.

"chỉ một lần."

Sau đó thanh toán xong, sẽ không còn có liên quan.

Lạc Bạch nhún vai, không biết Lệ Diễm đang suy nghĩ gì, có lẽ tính cách là như thế, cho nên cũng không để ý..

Người nha, luôn có thời điểm âm dương quái khí (*nói chuyện chanh chua).

"Vậy thôi, tôi xin cảm ơn trước."

Lệ Diễm ngoảnh mặt nhìn nụ cười rạng rỡ của Lạc Bạch khiến hắn cảm thấy kỳ quái.

Hắn gõ cửa, và ngay sau đó có người ra mở cửa.

"Ai?"

Lệ Diễm: "Đi tìm y sĩ."

Khoảnh khắc tiếp theo, cửa sắt bị mở ra, lão giả gầy gò xuất hiện, liếc hai người một cái: "Vào đi."

Hai người đi vào, căn phòng hơi hẹp và tối, nhưng sạch sẽ và ngăn nắp.

Thuốc Đông y vị đậm đà xung quanh nhưng không tệ.

Lão gầy chỉ vào Lệ Diễm: “ Nhóc cùng ta đi phía sau.” Sau đó chỉ vào Lạc Bạch: “Mi ở lại đây.”.

Lạc Bạch khẽ mở mắt liền nhận thấy phòng khách được ngăn cách bởi một bức tường gỗ, chẳng trách nó lại chật hẹp như vậy.

"Tại sao tôi không thể đi?"

"Không bệnh không đau, ngươi đi làm gì?"

Lạc Bạch ui, lão già gầy yếu như vậy là cao thủ y thuật sao?

Lệ Diễm đã quen với y thuật xuất chúng và tính khí lập dị của lão đầu này, hướng Lạc Bạch gật đầu sau, liền đi theo lão nhân sau bức tường gỗ.

Lão mở ra một cái túi để Lệ Diễm đựng chuổi tay: "Ngồi đi."

Lệ Diễm cởi từng hạt Bồ Đề trên cổ tay, giữ một hạt trong lòng bàn ta để gảy.

Lão nhân chỉ liếc hắn một cái rồi nói: "Nếu lòng không thành, lục căn không tịnh, đừng tự lừa mình dối người."

Lệ Diễm dừng lại, không có trả lời, trầm mặc ứng đối, tiếp tục gảy tràng hạt.

Hắn không nhập Phật môn, không cần lục căn thanh tịnh?

Không quan trọng lừa mình dối người, đeo chuỗi hạt thật ra là thói quen kiếp trước.

Sau năm mươi tuổi, giết chóc quá nặng, lệ khí khó nguôi ngoai, nên chép kinh Phật, ăn chay, đeo chuỗi hạt.

Không phải để thanh thản tâm hồn hay chuộc lỗi, mà chỉ đơn giản là để trấn áp chế sát tâm và con ác quỷ bên trong chính mình.

Lão nhân mở miệng, nghĩ tới đây, lắc đầu, nhưng vẫn là không có thuyết phục hắn.

Nếu đã không lắng nghe, thì dù có nói bao nhiêu đi nữa, tất cả đều vô ích.

Lạc Bạch quan sát bên kia bức tường gỗ, phòng khách được bài trí rất khéo léo, phức tạp nhưng giản dị.

Bên cạnh bộ sofa còn có một bộ điêu khắc gỗ, tuy thô nhưng có hình dáng và thần thái, xứng đáng là bàn tay của một bậc thầy.

Cậu thở dài và khen ngợi qua bức tường gỗ.

Ông lão cả đời không tự hào về y thuật của mình, mà tự hào về tài nghệ chạm khắc gỗ của mình.

Tuy nhiên, không ai đánh giá cao nó, và cuối cùng chỉ có thể tự vui tự thưởng thức một mình.

Ngay lập tức, ông ta cất cao giọng nói: “Con mắt tinh tường đấy, ông đã phải mất rất nhiều công sức suy nghĩ để chạm khắc lên tấm gỗ này, và phải mất ba năm để điêu khắc ra nó”.

Lạc Bạch: "Cần phải điêu khắc khéo léo, lại còn tốn công tạo hình, thật là xứng danh đại sư.

Đường nét uyển chuyển, có vẻ thô ráp lộn xộn, nhưng kỳ thực lại vô cùng trật tự,, hình dáng và thần thái đều tự do tự tại." Mạo muội hỏi một câu, bức chạm khắc gỗ của ngài đến từ bậc thầy nào vậy? "

Ông lão vẫn ôm nó một cách tự hào, "Con thực sự cho rằng người chạm khắc gỗ này là của một bậc thầy?"

Lạc Bạch: "Không phải sao?"

Ông lão tự mãn, tâm trạng hừng hực, suy nghĩ không muốn chữa khỏi bệnh cho Lệ Diễm một chút nào đó liền thay đổi.

"Có ánh mắt a! Nhóc đây là có ánh mắt, nếu nhóc thích, đợi lát nữa đưa con mấy cái"

Lạc Bạch kinh hỉ: "Thật sao?! Ngài là bậc thầy khắc gỗ? Cao thủ trong dân gian a, cháu hôm nay thật may mắn gặp được ngài khi ra ngoài."

Lời ca tụng này hoàn toàn đánh trúng tim phổi của lão nhân gia, lão không nhịn được mà đi vòng quanh bức tường gỗ tán gẫu với Lạc Bạch về nỗi cô đơn mà sư phụ bao năm nay không người thưởng thức.

Lạc Bạch đi theo tức giận bất bình, cuối cùng vỗ bộ ngực nói ra: "Cháu thưởng thức a! Tay nghề này cũng thật tuyệt đỉnh."

Lệ Diễm mặt không cảm xúc, thái dương giật giật mấy cái, nhịn không được.

Nói thật, lão gia tử này kiếp trước không muốn chữa trị hắn, mấy lần tới cửa cầu xin, cho dù có lấy bao nhiêu tiền đi nữa, hứa nhiều chỗ tốt cũng không để vô mắt.

Cho đến khi y vô tình đề cập đến bức tranh khắc gỗ, nó đã thu hút sự chú ý của ông già này, và sau đó hắn phải khen ngợi, chịu đựng ba năm tán dương thổi phồng cái bản khắc gỗ mà y không thể đánh giá cao chút nào...

Lạc Bạch, có thật cảm giác như thế không?

Lão đầu tâm tình tốt, phá lệ dưỡng bệnh cho Lệ Diễm.

Ông ta liếc mắt nhìn Lệ Diễm: "Cơ thể của mi tương đương với một quả bóng bay có mấy chục lỗ thủng,.

Khí trong người thổi ra, hết khí sẽ lên tây thiên về với đất mẹ."

"Muốn chữa khỏi cũng không có cách nào, tốn nhiều thời gian, nhất định có thể chữa khỏi.

Ta nghĩ mi bản lĩnh vững vàng, đối với chính mình tàn nhẫn, cũng có thể kỷ luật tự giác.

Nhưng tâm tư quá nặng, gian giảo quỷ quyệt, cứu ngươi tương đương cứu cái tai hoạ.

"

"Không cứu ngươi là ta tích đức, nếu cứu ngươi là ta tạo ác."

Không chút khách khí chửi thẳng, cùng kiếp trước cũng không sai biệt lắm.

Nhưng mà, kiếp trước hắn nằm ở trên giường bệnh quá lâu, lại vừa tạo ác nghiệt, cả người lệ khí lộ ra ngoài, âm trầm bất thường đến đáng sợ.

Khi đó, lão nhân này còn nói thẳng và bén nhọn hơn nữa.

Bây giờ, hắn ngụy trang thành một người từ bi nhân hậu, lão đầu ngược lại ôn nhu chút, không cay nghiệt nhiều.

Ông lão: "Nếu hôm nay một mình mi đến, ta nhất định sẽ không cứu mi.

Nhưng đứa nhỏ ở bên kia bức tường gỗ tính tình lạc quan, cởi mở.

Nếu ở bên cạnh, có lẽ sẽ có thể chữa khỏi cái lệ khí âm trầm của mi."

Ông nghiêm túc chứ?

Không phải bởi vì sự thổi phồng của Lạc Bạch đã mát lòng mát dạ của ông sao?

Lệ Diễm dựa vào ghế ngồi, nhắm mắt lại: " Phiền phức rồi."

Lạc quan?

Gieo xuống thiện ý, chỉ chuốc lấy quả đắng, Lạc Bạch không hận sao?

Kỳ thật Lạc Bạch không hận, chỉ là không để cho chính mình chìm trong cừu hận, sẽ không oán hận người vô tội thôi.

Công ty quản lý Nghệ Tĩnh Thành.

Thực chất đó là một khu nhà cho thuê đang sửa sang lại, chỉ còn bốn nhân viên.

Sau sự cố của Xà Đầu Tử, các nghệ sĩ và nhân viên bên dưới đều bỏ chạy tán loạn, ngay cả bảng hiệu cũng bị đập vỡ.

Sau khi bị chủ nhà cảnh cáo, đã hoàn lại một nửa tiền thuê phòng và không dám cho gã thuê phòng nữa.

Trần ca chạy khắp nơi, mọi nơi gã đến đều bị cảnh cáo, công ty không mở được, nhân viên và nghệ sĩ đều bỏ chạy.

Nghệ Tĩnh Thành bị cấm vào làng giải trí Hương Cảng Hồng Kong

Tiểu Bát hối hận: "Có nên quỳ xuống xin lỗi không?"

Trần ca: "Rồi bị bóc lột giá trị? Dưới trướng Xà Đầu Tử, nữ nghệ sĩ của hắn ngày nào cũng phục vụ sếp lớn, nam nghệ sĩ cũng bị bắt đi phục vụ phụ nữ giàu có.

Cậu có muốn được ngủ với 7,8 phú bà?"

Tiểu Bát nhớ lại thời gian làm việc bán thời gian trong một cửa hàng quan hệ công chúng được vài ngày, và rùng mình sợ hãi: "Không, không được."

Trần ca vứt tàn thuốc: "Đóng cửa lại! Không phải chỉ có giới giải trí Hồng Kong!"

Tiểu Bát ngạc nhiên: "Hả? Không phải ở Hồng Kong, anh tính đi đâu vậy?"

Trần ca: " Đại lục!"

Trần ca mang theo toàn bộ gia sản dứt khoát đến đại lục phát triển ngành giải trí, lúc gần đi còn cho gọi điện thoại cho Lạc Bạch.

"Thật, nhóc đừng lừa gạt ca, đại lục bên kia thật có thể phát triển?"

Lạc Bạch khẳng định: "Thật sự, tin tưởng tôi!"

Trần ca: "Tốt! Về sau ca phát đạt, khẳng định tìm cậu, cảm tạ, Vĩnh Chí không bao giờ quên ân tình của cậu."

Sau đó, khi Trần ca đến đại lục để tìm hiểu tình hình hiện tại của ngành giải trí đại lục, gã đã khóc.

Lạc Bạch, ta xxx tổ tiên của ngươi.

Sau đó, khi nói về trải nghiệm này, ông bầu của Nghệ Tĩnh Thành - Trần Tình xúc động nói: “ Thật con mẹ nó, Vĩnh Chí thật không bao giờ quên được!”..