Rất nhanh đã qua một ngày, mặt trời ló rạng rồi lại lặng im xuống núi, bóng chiều tà dần bị bóng đêm thay thế, trong thư phòng, tiểu Dương đặt búp bê ngồi trên bàn đối diện với mình, đôi tay khéo léo tỉ mỉ may từng đường kim mũi chỉ cho bộ y phục mới của Thiên Thanh Nguyệt, nhìn đôi tay đó thanh thoắt không ngừng, nàng không khỏi cảm thán: “Tiểu Đương quá chuyên nghiệp rồi!”

Còn Hỏa Diễm, tiểu Hắc, Hoàng Phủ Quân đứng gần đó mà khóe miệng giật giật muốn nói lại thôi, bọn hắn không chút ngi ngờ mà cùng nghĩ: “Nếu bây giờ mà mở miệng làm phiền thì quả thật không bị đánh cho thảm thì cũng bị đông đá!” Mà cứ nhìn như vậy không được mở miệng nói cũng khó chịu lắm đấy chứ, nhưng nhìn người kia chăm chú vậy, hay là thôi đi, làm xong rồi nói được không nhỉ?

Có vẻ cảm thấy mấy người Hỏa Diễm đứng đó nhìn hắn khiến hắn chướng mắt, tiểu Dương liếc một cái mới chậm chạp mở miệng nói:

-     Chuyện gì?

Đang im ắng chìm trong suy nghĩ bỗng nghe tiếng tiểu Dương, cả đám giật mình mờ mịt nhìn nhau, thấy thế tiểu Dương có chút phiền với cái biểu hiện ngu ngơ của mấy tên này, không kiên nhẫn hỏi lại lần nữa:  

-     Có chuyện gì!?

-     Ách, chuyện là… - Hỏa Diễm giật mình vội đáp rồi cứng họng: “Mình định nói gì vậy?”

Thấy thế, Hoàng Phủ Quân liền đáp thay hắn:

-     Bọn thuộc hạ định tối nay sẽ đi thăm dò tình huống trong thành, tiểu Hắc sẽ ở lại đây, còn thuộc hạ và Hỏa Diễm sẽ thăm dò La phủ một chuyến vì tỷ muội La gia kia rất đáng nghi nên chắc hẳn tại La phủ sẽ có manh mối.

Được Hoàng Phủ Quân đáp tiếp lời, Hỏa Diễm liền ném ánh mắt cảm kích về phía hắn và bị trả về một ánh mắt khinh bỉ, tiểu Hắc xem như không thấy mà gãi gãi lông.

Tiểu Dương nghe vậy thì tay dừng một chút rồi như không để ý tiếp tục may vá, nhàn nhạt nói:

-     Mang theo hỏa hộ phù!

Hỏa hộ phù là phù trú bảo vệ thuộc tính hỏa, dùng để bảo vệ người mang khỏi các vật âm khí, là một trong những phù trú bảo vệ mạnh nhất tiêu diệt được các âm khí gần nó, thậm chí có thể đỡ được công kích của những kẻ luyện tà thuật đã đạt đến trình độ quỷ hóa. Vì là một trong những phù trú cao cấp, phức tạp nên hầu như chẳng còn lại mấy ai biết cách vẽ loại phù này, may mắn Hỏa Diễm là một trong những kẻ cuồng vẽ phù đến trình độ gần như điên vì phù nên rất dễ dàng chiếm được phù cao cấp từ chỗ hắn, tất nhiên chỉ những người quan thuộc mới biết mà đòi được còn người khác chỉ nhìn qua cũng chưa chắc một tên cà lơ phất phơ như hắn là cao thủ vẽ phù.

Khi nghe được tiểu Dương nói mang theo hỏa hộ phù thì Hỏa Diễm mày cau lại có thể kẹp chết ruồi: “Chỉ là đi thăm dò mà chủ nhân đã bảo mang theo thứ đó thì chắc chắn việc này phức tạp hơn so với hắn tưởng, có vẻ chủ nhân đây biết gì đó, nhưng mà mợ nó chứ, biết gì thì nói toạc ra đi, cứ im im ngầm ngầm khiến ta khó chịu muốn điên!!!”

Nói xong cũng không kiên nhẫn để mấy tên này ở đó nhìn tới nhìn lui hắn may đồ, liền khó chịu phất tay đuổi người mặc kệ oán niệm đang không ngừng kêu gào của tên nào đó. Hai người Hỏa Diễm bất đắc dĩ lui ra ngoài, còn tiểu Hắc vẫy vẫy cái đuôi xem như chào hỏi rồi tự động lui ra một góc nằm bẹp xuống đó nhắm mắt giảm sự tồn tại đến mức thấp nhất. Mà cũng không phải chỉ mình Hỏa Diễm tò mò, Thiên Thanh Nguyệt ngồi đó cũng tò mò lắm chứ, thật sự rất muốn hỏi, mỗi tội nghĩ lại đang trong hình dạng búp bê thì đành chịu thôi. Như cảm nhận được Thiên Thanh Nguyệt tò mò, tiểu Dương nhếch miệng cười, cẩn thận may một đường cuối cùng ngẩng lên nhìn búp bê, miệng cười vui nhìn nàng:

-     Nguyệt nhi tò mò!?

Thấy hắn cười vui như vậy, sao tự dưng nàng cảm thấy tiểu Dương gian manh nhỉ? Nhưng mà thật sự tò mò đấy. Nên nàng đầy chờ mong nhìn tiểu Dương. Hắn càng cười vui hơn, rồi vui vẻ nói:

-     Không nói cho nàng.

Thiên Thanh Nguyệt đơ mất mấy giây rồi không nhịn được mà nghĩ: “Trời ạ, tiểu Dương học xấu!”

Bỏ qua không khí hường phấn trong thư phòng, bên này sau khi rời khỏi, Hỏa Diễm liền đưa phù cho Hoàng Phủ Quân, rồi cùng nhau không tiếng động rời khỏi phủ. Nhìn phố xá chìm trong yên tĩnh hơi còn sót lại chút hơi người nào, hai người tưởng chừng như đang lạc vào một ngôi thành chết tối om đầy chướng khí, nhờ có Lâm Hòa lúc trước đã đưa bản đồ trong thành cho bọn hắn, nên rất nhanh hai người đã tìm được La phủ. Nhìn cánh cửa cao lớn phủ đầy những tấm phù đỏ rực còn hơi mùi máu mà hai người càng bất an, Hỏa diễm nhìn những tấm phù này rồi nói:

-     Đây là huyết phù, dùng máu người để muộn giấy vẽ và dùng máu tươi trộn với mực của tà ma để vẽ, đây chỉ là những tấm dùng để hút dương khí và máu người không chút sơ hở nên chúng ta không cảm nhận được, nhưng chỉ vậy thôi mà đã nhiều như vầy thì không biết bên trong còn khiến người ta ghê tởm đến mức nào.

-     Vậy có phải những người trong thành này là do… - Hoàng Phủ Quan nhíu mày nói.

-     Không sai, là do những tấm phù này gây họa, xem ra chúng ta gặp phải thứ ghê tởm gì đây, mợ nó, ta tin chắc tên Bạch Thiên Dương đó biết gì đó mà không nói.

Nghe vậy, Hoàng Phủ Quân giật giật khóe môi:

-     Ta chưa thấy tên thuộc hạ nào như ngươi.

-     Xì, lão tử ta từ trước đã vậy, hắn còn không thèm để ý ta nói xấu hắn huống chi gọi mỗi tên thì nhằm nhò gì.

-     Được rồi, giờ thì làm sao mà vào được đây?

Hỏa Diễm khinh bỉ nhìn hắn:

-     Ngươi quên ta còn ở đây hả!?

Hoàng Phủ Quân im lặng sờ sờ mũi, cứ coi như hắn chưa nói gì đi!