Ngay sau đó đã thấy đuôi xe hất một đường rẽ xinh đẹp, nhanh chóng đi qua khúc cua giống như một làn gió, bắt đầu lao nhanh trên đường thẳng.

"Đậu..." Giang Cửu Lương không nhịn được chửi bậy, sắc mặt Lãnh Tử Sâm cũng dần không còn trắng bệch.

Vừa nãy anh có cảm giác như tim sắp ngừng đập, trong lòng chỉ có vừa yêu vừa hận với Mộ Thi Hàm.

Yêu thao tác qua khúc cua mới nãy của cô đẹp đến cực điểm.

Nhưng lại hận hành vi không muốn sống lúc nãy của cô, khiến anh lo lắng hãi hùng.

Anh sống 26 năm, chưa từng có lúc nào anh cảm thấy sợ hãi như vừa nãy.

Anh nghĩ, nếu Mộ Thi Hàm xảy ra chuyện gì, có lẽ anh sẽ kéo Bạch Thiết Phi theo chôn cùng.

Đừng nói anh vô lý, anh đã mất hết lý trí rồi thì còn phân biệt phải trái thế nào nữa?

Sau khi Mộ Thi Hàm vượt qua khúc cua thứ nhất, Bạch Thiết Phi đã bị bỏ lại rất xa, kết cục của cuộc đua này đã định.

Tuy sau đấy Bạch Thiết Phi đã cố gắng tăng tốc, nhưng cuối cùng vẫn không đuổi kịp Mộ Thi Hàm.

Mộ Thi Hàm lại vượt qua khúc cua này đến khúc cua khác, cuối cùng cô về đích trước Bạch Thiết Phi mấy trăm mét, trên sân thi đấu cũng vang lên tiếng hoan hô như sấm.

Mộ Thi Hàm cởi mũ bảo hiểm, một mình Lãnh Tử Sâm bước từ xa đến ôm cô xuống xe, cô còn chưa kịp nói câu gì thì môi đã bị anh hung dữ chặn lại.

Anh nghiến mạnh môi cô, khiến cô đau đến mức suýt nữa chảy nước mắt.

Hai loại cảm xúc hoảng sợ và vui sướng đến cùng cực xen lẫn nhau khiến tim Lãnh Tử Sâm đập như sấm.

Mộ Thi Hàm bị anh ôm trong lòng, cô có thể cảm nhận được rung động từ ngực anh.

Khó lắm Mộ Thi Hàm mới lấy lại được tự do, đang định nói chuyện lại nghe thấy Lãnh Tử Sâm rít gào: "Cô nhóc chết tiệt này, em có biết mà suýt chút nữa em dọa chết anh rồi không?"

Mộ Thi Hàm sờ đôi môi còn hơi đau, bất lực nhìn anh: "Không phải đã bảo anh tin em sao."

"Em còn thấy có lý lắm đúng không?" Lãnh Tử Sâm tức giận.

Mộ Thi Hàm mím môi, cô không nói gì, nhưng ánh mắt lên án kia lại nhìn đến mức Lãnh Tử Sâm chột dạ.

Thôi vậy, đúng là anh không đủ tin tưởng cô, ai mà ngờ được một người cuồng công việc lại còn biết đua xe chứ? Rốt cuộc anh còn không biết chuyện gì của cô nữa?

Lãnh Tử Sâm còn muốn nói gì đấy, đột nhiên Mộ Thi Hàm lại lên tiếng: "Anh có thể đi lấy tiền đặt cược rồi."

Lãnh Tử Sâm nghe thấy vậy, ánh mắt anh lập tức chú ý đến Bạch Thiết Phi vừa mới xuống xe.

Bạch Thiết Phi run lẩy bẩy đối diện với ánh mắt của Lãnh Tử Sâm, chắc không phải tên kia thật sự muốn đánh gãy xương sườn gã đấy chứ?

"A..."

Lãnh Tử Sâm cười khẽ, vào tai Bạch Thiết Phi lại khiến gã sởn da gà.

"Bạch Thiết Phi, anh cảm thấy chúng ta nên hoàn thành vụ cá cược ở đâu mới tốt đây?" Lãnh Tử Sâm đi về phía gã, cười mỉa mai nói.

"Cậu Lãnh, thật ra chuyện cá cược này nói chơi chơi thôi là được, tôi đâu dám cướp phụ nữ với anh đâu, đúng không? Tôi thấy cô ấy giống nữ sinh cấp ba nên muốn trêu cô ấy, chứ không phải thật sự muốn giành với anh.

Hay là, tôi cho anh chiếc xe thể theo tôi mới lấy được vào tuần trước?"

Nghĩ đến sẽ bị đánh, Bạch Thiết Phi vẫn nhát gan, dù sao thì đánh gãy xương sườn không phải thứ mà người bình thường có thể chịu được.

Lãnh Tử Sâm cười lạnh: "Bạch Thiết Phi, anh có tin được lời này của anh không?"

"Anh Lãnh, anh Bạch đã đồng ý cho anh một chiếc xe thể thao rồi, việc gì anh phải tính toán chi li làm gì? Lần này cho qua đi." Đám bạn bè xấu của Bạch Thiết Phi đến đây phụ họa.

"Đúng đấy anh Lãnh, mọi người đều là bạn bè cả, việc gì phải làm khó nhau quá?"

"..."

"Chết tiệt, rốt cuộc là ai làm khó ai? Sao vừa nãy công khai giành phụ nữ với anh em tao lại không thấy làm khó nhau đi? Tử Sâm, đừng phí lời với bọn nó làm gì, đánh anh ta đi, đánh mạnh vào." Giang Cửu Lương không nghe nổi nữa, lên tiếng ngắt lời mấy người kia.

Tần Quân Kỳ với Tân Nhật Minh cũng lạnh lùng nhìn Bạch Thiết Phi, dáng vẻ như nếu Lãnh Tử Sâm không ra tay thì bọn họ sẽ tự lên.

Bình thường Lãnh Tử Sâm đã ngứa mắt những hành vi của Bạch Thiết Phi, gã không đụng đến anh thì thôi, nhưng giờ đã chọc đến trên đầu anh rồi thì sao anh có thể buông tha cho gã dễ vậy được?

Huống chi, hôm nay còn có nhiều nhân chứng như thế, anh có đánh Bạch Thiết Phi đến tàn phế cũng chẳng có ai dám nói gì?

"Bạch Thiết Phi, đừng nói nhảm nữa, anh không tránh được trận đánh hôm nay đâu."

Lãnh Tử Sâm nói rồi nhấc chân đạp Bạch Thiết Phi...

"Á..." Tiếng kêu thảm thiết của Bạch Thiết Phi gần như vang vọng khắp bãi đua xe.

...

Nhà họ Lãnh.

Vợ chồng Lãnh Trọng Quân ngồi đối diện một đôi vợ chồng, đôi vợ chồng này là ba mẹ của Bạch Thiết Phi.

Bởi vì Bạch Thiết Phi bị thương nhập viện, cho nên ba mẹ gã mới đến đây.

"Tổng giám đốc Lãnh, Lãnh Tử Sâm nhà ông đánh con trai nhà tôi bị thương, bây giờ thằng bé còn đang nằm viện.

Tôi cảm thấy chuyện này tổng giám đốc Lãnh nên cho tôi một lời giải thích." Vẻ mặt ba Bạch Thiết Phi u ám, ông ta lạnh giọng nói.

Lãnh Trọng Quân nâng tách trà lên, chậm rãi uống một ngụm: "Tổng giám đốc Bạch, đám con cháu cãi nhau ầm ĩ thôi, đây là chuyện của chúng nó, sao không để chúng nó tự giải quyết? Dù sao thì chúng nó cũng đã là người trưởng thành rồi, tôi cảm thấy chúng nó có thể chịu trách nhiệm cho hành vi của mình."

Ba Bạch còn chưa nói, mẹ Bạch ngồi bên cạnh ông ta đã không nhịn được: "Tổng giám đốc Lãnh nói chuyện nhẹ nhàng quá, người nằm viện không phải con trai ông nên đương nhiên ông có thể nói vậy rồi.

Ông không thấy tình trạng của con trai tôi đâu, xương sườn cũng bị đánh gãy rồi, ra tay quá độc ác, như thế thì phải thù hằn nhau đến mức nào chứ?"

Lãnh Trọng Quân thờ ơ liếc nhìn bà ta, rồi sau đó nhìn về phía ba Bạch, hững hờ nói: "Từ nhỏ đến lớn con trai tôi còn đánh nhau nhiều hơn cả mấy thương vụ tôi đàm phán thành công, chịu không ít vết thương to nhỏ, tôi có đến nhà ai gây chuyện không?"

Ba Bạch nghe xong lời này mà thấy đau tim, ông ta nghĩ thầm, đương nhiên ông không đến nhà người ta gây chuyện rồi, lần nào người khác chả bị thương nặng hơn con trai ông, người ta không đến cửa mắng đã là tốt rồi.

Mẹ Bạch còn muốn nói gì đấy, ba Bạch lại giành lên tiếng trước: "Tổng giám đốc Lãnh, đánh nhau nhỏ thì tôi có thể bỏ qua, nhưng đây không phải đánh nhau nhỏ nhặt gì cả, con trai tôi gãy ba cái xương sườn, nếu việc này kiện lên tòa án..."

"Tổng giám đốc Bạch, đầu đuôi chuyện này ra sao chưa rõ mà ông đã chắc chắn con trai ông vô tội rồi à?" Sắc mặt Lãnh Trọng Quân cũng trầm xuống.

"Cho dù có thế nào thì đánh người ta bị thương nặng đến thế vẫn không đúng." Mẹ Bạch bắt được cơ hội nói chuyện, vội vàng nói.

Diêu Mộng Phạn liếc mắt nhìn mẹ Bạch, cười lạnh: "Sao lời bà Bạch nói lại khiến người ta không nghe nổi vậy nhỉ? Bà chỉ nghĩ đấy là lỗi của con trai tôi thôi đúng không? Nhưng tôi tin con trai tôi, thằng bé chưa bao giờ đánh người vô lý cả."

"Bà Lãnh đang tính bao che đấy à? Tôi đã nói mà, hoá ra Lãnh Tử Sâm ngang ngược như vậy là do bà Lãnh chiều ra."

"Không, tôi đâu có giống bà Lãnh đâu, tôi là người biết rõ đúng sai, cho dù có gặp chuyện gì thì tôi cũng thích biết rõ ngọn nguồn, còn hai người thì sao? Đã biết chưa? Hay chỉ đến đòi giải thích?"

Diêu Mộng Phạn không chờ mẹ Bạch lên tiếng, bà nhìn về phía quản gia: "Quản gia đi gọi cậu chủ về đi."

Lúc này trong sân vang lên tiếng xe, quản gia vội vàng nói: "Bà chủ, có lẽ là cậu chủ về rồi, để tôi ra ngoài xem thử.".