Bộ dạng anh hôm nay khác hẳn lúc gặp ở London.Anh thư thái trong bộ quần áo coton mặc ở nhà màu trắng, mái tóc cũng để tự nhiên không chải chuốt nhìn vào vừa thư sinh và vô cùng tuấn tú.Vẫn cái vóc dáng trời cho yêu nghiệt đấy dù là ở nhà khí chất vẫn ngời ngợi không lẫn vào đâu được.
Chỉ là hôm nay Tô Nhược nhất quyết không để anh mê hoặc,người đàn ông này vô cùng nguy hiểm không dễ đối phó chút nào..
Từ lúc đi xuống lầu, ánh mắt Cảnh Tử Sâm không rời khỏi khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược.
Ánh mắt cô nhìn anh đầy thù địch còn phòng bị rõ ràng khác hẳn một Tô Nhược dịu dàng nói năng khẽ khàng lúc ở London.
Trần Lực thấy anh đi xuống, khẽ gọi.
- Chủ Tịch.
Cảnh Tử Sâm gật đầu, anh nhẹ nhàng ngồi xuống ghế đối diện với Tô Nhược..
- Cậu về công ty đi.
Trần Lực hiểu ý gật đầu.
Từ đầu đến cuối ánh mắt cứ dán vào khuôn mặt của Tô Nhược.
Tô Nhược cũng hề không né tránh, mặt đối mặt với anh,môi hồng mím chặt.
Lúc Trần Lực đi rồi, bất ngờ Cảnh Tử Sâm nở nụ cười khẽ.
Anh lười biếng dựa lưng vào thành ghế, chân dài gác lên nhau.
- Sao lại nhìn Tôi bằng ánh mắt như vậy, một Tô Nhược dịu dàng ở London đâu rồi? Hay đây mới là em.
Bị anh vạch mặt không nể nang, nhưng Tô Nhược cũng không cần diễn, bao nhiêu tức giận cô ấm ức ở trong lòng, làm sao rảnh rỗi mà đi lấy lòng anh, chỉ hận không thể dùng dao một nhát có thể giết chết người đàn ông không tim không phổi này.
Tô Nhược nhếch môi..
- Nếu anh thích một cô gái dịu dàng thì xin lỗi tìm người khác còn đây mới chính là Tôi.
Rất mạnh mẽ, còn điêu ngoa.
Cảnh Tử Sâm cũng nắm bắt một phần tính cách của Tô Nhược khi ở trường đua xe rồi nên không lấy gì làm lạ.
Anh hỏi..
- Dường như em rất giận Tôi?
Tô Nhược nghiến răng hung hăng trừng mắt với anh.
- Anh nghĩ sao?
Bị anh uy hiếp làm cho Tô Nhược cảm thấy mình giống như con chuột nhắt luôn tìm cách trốn thoát, khi thoát thân chạy khỏi móng vuốt mèo thì đắc chí nghĩ chính mình tài giỏi cỡ nào nhưng kỳ thật đó chỉ là trò chơi để bớt nhàm chán của con mèo mà thôi.
Cảnh Tử Sâm đối với cô giống như con mèo đối với con chuột tháo chạy, cô chỉ là món đồ chơi giúp anh bớt nhàm chán.
Cô vĩnh viễn chính là món đồ chơi nho nhỏ trong tay anh cho dù cô vẫn cố gắng giãy dụa và suy nghĩ để thoát ra khỏi vận mệnh đáng cười này.
Loại cảm giác nghẹn khuất này làm cho Tô Nhược khó chịu đến không cách nào chịu được.
Giờ phút này còn dám mặt dày hỏi cô mấy câu dư thừa kia.
Cô cố gắng nhẫn nhịn vì bị anh uy hiếp, nếu không cô sẽ đánh chết người đàn ông khốn khiếp, mặt dày này.
Tô Nhược mím môi suy nghĩ, bất ngờ cô đứng dậy nhìn qua một lượt thấy những người giúp việc lúc vừa rồi đã âm thầm rời đi.
Cô hắng giọng khẽ hỏi.
- Phòng ngủ của anh ở đâu?
Chân mày Cảnh Tử Sâm nhíu lại, dĩ nhiên anh khá bất ngờ với câu hỏi của cô.
Nhưng vẫn chậm rãi trả lời.
- Tầng hai , phòng thứ ba.
Lúc anh vừa nói xong,Tô Nhược không nói một lời nào, cô quay người đi lên lầu.
Trong mắt Cảnh Tử Sâm mang vẻ thích thú còn có ý cười nhìn theo bóng dáng Tô Nhược khuất dạng sau cầu thang.
Anh ngồi im trong vài giây sờ cằm, khóe môi vương lên, qua một lúc cũng bước theo sau..
Lúc Tô Nhược tìm được căn phòng của anh, lòng ngực đánh như trống vỗ.
Cô ghét nhất là hành động mèo vờn chuột của anh, cho nên cô muốn nhanh gọn chấm dứt cái cảm giác giày vò bản thân lúc này.
Âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, bàn tay nhỏ siết chặt vào nhau, rồi mở cửa đi vào trong.
Nhưng khi mùi hương nam tính trong căn phòng rất nhanh bủa vây lấy cô, Tô Nhược có chút ân hận muốn quay đầu bỏ chạy.
Hít thở thật sâu, Tô Nhược vỗ về bản thân phải mạnh mẽ đối diện.
Lúc này cô mới ý thức được rằng căn phòng này quá lớn với nhiều đồ nội thất cầu kỳ để tăng thêm vẻ trang nhã.
Căn phòng có một khu vực tiếp khách và một ban công để ngắm cảnh.Phía trong mới là phòng ngủ thực thụ,cô thả giày bước lên thảm lông tiến vào phòng ngủ, hơi thở trở nên yếu ớt..
????????⬅️⬅️.