Nhìn thấy Mộ Thi Hàm tức giận, Thôi Giai Kỳ sợ tới mức rụt cổ lại, nhưng cô ta vẫn mở miệng khẽ nói: “Chị họ, em cũng đâu có nói sai đâu, sao Lãnh Tử Sâm có thể xứng với chị được cơ chứ? Anh ta là một tên ăn chơi trác táng, chị và anh ta…”

“Đủ rồi.

” Mộ Thi Hàm lạnh lùng nhìn cô ta: “Chuyện của tôi không cần cô phải chen cái mồm vào, cô cứ tự lo chuyện của mình cho tốt là được.

Thôi Hân Nghiêm ấm ức đến mức đỏ mắt: “Chị họ, em cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi mà.

Mộ Thi Hàm cười lạnh trong lòng, nếu không phải đã từng chết một lần thì cô sẽ thực sự tin rằng cô ta muốn tốt cho mình, chỉ tiếc, lần này cô sẽ không ngu ngốc thêm một lần nào nữa.

“Cô quan tâm hơi nhiều rồi đấy.

” Mộ Thi Hàm lạnh lùng nói.

Ngày hôm qua Mộ Mỹ Dung mới giở trò chọc Mộ Thi Hàm xong, bây giờ nhìn thấy con gái chịu ấm ức, bà ta cũng không dám lên tiếng bênh vực, chỉ có thể bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Thi Hàm à, có thể một số câu nói của Giai Kỳ hơi khó nghe, nhưng cháu cũng đừng để trong lòng, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, sẽ không hại cháu đâu, cháu thấy đúng không?”

Mộ Thi Hàm hờ hững liếc mắt nhìn bà ta một cái, ánh mắt kia như đang ám chỉ điều gì đó, nhưng nhất thời Mộ Mỹ Dung không thể hiểu được khiến bà ta cảm thấy chột dạ trong lòng.

Nhưng Mộ Thi Hàm không quan tâm đến bà ta mà gắp cho Lãnh Tử Sâm một miếng sủi cảo: “Anh ăn nhiều một chút đi.

Lãnh Tử Sâm khiêu khích liếc nhìn Thôi Giai Kỳ một cái, khinh thường thốt ra ba chữ: “Lo chuyện bao đồng.

“Anh…” Thôi Giai Kỳ tức giận muốn chết, hung ác trừng mắt lườm Lãnh Tử Sâm, thả bát đũa xuống rồi rời đi.

Mộ Mỹ Dung cũng mất hết hứng thú ăn uống, bà ta đứng dậy, miễn cưỡng cười nói: “Hai đứa cứ từ từ ăn, dì ăn no rồi.

“Đi thong thả, không tiễn.

” Lãnh Tử Sâm thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, thuận miệng nói một câu.

Mộ Thi Hàm trừng anh một cái: “Nói nhiều quá.

Lãnh Tử Sâm sờ mũi, sau đó đi đến bên cạnh Mộ Thi Hàm, nhỏ giọng hỏi: “Này, có phải em không thích dì hai và em họ của em không?”

“Anh đoán xem?” Mộ Thi Hàm cũng không trả lời thẳng câu hỏi của anh, mà hỏi lại.

“Ừm… Hình như đúng là vậy, nhưng cô em họ kia của em trông có vẻ không phải người tốt lành gì, em không thích cô ta là đúng rồi.

“Ồ? Sao anh nhìn ra được điều này?”

“Ngoại hình thì xấu xí, lại còn ăn nói khó nghe thì sao có thể là người tốt được chứ?”

“Đây là lý do của anh à?”

“Lý do này vẫn chưa đủ sao?”

Mộ Thi Hàm: …

Lãnh Tử Sâm nhìn dáng vẻ không nói nên lời của Mộ Thi Hàm thì cười hì hì nói: “À, cô gái này, dáng vẻ em bảo vệ anh lúc nãy thực sự là đẹp đến mê người đấy, chỉ là…”

Mộ Thi Hàm thấy anh còn cố ý úp úp mở mở thì nhìn về phía anh, sau đó nghe thấy anh tiếp tục nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chẳng qua là… Dáng vẻ lúc nãy của em khiến anh có một cảm giác quen thuộc vậy, giống như anh được tổng giám đốc bá đạo che chở, cảm thấy mình như một cô vợ nhỏ.

“Có cô vợ nhỏ nào mà cao lớn cường tráng như anh à?” Mộ Thi Hàm nhướn mày.

Lãnh Tử Sâm lập tức trở nên vui vẻ: “Ha ha, hình như không có, dù sao ông đây cũng đẹp trai ngời ngời thế này, có nhìn thế nào thì cũng không giống cô vợ nhỏ được.

Nhưng mà nói thật, được em che chở như vậy, ông đây vẫn rất vui vẻ, cô gái, anh phát hiện anh càng ngày càng thích em, hay là, chúng ta nhanh chóng tổ chức hôn lễ đi.

Mộ Thi Hàm: …

“Sao vậy? Em không thích à?” Lãnh Tử Sâm hỏi.

“Thích chứ, cứ làm như những gì anh nói đi!”

Lần này lại đến lượt Lãnh Tử Sâm không nói nên lời, anh khựng lại một lúc lâu rồi mới giật mình thốt lên: “Ôi trời, cô gái này, sao em có thể đáng yêu thế chứ?”

Thím Trần đang ở bên cạnh phục vụ bữa sáng cho bọn họ, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Lãnh Tử Sâm và Mộ Thi Hàm, bà ấy cúi đầu cười trộm, tốt quá rồi, ai nói cậu Lãnh ăn chơi trác táng? Tại sao bà ấy lại cảm thấy cậu Lãnh và cô chủ xứng đôi như thế chứ?

“Tổng giám đốc Mộ, đã đến Mỵ Ảnh rồi.

” Sau khi dừng xe lại, trợ lý Lương Vũ Tùng quay đầu lại nhìn về phía Mộ Thi Hàm.

Mỵ Ảnh là một club cao cấp nổi tiếng ở thành phố A, bình thường Mộ Thi Hàm rất ít khi đến những nơi như thế này, nhưng lần này phía bên đối tác yêu cầu bàn chuyện làm ăn ở đây, Mộ Thi Hàm không còn cách nào khác, chỉ đành phải đồng ý với lời mời đến đây.

Người mà Mộ Thi Hàm muốn gặp lần này chính là ông chủ lớn của tập đoàn Khôn Huy, Khôn Huy là một tập đoàn lớn ở thành phố A, tiềm lực tài chính cao hơn cả tập đoàn Mộ Thị, nếu có thể đàm phán thành công mối làm ăn này thì không cần phải lo lắng đến lợi nhuận của tập đoàn Mộ Thị trong năm nay nữa.

Mộ Thi Hàm rất coi trọng lần hợp tác này, cho nên ngay cả khi đối phương yêu cầu bàn chuyện ở Mỵ Ảnh, cô vẫn đồng ý đến.

Mộ Thi Hàm vừa mới bước vào club thì đã có người phục vụ bước đến chào hỏi: “Thưa cô, chào cô, xin hỏi cô có hẹn trước không?”

“Phòng Quốc Sắc Thiên Hương.

” Mộ Thi Hàm nói tên phòng riêng.

“Mời cô đi theo tôi.

” Nghe cô nói đến căn phòng với giá cả cao nhất, thái độ của người phục vụ càng trở nên cung kính.

Mộ Thi Hàm gật đầu, đi vào căn phòng dưới sự hướng dẫn của người phục vụ.

Người phục vụ mở cửa ra, làm tư thế mời với Mộ Thi Hàm, cô vừa mới bước vào phòng đã nhìn thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha.

Nghe thấy động tĩnh, anh ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Mộ Thi Hàm.

Bắt gặp khuôn mặt ôn tồn lễ độ kia, Mộ Thi Hàm hơi sửng sốt.

Người này căn bản không phải là ông chủ lớn của tập đoàn Khôn Huy, mà là cậu cả nhà họ Hàn, Hàn Bá Duy, mặc dù địa vị của nhà họ Hàn ở thành phố A không thể sánh bằng nhà họ Lãnh, nhưng cũng là một sự tồn tại mà người bình thường muốn cũng không có được.

Hơn nữa Hàn Bá Duy tài hoa hơn người, vẻ ngoài anh tuấn, lại là người nối nghiệp được quyết định nội bộ trong nhà họ Hàn, vì thế rất nhiều cô chiêu trong thành phố A đều nhìn chằm chằm vào Hàn Bá Duy, hy vọng có thể trở thành bà xã của cậu chủ Hàn này.

“Cậu Hàn, sao lại là anh?” Nhìn thấy Hàn Bá Duy, Mộ Thi Hàm nghi hoặc hỏi.

Hàn Bá Duy không trả lời câu hỏi của Mộ Thi Hàm, mà đứng lên đi về phía cô, trên khuôn mặt ôn tồn lễ độ thường ngày loé lên một chút tàn khốc: “Anh nghe nói em sắp gả cho tên ăn chơi trác táng kia của nhà họ Lãnh, có đúng không?”

Mộ Thi Hàm bày ra vẻ mặt khó hiểu: “Cậu Hàn, chuyện này thì có liên quan gì đến anh đâu?”

“Mộ Thi Hàm, anh nhớ rất rõ, trước đây anh đã nói với em rằng anh thích em, chắc em chưa quên đâu đúng không?” Hàn Bá Duy nhìn dáng vẻ lạnh như băng này của cô, trong lòng thực sự ngũ vị tạp trần.

Đương nhiên Mộ Thi Hàm nhớ rõ, lúc Hàn Bá Duy tỏ tình với cô là nửa năm trước, nhưng bởi vì cô là người đã từng chết đi một lần, nên đối với cô mà nói, những ký ức đó thực sự đã rất lâu rồi.

Nếu không phải Hàn Bá Duy đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô, cô gần như đã quên mất rằng có một người như vậy đã từng xuất hiện trong cuộc đời của mình.

Bây giờ nhìn thấy anh ta, cô mới mơ hồ nhớ ra lúc trước Hàn Bá Duy ôm một bó hoa hồng xuất hiện trước cửa tập đoàn Mộ Thị, trịnh trọng tỏ tình với cô.

Lúc đó màn tỏ tình ấy còn tạo ra một cơn chấn động nho nhỏ trong công ty.

Khi ấy, các nhân viên nữ trong công ty đều hâm mộ cô, nhưng cô vẫn từ chối anh ta, mà từ đó trở đi, danh tiếng xa cách lạnh lùng, không màng tình người của cô càng thêm vang xa.

Hàn Bá Duy - người bị từ chối này, còn lập lời thề son sắt rằng mình sẽ không từ bỏ, nhưng Mộ Thi Hàm lại không chấp nhận, bởi vì cô không có một chút tình cảm gì với Hàn Bá Duy cả.

Đối với cô mà nói, không có chuyện gì quan trọng hơn công việc, cô sẽ không lãng phí thời gian của mình để bồi dưỡng tình cảm với người khác.

Sau đó Hàn Bá Duy còn tìm đến cô rất nhiều lần, cố gắng lay động cô, chỉ tiếc sau đó Trang Vĩ Tuấn xuất hiện, sự quan tâm cẩn thận tỉ mỉ của Trang Vĩ Tuấn đối với cô đã từ từ khiến trái tim của cô tan chảy.

Sau khi cô nói với Hàn Bá Duy rằng cô đã có người mình thích, đồng thời còn giới thiệu Trang Vĩ Tuấn cho anh ta, từ đó Hàn Bá Duy cũng không còn xuất hiện nữa.

Mộ Thi Hàm đè những ký ức của kiếp trước xuống, mím môi, nhỏ giọng nói: “Cậu Hàn, tôi cũng nhớ rõ tôi đã nói với anh rằng tôi không có cảm giác với anh, cho nên…”

“Mộ Thi Hàm, tại sao chứ? Tại sao em thà chọn một kẻ ăn chơi trác tráng giống như Lãnh Tử Sâm, cũng không thèm cân nhắc đến anh? Rốt cuộc anh thua kém cậu ta ở điểm nào cơ chứ?” Hàn Bá Duy nhìn về phía Mộ Thi Hàm, trầm giọng chất vấn.

.