Hai ngày rồi, tiểu Dương đã hôn mê hai ngày nay, vậy mà bọn chúng không thèm để ý vẫn tiếp tục chạy tới Bắc thành.

' Chết tiệt ' sao nàng lại vô dụng như vậy, ngay cả cho đệ ấy uống chút nước cũng không thể. Tại sao ?

Tại sao nàng phải sống dưới thân của một con búp bê chứ, nàng không cam tâm, rõ ràng nàng có thể cứu tiểu Dương, trừng trị bọn súc sinh đó, cho tiểu Dương những thứ tốt nhất...

Vậy mà, vậy mà từ lúc tiểu Dương sinh ra tới giờ nàng chẳng làm được gì cả, nàng không thể bảo vệ đệ ấy, cũng không chơi đùa được với đệ ấy. Lúc nào cũng chỉ có thể nhìn người khác khi dễ đệ ấy.

Nàng thật vô dụng, ông trời đã cho Thiên Thanh Nguyệt nàng sống lại, tại sao không trừng phạt mình nàng thôi, còn kéo tiểu Dương vô làm gì ?

Tiểu Dương không đáng bị như vậy, tiểu Dương xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.

Ánh hoành hôn len qua khe cửa của chiếc xe ngựa, thắp lên ánh sáng mờ mờ trong xe. Một hài tử nằm im như ngủ say, hai tay ôm lấy một con búp bê cũ đang khóc.

Từng giọt, từng giọt nước mắt từ hai hạt đậu đen chảy xuống, thấm vào áo hài tử.

" Nếu có thể, ta hy vọng người đang hôn mê là ta, người chịu đau đớn là ta "

' Két ' bỗng nhiên xe ngựa dừng lại, từ ngoài vọng vào những tiếng hô.

- Sơn tặc, mau chạy.

Kéo theo đó là những tiếng ồn đánh giết. Xe ngựa chuyển động mạnh, sau đó lắc lư dữ dội. Xe đang chạy.

- Đuổi theo.

Tiếng hô lớn vang lên, xe ngựa chạy càng lúc càng nhanh.

' Á ', tiếng phu xe vang lên sau đó bặt. Xe ngựa vẫn chạy, nàng nghe thấy tiếng nói từ xa.

- Đừng đuổi nữa, phía đó là vực thẳm, bọn chúng không sống nổi đâu.

' Khốn khiếp ' bọn chúng muốn giết tiểu Dương. Xe lắc mạnh. ' Ầm ' bánh xe trượt khỏi vách đá lao xuống vực.

Không gì che chắn, tiểu Dương lao thẳng khỏi xe. Thiên Thanh Nguyệt thấy nàng và tiểu Dương đang rơi xuống một vực thẳm tối đen không thấy đáy.

' Chết tiệt ' nàng không thể để tiểu Dương chết được. Nàng cảm nhận được, ánh sáng trắng từ con búp bê lớn dần.

Thiên Thanh Nguyệt ôm lấy tiểu Dương, cố gắng bám vào vách đá. ' Trơn quá ', trượt tay, nàng vội lấy thân che chắn cho tiểu Dương rồi lao thẳng xuống vực.

' Ùm ' nàng và tiểu Dương rơi thẳng xuống nước. Nhanh chóng ngoi lên mặt nước lên bờ. Nàng kiểm tra thấy thân thể tiểu Dương không bị gì mới thở dài một hơi.

Nhưng chưa thể yên tâm, thân thể tiểu Dương lạnh quá, còn bị hạ độc nữa, nàng phải mai chóng tìm thuốc giải.

Bắt mặt xem loại độc tiểu Dương trúng, thật may không phải loại kịch độc, chỉ cần một ít thảo dược đơn giản là có thể giải được.

Ôm tiểu Dương tiến vào rừng sâu, không ngờ dưới đáy vực là cả khu rừng như vầy.

Nhanh chóng tìm được thảo dược nàng cần, nhai nát rồi mớm cho tiểu Dương. Bây giờ thì yên tâm rồi.

May mắn, Thiên Thanh Nguyệt tìm được một hang động bị bỏ hoang gần cái hồ nàng rơi xuống. Kiếm chút củi rồi nhóm lửa, đêm nay nàng và tiểu Dương phải ở đây rồi.

Ôm tiểu Dương ngồi bên đống lửa sưởi ấm, trời sáng nàng không thể thành người, phải làm sao đây ?

' Ưm ', cảm thấy tiểu Dương trong lòng mình tỉnh lại. Thiên Thanh Nguyệt lấy chút nước đưa đến môi tiểu Dương.

- Tiểu Dương, uống chút nước đi.

Nghe lời tiểu Dương mở miệng uống nước, hai mắt đang nhắm từ từ mở ra.

- Tỷ tỷ ?

- Tỷ đây !