Trời Biết Đất Biết, Chỉ Mình Em Biết

Chương 13: 13 Anh Bỗng Nhiên Cảm Thấy Cái Nóng Bức Giữa Hè Vô Cùng Thú Vị

TRỜI BIẾT ĐẤT BIẾT, CHỈ MÌNH EM BIẾT

Tác giả: Tần Phương Hảo

Người dịch: Tặng cậu câu chuyện

_________________________________________________

Trừ khu vực VIP ra thì những nơi khác trong nhà sách đều được đặt một lô ghế liền.

Lộ Hủ cầm quyển "Nam tước trên cây" trong tay, tìm một vị trí trống.

Vị trí này là cô đã chọn lựa rất cẩn thận kỹ lưỡng mới được, ngồi ở đây cách khu vực VIP không xa, chỉ cần ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy góc nghiêng của Khúc Tu Ninh.

Lúc này, chàng thiếu niên đang hết sức chăm chú, tập trung tinh thần để đọc sách, không hề biết gì về việc có người đang nhìn mình một cách chăm chú.

Anh mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng, phía cổ áo hơi lộ ra nửa chiếc xương quai xanh, tay trái chống lên trán, khớp ngón tay rõ ràng, trong động tác có chứa đựng dáng vẻ biếng nhác thuộc về riêng anh.

Vị trí của anh cách cửa sổ trời rất gần, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, khu vực mà anh đang ngồi sáng bừng lên so với những nơi khác.

Anh giống hệt như một tia sáng rọi xuống từ cửa sổ trời vậy.

Chỉ cần anh tồn tại, đã đủ để thu hút khiến cho cô phải nhìn chăm chú, khiến cho cô yêu thích.

Lộ Hủ không biết phải làm những gì, dường như chỉ cần trong tay cô cầm quyển sách đó thì đã cách anh gần hơn một chút rồi.

Cô nên ngồi ở đây đọc hết quyển sách này, sau đó tìm cơ hội bắt chuyện với Khúc Tu Ninh, hay là nên bước tới đó rồi vờ như tình cờ gặp gỡ? Lộ Hủ cứ chần chừ do dự mãi.

Ghế ngồi bên ngoài rốt cuộc cũng chẳng thoải mái bằng sô pha trong khu vực VIP, Lộ Hủ ngồi một lúc thì cảm thấy đau lưng mỏi vai.

Cũng không biết cuối cùng là do ghế quá cứng, hay là do cô vội vã muốn đến gần anh hơn.

Cô lưỡng lự một lúc, cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí đi tới khu vực VIP.

Một người rõ ràng đã nhìn thấy một người khác, nhưng lại giả vờ như không thấy, đó là một chuyện cần phải có kỹ năng diễn xuất.

Lộ Hủ đến quầy bar gọi một ly đồ uống trước, đưa mắt lén nhìn Khúc Tu Ninh, anh từ đầu đến cuối đều không ngước đầu lên, căn bản là không phát hiện ra cô đang đi vào.

Cô có chút lạc lõng mất mát, chọn một vị trí gần cửa cách Khúc Tu Ninh hơi xa, sau đó ngồi xuống quay lưng lại với anh.

Quyển sách kia cô đã mở ra rất lâu rồi, nhưng trang giấy vẫn chỉ dừng lại ở số trang phía trước, cô đọc phần mở đầu rất nhiều lần, nhưng một chữ cũng không nhớ được.

Cuối cùng Lộ Hủ cũng nếm được mùi vị của việc thích một người.

Cô nhớ đến Hàn Thạc, cậu ta sớm đã quen với việc chuyện gì cũng đặt Trương Vãn Ức lên hàng đầu rồi, đối tốt với cô ấy, không bao giờ chọc thủng lớp cửa sổ bảo vệ bằng giấy đó.

Cô nhớ đến Chu Cập, tìm hiểu mọi thứ về Khúc Tu Ninh, dùng quyền lợi của cán sự môn Anh để đánh giá chấm điểm cho vở bài tập của Khúc Tu Ninh, nhưng đối phương lại không biết đến sự tồn tại của cô ấy.

Lộ Hủ lại nhớ đến những cô gái như sóng sau xô sóng trước cứ nối đuôi nhau chạy đến lớp sáu trộm ngắm Khúc Tu Ninh lại sợ bị phát hiện.

Nhìn chung tất cả bọn họ, làm gì có người nào không phải vì không có được mà cẩn thận dè dặt, lo được lo mất.

Bỗng nhiên, một cánh tay thon dài gõ gõ lên chiếc bàn trước mặt Lộ Hủ.

Cô đang suy nghĩ lung tung, bị tiếng gõ bàn dọa cho giật mình.

Lộ Hủ ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Khúc Tu Ninh đang hiện ngay trước mắt cô.

Anh làm động tác tay, tỏ ý xin lỗi.

Anh lắc lắc chiếc điện thoại trong tay, thì ra là vừa ra ngoài nghe điện thoại, lúc trở lại mới nhìn thấy Lộ Hủ.

Lộ Hủ nở một nụ cười vừa bất ngờ vừa vui vẻ, vẻ mặt này cô đã âm thầm tập luyện trong lòng rất nhiều lần, khi thực sự nở nụ cười ấy ra, khóe miệng cô lại hơi run rẩy, có chút không tự nhiên.

Khúc Tu Ninh không hề bận tâm đến, anh chỉ nói: "Cậu cũng ở đây à."

Xung quanh đó đều rất yên tĩnh, Lộ Hủ gật đầu.

Khúc Tu Ninh đặt điện thoại lên bàn của Lộ Hủ, sau đó anh quay về chỗ ngồi của mình cầm sách và bưng tách cà phê lên, đến ngồi đối diện với Lộ Hủ.

Khi anh nhìn thấy bìa hai quyển sách "Nam tước trên cây" giống hệt nhau, trong ngữ khí không hề giấu được sự ngạc nhiên xen lẫn chút vui vẻ: "Cậu cũng thích quyển sách này sao?"

Lộ Hủ chột dạ, cô mới đọc được mấy trang, nhưng như vậy không thể nhấn chìm được sự vui vẻ trong nội tâm cô.

Cô ngại ngùng chỉ vào trang sách mà mình đang đọc: "Ban nãy tôi tiện tay lấy xuống, mới bắt đầu đọc thôi."

Anh nhẹ giọng nói một câu "hai chúng ta có duyên ghê", sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách.

Khúc Tu Ninh chỉ là thuận miệng nói một câu thôi, nhưng lại khiến cho cả người Lộ Hủ lại hệt như một dại dương vậy, trên bề mặt thì gió yên sóng lặng, nhưng nội tâm lại âm thầm quay cuồng.

Kể từ khi bắt đầu đều thích cùng một loại nước uống giống nhau, bây giờ lại xuất hiện trong cùng một nhà sách, đọc cùng một quyển sách.

Khúc Tu Ninh tất nhiên không hề nghĩ nhiều, nếu không thì sao anh lại không phát giác ra những sự quá mức trùng hợp trong đó chứ.

Sự trùng hợp giữa hai người, một lần thì gọi là trùng hợp, nhưng hai lần thì nhất định không phải là ngẫu nhiên nữa rồi, mà là một trong hai người đã dày công sắp đặt.

***

Hai người ngồi đối diện nhau đọc sách, Khúc Tu Ninh trầm mặc chăm chú đọc sách của mình, còn Lộ Hủ lại hệt như đang ngồi trên thảm kim* vậy.

*Thảm kim: Ý chỉ đang ở trong tình huống không thoải mái, như ngồi trên đống lửa.

Cô lén ngẩng đầu trộm nhìn Khúc Tu Ninh mấy lần liền, lần này cũng phát hiện anh hoàn toàn đắm chìm vào quyển sách, vị trí của hai người họ cách cửa ra vào rất gần, thỉnh thoảng có người qua lại, Khúc Tu Ninh chưa từng ngẩng đầu lên, dường như chẳng mảy may bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài.

Lộ Hủ nghĩ, anh ưu tú như vậy cũng có liên quan đến việc này.

Mải mê một việc gì đó cũng là một khí chất vô cùng mê người, so sánh hai người với nhau, cô có quá nhiều tạp niệm.

Không biết qua bao lâu, điện thoại của Khúc Tu Ninh rung lên.

Điện thoại của anh đặt ngay trên bàn, Lộ Hủ thoáng liếc mắt nhìn qua, liền nhìn thấy cái tên ba chữ trên màn hình cuộc gọi đến, cô đọc được hai chữ "Nhậm Tấn", chữ còn lại là gì, cũng không khó để đoán.

Khúc Tu Ninh đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại, Lộ Hủ nhìn theo bóng lưng của anh, có chút xuất thần.

Nhậm Tấn Huyên gọi điện cho anh có việc gì, hai người họ rốt cuộc có quan hệ như thế nào, có ở bên nhau không, cô đều không thể biết được.

Lộ Hủ không thể không thừa nhận rằng cô rất ngưỡng mộ Nhậm Tấn Huyên, ngưỡng mộ vẻ ngoài xuất chúng của cô ấy, ngưỡng mộ thành tích xuất sắc của cô ấy, ngưỡng mộ Nhậm Tấn Huyên có thể tự tin phóng khoáng đứng cùng với Khúc Tu Ninh, nhận được sự quan tâm của nhiều người.

Sau khi trở lại, Khúc Tu Ninh rõ ràng không còn tâm trạng đọc sách tiếp nữa, anh khoanh hai tay trước ngực, chau mày như đang suy nghĩ gì đó.

Lộ Hủ giả vờ như không nhìn thấy.

Sau đó anh gập sách lại, nhấn và giữ nút nguồn của điện thoại để tắt, tiếp theo anh xoay xoay khớp cổ, khớp xương phát ra âm thanh thanh thúy.

Lộ Hủ lựa đúng lúc ngẩng đầu lên, hỏi anh: "Cậu phải đi rồi à?"

Khúc Tu Ninh nhướn mày, có chút khác thường: "Đâu có."

"Ồ, tôi tưởng rằng cậu có việc phải rời đi." Lộ Hủ dùng tay làm động tác đang nghe điện thoại, giải thích với anh.

Hôm nay Khúc Tu Ninh nhận được hai cuộc điện thoại của Nhậm Tấn Huyên, đều là gọi anh tới buổi tiệc họp lớp.

Rõ ràng vừa mới mấy hôm trước ăn cơm cùng nhau, bây giờ lại tụ họp, anh đương nhiên biết rõ đám người đó định làm gì, chẳng qua là muốn gán ghép anh và Nhậm Tấn Huyên, mà Nhậm Tấn Huyên cũng rất hưởng thụ tất cả những điều ấy.

Dẫu sao thì trong mắt mọi người, hai người họ đã từng là một đôi "Kim Đồng Ngọc Nữ" của ban xã hội và ban tự nhiên trong trường trung học cao cấp mà.

Việc anh chuyển trường đã trở thành một hành vi của "tra nam" (trai đểu) trong mắt những người của trường trung học cao cấp rồi, hình như chỉ có cách ở bên Nhậm Tấn Huyên thì mới khiến cho những người khác tin vào tình yêu.

Anh đưa tay gạt mấy sợi tóc rủ xuống trán, nói: "À, không có chuyện gì."

Khúc Tu Ninh không nói nhiều, Lộ Hủ cũng không hỏi sâu thêm nữa.

Một lát sau, nào ngờ Khúc Tu Ninh bất chợt hỏi: "Cậu thì sao, ngồi ở đây cả một ngày à?"

"Tôi đợi em trai đọc sách." Lộ Hủ trả lời, "Đưa nó đến đây mua mấy quyển sách, kết quả nó chạy đi đọc truyện tranh mất tiêu luôn."

"À, thì ra là vậy." Dường như Khúc Tu Ninh không quan tâm lắm, chỉ là xuất phát từ sự lịch sự mà trả lời một câu đơn giản.

Nói xong, anh lại ra ngoài cầm thêm mấy quyển sách nữa đến đọc.

Chính vào giữa lúc đó, Triệu Tư Nhiên tìm đến tầng trên.

Cậu bé nhìn thấy Lộ Hủ ở cửa khu vực VIP, dùng giọng gió gọi một tiếng "chị".

Cậu bé nói bằng chất giọng này ngược lại âm thanh còn to hơn cả lúc thì thầm, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía đó nhìn.

Lộ Hủ vẫy tay gọi cậu nhóc vào, cậu ngượng nghịu bước tới bên cạnh Lộ Hủ, ánh mắt nhìn khắp bốn phía, nhỏ giọng nói: "Em không phải VIP."

Lộ Hủ thiếu chút nữa là cười thành tiếng, bảo cậu nhóc ngồi cạnh mình, rồi cô lại gọi một ly đồ uống cho cậu nhóc.

Lộ Hủ hỏi: "Vẫn chưa đến giờ mà, sao em lại lên đây rồi?"

Triệu Tư Nhiên cúi đầu tiu nghỉu: "Mẹ cậu ấy đến đón cậu ấy rồi, thời gian biểu của cậu ấy ngày nào cũng rất nghiêm ngặt, chỉ có thể ra ngoài chơi một lúc thôi."

"Nhìn người ta mà xem, em nhìn lại mình đi."

Triệu Tư Nhiên tu ừng ực một hơi cạn sạch ly đồ uống, vội vàng muốn đi: "Mua hết mấy quyển sách trên danh sách cần mua rồi chúng ta cũng về đi."

Đối với cậu nhóc mà nói, nhà sách là nơi hẹn hò, không thích hợp ở lại lâu.

Lộ Hủ không hiểu: "Chỗ sách trên danh sách không phải là giả à, còn mua cái gì nữa?"

Triệu Tư Nhiên cạn lời: "Không mua nhỡ mẹ em phát hiện ra em lừa bà ấy thì phải làm sao?"

Lộ Hủ cầm quyển "Nam tước trên cây" lên, nói: "...Vậy mua cả quyển này đi."

***

Chọn sách cùng Triệu Tư Nhiên xong, Lộ Hủ cảm thấy cần phải quay lại chào hỏi Khúc Tu Ninh một câu rồi mới rời đi.

Cô quay trở lại khu vực VIP, Khúc Tu Ninh vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách như ban đầu.

"Cái đó..." Lộ Hủ ôm một chồng sách, từ từ đặt lên mặt bàn.

Khúc Tu Ninh ngẩng đầu lên.

"Đây là em trai tôi." Lộ Hủ kéo Triệu Tư Nhiên tới, "Ban nãy tôi cùng với em trai đi chọn sách, bây giờ chúng tôi phải về trước đây."

Triệu Tư Nhiên ở trước mặt người khác, kỹ năng diễn xuất tuyệt đối có thể liệt vào hàng ảnh đế, cậu nhóc ngoan ngoãn gọi một tiếng anh.

Lộ Hủ ôm một chồng sách có khoảng sáu bảy quyển, hầu hết trong số đó đều là sách bìa cứng, nhìn có vẻ không hề nhẹ.

Khúc Tu Ninh nghĩ ngợi, nói: "Nhà cậu cách đây xa không? Tôi giúp hai người bê về nhé."

"Không cần đâu, tôi và em trai mỗi người một nửa là được rồi..."

"Đi thôi." Khúc Tu Ninh bê chồng sách đó lên, "Tài liệu của cậu chẳng phải cũng do tôi xách sao."

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng quyết định Khúc Tu Ninh sẽ giúp họ ôm sách xuống điểm bắt xe dưới lầu.

Khu phố cổ khá là ùn tắc, muốn bắt xe đều phải có điểm bắt xe cố định.

Ra khỏi nhà sách, còn cần phải đi thêm một quãng đường ngắn nữa mới tới.

Ba người bọn họ cùng đi trên một đoạn đường nhỏ, bóng của cây ngô đồng Pháp in xuống vỉa hè.

Lộ Hủ vẫn luôn bước đi với một tư thế không được tự nhiên, còn Triệu Tư Nhiên thỉnh thoảng lại lén nhìn Khúc Tu Ninh, cậu nhóc cảm thấy vị anh trai này rất quen mắt.

Triệu Tư Nhiên dùng khuỷu tay khẽ huých vào người Lộ Hủ: "Chị, sao chị không nói gì thế? Sao chị lại không giống chị tẹo nào vậy?"

Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là không biết khống chế âm lượng mà thôi.

Mỗi một chữ mà cậu nhóc nói Khúc Tu Ninh đều có thể nghe thấy.

"Trời nóng quá, chị không muốn nói chuyện." Lộ Hủ hy vọng thằng bé ngậm miệng lại, hai người mới quen nhau được bao lâu chứ, thằng nhãi con này hiểu rõ cô sao, đang yên đang lành đúng vào lúc này lại ăn nói linh tinh.

"Chị ơi, có phải hai người cũng hẹn hò ở trong nhà sách không?"

Lộ Hủ cắn răng, phun ra mấy chữ qua kẽ răng: "Em mà còn mở miệng nói nữa thì chị không giúp em giữ bí mật chuyện ở nhà sách nữa đâu đấy."

Khúc Tu Ninh đoán ý qua lời nói của Lộ Hủ, không chút để ý đáp lại một câu: "Sao em lại dùng từ "cũng", còn có ai hẹn hò ở trong nhà sách nữa à, là em sao?"

Bị người khác nói trúng tim đen, Triệu Tư Nhiên bất chợt ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Cao tay." Lộ Hủ không nhịn được mà tán tưởng một tiếng, sau đó lại mang chút ý tứ xin lỗi nói, "Thằng bé toàn nói linh tinh đấy, cậu đừng để ý nhé."

Khúc Tu Ninh không để bụng mấy chuyện này, anh hơi gật đầu.

Lộ Hủ sợ bầu không khí lại rơi vào ngượng ngùng, cô bèn chuyển tới đề tài quen thuộc giữa hai người họ: "Bài tập về nhà của kỳ nghỉ cậu làm xong hết chưa?"

Khúc Tu Ninh lắc đầu: "Mấy đề thi đó toàn là kiến thức nền thôi, lão Chương bảo tôi tự chọn bài mà mình muốn làm."

Lúc mới đầu anh gọi lão Chương là thầy Chương, bây giờ nghe quen tai rồi, cũng học theo mọi người sửa thành lão Chương.

Lộ Hủ đáp: "Ồ."

Sau đó dọc đường không ai nói gì nữa.

Khi đi đến trạm gọi xe, Triệu Tư Nhiên đột nhiên nhớ ra người trước mặt mình là ai, cậu nhóc đã từng nhìn thấy anh trên một bức ảnh.

Triệu Tư Nhiên há to miệng, chỉ vào Khúc Tu Ninh, đang muốn nói gì đó thì bị ánh mắt sắc bén của Lộ Hủ dọa phải bịt miệng lại, nhưng hai bàn tay vẫn nắm thành quyền chắp lại hành lễ với Khúc Tu Ninh.

Lộ Hủ cạn lời: "Triệu Tư Nhiên em làm gì thế?!"

"Em nhớ ra rồi, anh là thần thi cử, chị em nói mỗi lần trước khi thi chị ấy đều bái lạy anh, khai giảng xong là em phải thi để chia lớp rồi, nên cũng phải bái anh mới được."

Khúc Tu Ninh ném cho Lộ Hủ một ánh mắt nghi ngờ, lòng Lộ Hủ từ từ trở nên lạnh toát.

Cô cảm thấy mình sắp mắc bệnh tim rồi.

Lộ Hủ hít một ngụm khí lạnh, vội vội vàng vàng phủi sạch quan hệ với Triệu Tư Nhiên: "Thực ra tôi và thằng bé không có quan hệ huyết thống."

Khúc Tu Ninh nhìn cặp chị em hoạt bát trước mặt, anh bỗng nhiên cảm thấy cái nóng bức giữa hè, vô cùng thú vị..