Uyên Vương Phủ.

Hành Liên Uyên vẻ mặt phức tạp, hắn ngồi trên ghế đá, trên tay cầm chén trà, hắn lắc lư nó và trầm tư trong suy nghĩ của mình.

Hắn đang nghĩ tới cô nương kia, chính là Nhị tiểu thư Hình phủ, tên Hình Hoa Hoa và hắn đã gặp một lần rồi. Chả trách thấy quen, hơn nữa đối phương hiện tại đang là vương phi tương lai của hắn, giờ thì không cần tự chịu trách nhiệm cũng phải chịu trách nhiệm rồi.

Thật làm người rối rắm và bất ngờ, vì...

Lần thứ hai gặp nàng quả làm hắn khó quên, hắn chính xác phi lễ nàng hai lần... Cảm giác phi lễ người là thế? Mềm mại, lại thấy vui vẻ...

Hắn đang nghĩ gì thế này?

Hành Liên Uyên quyết ngừng suy nghĩ bậy, hắn đứng lên khỏi ghế đá rồi bước đi.

...

Tối yên ắng, trăng lên cao sáng ngời và những ngôi sao nhỏ lấp lánh không một đám mây trôi nổi nào, trời đẹp cùng không khí mát mẻ, tốt đẹp hòa vào.

Hình phủ đêm nay xác định không tốt lành...

Hình lão phu nhân cùng Hình Ngao Hiển và Hình Tự Ngọc, Hình Cung Nhi đứng bên trái, hai thiếu nữ như đóa hoa nở vào đêm, đẹp đẽ rạng ngời dưới trăng.

Hình Tự Ngọc một thân y phục màu lục, thắt lưng buộc dây vải vàng, phần vai hơi trễ xuống, lộ đôi vai trắng ngà, dưới phần y phục là hai cánh sen hồng khá lớn, phối với kiểu tóc tết lệch, đầu cài thêm trâm ngọc, tai đeo khuyên hoa, gương mặt trang điểm nhẹ, trông không kiều diễm nhưng làm người nhìn không rời.

Hình Cung Nhi thì vẻ đẹp kiểu âm u... mắt như ngọc đen, sự xảo quyệt chất chứa độc ác, cái mũi nhỏ hơi hít hà, vẻ mặt hơi tức giận. Trên người y phục hoa lệ mang màu tím, bên ngoài khoác chiếc áo dài rộng có hoa văn lạ, chiếc áo đang đong đưa theo gió.

Nổi bật u ám... xinh đẹp như lệ quỷ hóa thành

Hình lão phu nhân gọi người hầu: "Mau đi kêu nhị tiểu thư chuẩn bị nhanh chút." Một nén nhang trôi qua, tất cả nóng lòng thế mà Hình Hoa Hoa không biết làm gì để mọi người chờ.

Nô tài kia đần mặt ra, "Nhị tiểu thư chẳng phải ở trên xe ngựa từ lâu rồi sao?" Lúc lão phu nhân và lão gia chưa tới thì nhị tiểu thư đã tới trước, ngồi lên xe ngựa rồi.

Hình lão phu nhân giật khóe miệng, hỏi lại: "Hoa Hoa ở xe ngựa từ trước?"

"Vâng." Nô tài giọng chắc nịch.

Hình lão phu nhân: "..." Chờ nửa ngày cuối cùng mình mới là người làm người ta leo cây.

Hình Ngao Hiển: "..." Thật muốn chửi.

Hình Tự Ngọc : "..." Đến từ lâu mà chẳng thèm lên tiếng.

Hình Cung Nhi: "..." Nãy giờ chúng ta đang đợi một thứ hư vô nào đó.

Mặt bốn con heo ngu người hẳn.

Hình Hoa Hoa trong xe ngựa rất chi vui sướng khi cho người leo cây nửa ngày, nàng không lo bị người bắt bẻ và nói nàng, bởi trong xe ngựa không nhìn, không thấy, nàng chỉ cần nói nàng ngủ quên, dù trong lòng họ biết nàng cố ý nhưng ngoài trong lòng biết ra cũng không thể nói gì nàng.

Cho các người leo cây dừa đến tức giận.

Ngáp một cái, nàng vén màn xe lên, nâng mắt nhìn ra ngoài, nói: "Mọi người ra từ khi nào thế?" Giọng nàng đúng chuẩn ngái ngủ, hai con mắt nàng nhìn nhìn bỗng trố ra.

Trời má... dự tiệc gì kiểu đi chạy nạn vậy? Mang già nửa gia đình đi? Nàng âm thầm di chuyển ánh mắt tới hai thiếu nữ xinh đẹp... Hai viên ngọc quý xuất hiện cùng lúc, một mê hoặc, một hắc ám, điện nước đầy đủ, trái dừa trái cam, chữ S lớn chữ s nhỏ.

... Nàng không ngực, không chữ s, điện nước ít ỏi và có mỗi số 5 thôi.

Á đù... cảm thấy sự thiếu thốn không hề nhẹ!

Không sao, mông to không lo chết đói.

Hình Ngao Hiển cố gượng cười, Hình Hoa Hoa rõ ràng cố ý?

Hình Ngao Hiển cười lạnh trong lòng ông ta vẫn in sâu cái ngày ông ta nếm trải sự hiếu thảo của Hình Hoa Hoa, đáng hận, ghi hận, kiêu ngạo đến ngứa mắt... nay còn đùa cợt thế, ngang tàn!

Cố nén cảm giác tức giận kia, Hình Ngao Hiển bảo Hình Tự Ngọc cùng Hình Cung Nhi lên xe ngựa, ngồi chung với nàng...

Khi màn xe ngựa sắp thả xuống, đôi mắt Hình Hoa Hoa liếc qua cây cột xa xa, bóng dáng Yến Yến nho nhỏ xuất hiện, tay giơ ngón út lên, nàng nhếch môi...

Đêm nay, Hình phủ sẽ loạn lên cho xem.

[Đề cử!! Vote! Theo dõi đi!]