Trước tiên Mike rất thích nét đẹp của cô gái trước mắt nhìn thì thanh thuần nhưng lại vô cùng ma mị, sắc sảo từng đường nét.

Vóc dáng thì cực kì quyến rũ, không cần ngực, mông quá to.Mà là mềm mại,uyển chuyển thứ cần nhỏ là nhỏ nơi căng tràn đầy thì vừa phải.

Cộnh thêm tính khí vừa gặp lại hiểu chuyện không vênh váo như một số ngôi sao mới nổi bây giờ.Cứ nghĩ mình có người chống lưng chẳng xem ai ra gì.

Cảm giác về cô gái này không tồi,nên giọng điệu của Mike cũng dễ chịu hơn.

- Đây chỉ là poster cho Cảnh Thị công bố dự án,còn quảng cáo và ảnh chụp sản phẩm sẽ có lịch trình sau.Hôm nay tôi muốn cô diễn một cách tự nhiên nhất,nhưng thể hiện được nét quyến rũ tôn vinh vẻ đẹp vốn có.

Như nước hoa Crystal hương thơm nhẹ nhàng lại cực kì quyến rũ và khiến người ta ngửi một lần liền đắm chìm..Ok chứ..?

Tô Nhược gật đầu.

- Vâng.Tôi biết rồi.

- Được,bắt đầu..

Tô Nhược vào vị trí của mình, cô nhập tâm rất nhanh, là poster nên chụp cận mặt Tô Nhược khá nhiều.

Khi vào chụp rồi, Mike dường như không hé răng, để cho Tô Nhược thỏa thích tạo dáng.Nhưng quan sát sắc mặt anh ta dường như khá hài lòng.

Dùng máy tạo gió thổi nhẹ mái tóc bồng bềnh, chụp theo tự nhiên Tô Nhược không diễn hình thể quá nhiều, cô tập trung vào sắc thái khuôn mặt, nhất là đôi mắt hút hồn, đôi môi mọng nước hững hờ..

Không khác gì một nữ thần mị hoặc, nhìn qua lại khiến người ta say đắm.

Mike nhìn vào máy ảnh, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Tô Nhược ở dưới đèn chiếu, rồi sau đó lại hướng tầm mắt về máy chụp, vẻ mặt nghiêm túc ngoài ý muốn, khóe môi khẽ cong lên sự hài lòng.

Trang phục sau là làm từ lụa latin chiếc váy suông dài màu xanh lá mát mắt, tóc của Tô Nhược được búi rối phía sau ót, vài cọng tóc mai rơi bên trán.Vừa sang trọng lại dịu dàng còn mang màu ma mị.

Mike chụp rất nhanh chỉ hơn hai tiếng trôi qua, anh ta đã ngừng lại.

Lúc đó Tô Nhược chỉ mới thay tầm năm bộ quần áo.

- Xong rồi.

Tô Nhược có vẻ bất ngờ đưa mắt nhìn Dương Bội và Henry chỉ thấy hai người cũng có trạng thái giống cô.

Tô Nhược đi đến xem lại ảnh, nhìn qua hình ảnh mà ánh mắt cô lóe sáng.Chưa qua chỉnh sửa nhưng đã rất đẹp thế này.

Dường như Mike chụp không thừa thải bắt cứ động tác fail nào của cô.

- Anh chụp thật đẹp.

Tô Nhược không kiềm lòng được thốt lên một tiếng.

- Cô làm rất tốt.

Đây là một trong số lần hiếm hoi Mike khen người mẫu nhất là những ngôi sao điện ảnh.

- Cám ơn anh.

Tô Nhược vui vẻ đáp lời, nhìn qua vài tấm tiếp theo, cô nhanh chóng vào thay quần áo.

Dương Bội thở phào,vỗ vai Henry.

- Đưa con bé về nghỉ ngơi, chị về công ty trước.

- Vâng..

Hơn nửa tiếng sau Henry và Tô Nhược sánh bước ra ngoài,tài xế đã đợi sẵn hai người.

- Tiểu Nhược em thật lợi hại, cả Mike cũng phải gật đầu tán thưởng.Anh thật chờ mong ngày công bố dự án.Chậc xem mấy con kỳ nhông kia nổi đom đóm, thật là..

nghĩ thôi đã sướng.

Tô Nhược lắc đầu mặc kệ anh ta,với cô không thích chứng tỏ với bất cứ ai.Cô chỉ muốn chăm chỉ làm việc thật tốt.

Còn ai ganh ghét mặc kệ, miễn là không chạm đến cô là được.

- Được rồi, anh lại thế...!

Henry liếc cô một cái.

- Hừ..Mặc kệ anh, bọn người đó lúc nào cũng ỷ mình có kim bài hậu thuẫn,còn bọn trợ lý kia nữa.

Nghĩ rằng đi theo mấy ả hạng a kia ngon lắm sao.Dám coi thường anh.Tô Nhược em phải cho anh lấy lại mặt mũi chứ.

Tô Nhược bật cười..

- Rồi...rồi..anh muốn thế nào thì tùy.

Hai người vừa đi vừa vui vẻ trò chuyện, cho đến khi ra ngoài cổng lớn của Hoa Hạ.

Hai người đã thấy tài xế của họ bước xuống xe mở cửa sẵn.

Nhưng lúc này một chiếc xe Mercedes -Maybach Exelero ngừng trước xe của hai người họ.

Henry liền thốt lên.

- Ôi xe đẹp quá..

Đây là phiên bản giới hạng của dòng Mercedes giá gần 10 triệu Usd.

Người sở hữu chiếc xe này ở cái thành phố này không nhiều.

Mà ở đây là Hoa Hạ, chẳng lẽ là?

Sắc mặt Tô Nhược tái nhợt,cô có cùng suy nghĩ với Henry, bước chân như đổ chì chậm rì rì đi tới.

Quả nhiên người mở cửa xe đi xuống chính là Trần Lực..

Anh ta vẫn nhã nhặn như ngày nào, vừa thấy Tô Nhược.Trần Lực đi đến đứng cách cô tầm năm bước chân.

- Cô Tô, Chủ Tịch muốn mời cô dùng bữa tối.

Cả người Tô Nhược run rẩy, Cảnh Tử Sâm đã đi công tác về rồi sao? Rốt cuộc ngày này rồi cũng đã đến.

Henry có chút mờ mịt, chẳng phải lúc ở Pháp, Cảnh Tử Sâm không thuận mắt với Tô Nhược nên bỏ qua cho cô rồi à? Thế nào hôm nay là tiếp diễn.

Thấy Tô Nhược im lặng, Henry lại sợ tình cảnh như ở London không may lập lại.Sự việc lần đó khốn đốn thế nào, anh ta còn nhớ như in..

Vội kéo tay Tô Nhược ý tứ muốn nhắc nhở.

- Tiểu Nhược, em...!

- Anh về trước đi nhé.

Chưa kịp nói hết câu đã bị Tô Nhược cắt ngang..

Henry cũng không nghĩ nhiều, anh ta cho rằng Tô Nhược rút kinh nghiệm lần trước nên lần này mới ngoan ngoãn như vậy.

Có chút lo lắng nhưng đã vào thế này rồi nếu lần này Tô Nhược không thuận theo có lẽ hậu quả còn kinh khủng hơn ở London.

Henry hơi rầu rỉ không nỡ nhưng vẫn phải chấp nhận.

- Được..

Tô Nhược mỉm cười vỗ vai anh ta.

- Anh đừng lo, cũng không có gì to tát cả.À..anh khoan nói gì với Chị Bội nhé.

Để mọi chuyện ổn rồi em sẽ trao đổi với chị ấy sau.

Henry hiểu ý gật đầu.

Nói xong Tô Nhược không để Trần Lực chờ quá lâu, theo anh ta ngồi vào xe.

Nhìn xe khuất dần,Henry nhớ lại sắc mặt của Tô Nhược lúc vừa rồi có gì đó không đúng,nhưng lại không biết sai chỗ nào.

????????⬅️⬅️.