Đến khu vui chơi điện tử, Tô Hữu Hữu có thể coi như là biết tại sao Tống Thiên Tranh lại gọi cô đến gấp như vậy, một đám người to lớn này là chuyện gì đây!

 

Bên cạnh Tống Thiên Tranh có năm người nam nữ cao từ một mét tám đến hai mét, bốn nam một nữ, làm cho cô có loại ảo giác những người “Cao” của thành phố đều tụ tập ở đây.

 

Tống Thiên Tranh cười hì hì tới gần: “Hữu Hữu, cậu tới rồi, giới thiệu với cậu, những người này là đội bóng rổ sinh viên mấy trường học gần đây.” Sau đó lần lượt giới thiệu tên cho cô, sau khi chào hỏi, tiến đến bên tai cô nhỏ giọng: “Hữu Hữu xin lỗi, tớ vừa mới vào cửa quán Internet đã bị bọn họ kéo lại, không kéo tớ đến đây chơi liền không cho tớ đi, tớ mới gọi cậu tới, chơi một lúc thì cậu lấy cớ có việc phải đi, tớ có thể đi cùng cậu rồi!”

 

Một chàng trai cao một mét chín tên Trần Triết tiến tới, nói với Tô Hữu Hữu: “Gan có lớn không? Lát nữa chúng tôi muốn chơi chạy trốn mật thất.”

 

Tống Thiên Tranh ôm vai Tô Hữu Hữu trả lời thay: “Đừng thấy Hữu Hữu nhà tớ đáng yêu như vậy, nhưng lại là người đam mê phim kinh dị lâu năm đấy, chút chuyện nhỏ này sao có thể dọa được cô ấy?”

 

Lúc này một chàng trai khác đã tới, lôi kéo Tống Thiên Tranh nói: “Thiên Tranh, đừng tưởng rằng bạn của cậu đến rồi là cậu có thể trốn, tiếp tục đi theo tớ đi!” Nói xong vẫn cứ kéo Tống Thiên Tranh đi.

 

Trần Triết tiếp tục nói với Tô Hữu Hữu: “Chúng tôi muốn đi chơi Kinh hồn Cổ bảo, còn đang xếp hàng, hiện tại có thể đi chơi cái khác trước, cô thích chơi cái gì?” Dáng vẻ kia tựa hồ muốn kéo Tô Hữu Hữu đi chơi.

 

Tô Hữu Hữu yên lặng ôm cánh tay của Chung Dực bên cạnh: “Tôi không biết chơi điện tử, lát nữa chơi gắp thú với bạn trai tôi là được rồi.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Chung Dực, lắc lắc cánh tay anh: “Đúng không ~”

 

Bạn trai……

 

Cơ thể Chung Dực cứng lại, tùy ý để Tô Hữu Hữu ôm cánh tay anh, gật gật đầu.

 

Trần Triết sững sờ, lúc này mới cẩn thận nhìn Chung Dực, những “cao nhân*” như họ thường nhìn thấy con gái cao to trung tính, còn tưởng rằng Chung Dực cũng vậy, dù sao Chung Dực cũng để tóc dài: “Bạn trai cô?”

 

(*: Cao nhân có nghĩa là người xuất sắc, người ưu tú, trong trường hợp này ý chỉ những người có chiều cao như bọn họ, là một cách chơi chữ.)

 

Tô Hữu Hữu chớp mắt, tựa vào cánh tay Chung Dực, một bộ dáng vẻ thiếu nữ đang yêu: “Đúng vậy, làm sao thế? Không giống sao?”

 

Trần Triết nhỏ giọng thầm thì một tiếng: “Rõ ràng đã bảo A Tranh gọi mỹ nữ độc thân, sao mỹ nữ có chủ lại đến, con nhóc này quá không đáng tin rồi.”, anh lúng túng vung tay: “Bạn trai cô tóc dài quá, tôi còn tưởng rằng….. Ha ha, không sao, các cô chơi đi, một lúc nữa xếp hàng xong sẽ gọi các cô.” Nói xong anh liền đi tìm bạn của anh.

 

Cho dù người đi rồi, Tô Hữu Hữu cũng không thể lập tức buông Chung Dực ra, liền thuận thế nắm tay anh, mười ngón đan nhau, bàn tay anh dày rộng ấm áp, còn có vết chai do luyện võ để lại, chạm vào làm cho tim cô nhảy lên, cô ngẩng đầu nhìn anh, là gò má Chung Dực, tóc rối che đi phần tai nhàn nhạt đỏ ửng.

 

Tô Hữu Hữu lén lút nở nụ cười, kéo tay Chung Dực: “Đi thôi bạn trai ~ đi đổi một ít xu.”

 

Chung Dực lảo đảo một hồi liên đuổi theo cô, nhìn về phía tay hai người đang nắm, ngón tay nhỏ bé của cô so với tay anh có vẻ nhỏ nhắn xinh xắn như vậy, xúc cảm non mềm mềm mại khiến tim anh không nhịn được sự kinh hoàng, đây cũng là cảm giác bạn trai bạn gái nắm tay sao?

 

Chung Dực dường như có hơi lý giải vì sao những cặp nam nữ kia lại thích chuyện không hợp lễ giáo như vậy rồi…..

 

Lúc mua xu Tô Hữu Hữu buông tay Chung Dực ra để lấy tiền, Chung Dực cảm thấy tay có chút trống rỗng, chưa được bao lâu, Tô Hữu Hữu đổi xu xong lại nắm tay anh, lần này anh không chỉ là bị cô nắm, mà anh cũng gập ngón tay lại nắm tay cô.

 

Tô Hữu Hữu cảm nhận được cường độ trong tay Chung Dực, ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn về phía trước, chỉ là lông mi run rẩy làm bại lộ sự căng thẳng của anh, Tô Hữu Hữu mím môi nở nụ cười nói: “Anh theo tôi đi gắp thú trước, sau đó chơi trò gì mà anh muốn chơi.”

 

Chung Dực không quay đầu, từ trong yết hầu phát ra âm thanh: “Ừ.”

 

Đi tới trước một dãy máy gắp thú lớn, Tô Hữu Hữu chọn một máy gắp báo nhồi bông, buông lỏng tay Chung Dực, bước qua gắp thú, lần thứ nhất thú bông đã bị gắp trúng, thế nhưng khi lên cao lại bị rung, vốn tay gắp đã bị lỏng cứ rung như vậy làm thú bông rớt xuống.

 

“Đây chính là một cái hố! Căn bản không gắp được thú bông! Không ở đây lãng phí tiền, chúng ta đi xem những cái khác đi!” Nói xong lại nắm tay Chung Dực.

 

Chung Dực nhìn về phía tay hai người đang nắm, trong lòng nghĩ: Cái này không có gì hay để chơi.

 

Đừng thấy Tô Hữu Hữu học nghệ thuật, thế nhưng đối với các loại trò chơi cũng không nhạy cảm, rất ít khi đến khu vui chơi điện tử, nhìn thấy những cái máy này cũng không hiểu nổi là dùng để làm gì, cuối cùng vứt vấn đề vướng tay vướng chân này cho Chung Dực: “Anh xem xem anh muốn thử cái nào? Tôi cũng không biết cái nào chơi vui.”

 

Chung Dực đối với những cái máy phát ra tiếng vang lớn này càng là hoa mắt, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên bia ngắm anh cảm thấy quen thuộc: "Cái kia để làm cái gì?”

 

Tô Hữu Hữu nhìn về nơi mà Chung Dực đang nhìn, là cung tên, có một cái sân rất lớn.

 

“Cung tên, anh từng lên chiến trường tất nhiên biết bắn tên nhỉ?”

 

Chung Dực duy trì tính khiêm tốn tốt đẹp: “Cũng có thể.”

 

Dáng vẻ Chung Dực xem ra rất có hứng thú, cuối cùng cũng coi như giải quyết được vấn đề lớn nên chơi cái gì, Tô Hữu Hữu lập tức lôi kéo anh: “Vậy thì chơi cái kia đi!”

 

Có thể có được mấy người đến khu vui chơi điện tử để chơi loại trò chơi cung tên này chứ? Người ở đây rất ít, Tô Hữu Hữu và Chung Dực đến là có thể chơi ngay, Chung Dực cầm lấy cung tên áng chừng một chút, lông mày khẽ nhíu.

 

Tô Hữu Hữu không chơi thứ này, một mực quan sát Chung Dực, định học động tác của anh, thấy anh nhíu mày thì hỏi: “Làm sao vậy?”

 

“Không có cảm giác, thủ công quá thô ráp.”

 

Tô Hữu Hữu trợn trắng lên: “Đây là xã hội hòa bình, lại không dùng để ra trận giết địch, cung tên đều là dùng để thư giãn, lão gia anh chấp nhận đi.”

 

Chung Dực vừa đến liền chọn bia chuyển động có độ khó cao nhất, giương cung cài tên, ngắm bia không bao lâu liền bắn tên, mũi tên bay vù ra ngoài, ở giữa hồng tâm, không có một nghiêng lệch.

 

Tô Hữu Hữu sùng bái nhìn về phía anh, anh lại không lộ ra một chút đắc ý nào, khí định thần nhàn, lại thêm một mũi tên bay ra, vẫn ở giữa hồng tâm, khí thế vương giả nắm chắc phần thắng trong tay kia đều sắp khiến mắt Tô Hữu Hữu bốc thành trái tim hồng rồi.

 

Cô còn tưởng rằng Chung Dực chỉ có tính hiền thục, không nghĩ tới lúc giương cung lại đẹp trai như vậy, lần trước anh thấy việc nghĩa hăng hái làm cô không được nhìn thấy, nói vậy tình huống lúc đó khẳng định cũng soái như vậy! Ba đấu với một!

 

Thấy dáng vẻ Chung Dực đẹp trai như thế, Tô Hữu Hữu cũng có chút nóng lòng muốn thử, đi lấy cung tên, phát hiện cung tên này không nhẹ tí nào, cô học theo dáng vẻ Chung Dực giơ lên nhưng lại gặp vấn đề to lớn ------ cô không kéo dây cung được.

 

Ngày chó, Chung Dực sao lại làm ung dung như vậy!

 

Chung Dực dường như phát hiện ra cô đang quẫn bách, thả cung tên trong tay ra đi tới: “Làm sao vậy?”

 

Tô Hữu Hữu cụt hứng thả tay xuống: “Tôi kéo không được, xem ra trò này không phải trò tôi có thể chơi.”

 

Chung Dực cầm lấy cung tên của cô nhìn một chút, đi về phía nơi chọn cung tên đổi cái khác: “Cô thử cái này xem.”

 

Tô Hữu Hữu nhận lấy bán tín bán nghi thử một chút, lại thật sự kéo ra, cô hưng phấn nói: “Cái này sao lại kéo được!”

 

Chung Dực rất bình tĩnh nói: “Cây cung vừa rồi dây cung quá chặt.”

 

Tô Hữu Hữu nghe vậy lần đầu tiên cảm thấy mình dế nhũi như vậy……

 

Cô thêm mũi tên vào, lại gần Chung Dực: “Động tác của tôi có đúng không? Có phải như vậy không?”

 

Tuy rằng tư thế Tô Hữu Hữu vô cùng vụng về, tâm thái của Chung Dực lại không xem thường cô, cầm lấy cung tên làm mẫu, kiên trì giải thích: “Tay cô nên như thế này, cũng phải kéo lớn chút nữa, nếu không thì không phát ra lực được, còn có…..”

 

Tô Hữu Hữu vụng về lại giận lên: “Anh cho tôi xem tôi cũng không hiểu! Anh sửa tư thế cho tôi đi!”

 

Dường như không một chút nào nhận ra mình ngu xuẩn thì có cái gì không thể nhìn mặt người khác.

 

Chung Dực đụng phải chuyện khó, sặc….. Tuy rằng vừa rồi mới nắm tay, thế nhưng bây giờ trước mặt mọi người…..

 

Tô Hữu Hữu nhìn dáng vẻ do dự của anh, giậm chân nói: “Lại đây! Nhăn nhó cái gì!”

 

Ngược lại người ở đây ít, Chung Dực khẽ cắn răng đi lên phía trước, sờ lên bàn tay nhỏ trắng mịn của cô giúp cô sửa tư thế, tận lực quên đi cảm giác mịn màng này.

 

Tô Hữu Hữu nắm được cung, lại bắt đầu hỏi: “Nhắm thế nào? Nhìn cái nào?”

 

Cái này…..

 

Chung Dực chỉ có thể cong người xuống, đưa tay vòng lấy cô, giúp cô nhấc hai cánh tay lên sửa lại tư thế nhắm: “Mắt và chính giữa cung tên thẳng hàng.”

 

Khuôn mặt Chung Dực ngay bên cạnh mặt Tô Hữu Hữu, cô quay đầu là có thể hôn anh, lúc anh nói chuyện có khí nóng mơ hồ phả vào mặt cô, cô đột nhiên cảm thấy có chút nóng, mặt đều nóng lên.

 

Khoảng cách như vậy cũng khiến Chung Dực rất không dễ chịu, tập trung chăm chú giúp cô nhắm, nói: “Được rồi, nhẹ nhàng buông tay.”

 

Tô Hữu Hữu vừa nghe lập tức buông tay, còn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra, mũi tên đã bắn tới bia ngắm, mặc dù không có giữa hồng tâm, nhưng cũng bắn trúng gần vòng 9, Tô Hữu Hữu hưng phấn nói: “Tôi không phải rất có thiên phú sao! Lần đầu tiên bắn cung liền trúng vòng 9!”

 

Chung Dực là một boy thành thật: “…….”

 

Tô Hữu Hữu thấy anh mảy may không có dáng vẻ muốn khen cô, hừ một tiếng, tự mình cài tên vào, mũi tên bắn ra, không có chút hồi hộp nào ------ không trúng bia.

 

Được rồi, cô thừa nhận, vừa nãy là bởi vì Chung Dực giúp cô…..

 

Nhưng không thể để cho Chung Dực xem thường cô! Tô Hữu Hữu ngẩng đầu nói: “Chung Dực, anh biết cưỡi ngựa không?”

 

Chung Dực gật đầu, đây là đương nhiên, không biết cưỡi ngựa làm sao ra chiến trường?

 

Tô Hữu Hữu câu môi nở nụ cười: “Tôi cũng biết, hôm nào tôi dẫn anh đến trường ngựa, hai chúng ta thi đua ngựa.”

 

Cưỡi ngựa cô đã học từ năm mười một tuổi, ngay cả Thương Thu Lạc cũng không sánh bằng cô.

 

Chung Dực nghe vậy hai mắt sáng ngời, người nơi này ra đường đều ngồi hộp sắt, anh còn tưởng rằng ở đây không có ngựa.

 

“Ở đây cũng có thể cưỡi ngựa?”

 

“Đương nhiên là có thể, chỉ là phải đến trường ngựa mới được, không thể cưỡi ngựa ra đường cái.”

 

Chung Dực nghe vậy rất nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề.

 

Đường cái? Kỳ lạ, rõ ràng gọi là “Đường cái”, vì sao không thể cưỡi ngựa ra đường? 

 

(Trong tiếng Trung, đường cái là 马路, ngựa là 马. Chung Dực hiểu nhầm là đường dành cho ngựa.)

 

Lúc này Trần Triết tìm tới, nhìn thấy bọn họ nói: “Các cô ở đây à, tới lượt rồi, có thể vào, mau tới đây đi.”

 

Tô Hữu Hữu để cung tên xuống, kéo tay Chung Dực, cười híp mắt với anh nói: “Đi thôi ~ anh yêu ~”

 

Chung Dực nhìn hai cái lúm nhỏ trên má Tô Hữu Hữu, yên lặng nắm tay cô, từ kia là gì nhỉ? Đáng yêu? Đúng, cô thật sự rất đáng yêu…..