Buổi trưa sau khi tan học, Mục Nhất Tiếu đang trên đường về kí túc xá liền nhận được tin nhắn từ một số điện thoại lạ.

Nội dung là: "Tôi là Trần Thiên Long, tìm cô có chút việc, rảnh thì gọi điện thoại cho tôi!”

Nhìn thấy mấy chữ này của Trần Thiên Long, trong lòng Mục Nhất Tiếu cảm thấy lộp bộp một cái, cô để Hạ Vân Lan về trước, còn mình đi đến lùm cây nhỏ trả lời điện thoại.

Kết nối rất nhanh: “Alo!”

Quả nhiên, là giọng nói của Trần Thiên Long.

"Anh muốn thế nào?" Mục Nhất Tiếu cảnh giác hỏi.

"Cô đừng nghĩ nhiều, tôi gọi điện thoại đến chỉ muốn nói với cô rằng ba cô đã đem sính lễ trả lại cho tôi!” Trần Thiên Long chậm rãi kể lại, giọng điệu rất bình tĩnh.

Trả sính lễ?

Mục Nhất Tiếu cầm điện thoại di động, chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tiền tới tay, ba Mục cứ trả như vậy sao?

Trong điện thoại, Trần Thiên Long còn nói tiếp: "Thật xin lỗi, Nhất Tiếu, ngày hôm đó cũng là do tình thế nhất thời cấp bách nên tôi đã làm việc không nên làm!”

Mục Nhất Tiếu cảm giác như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, cô hậm hực đáp: "Không có! Không có gì.

"

"Cô không ngại thì tốt rồi, cô cũng yên tâm, sau này tôi sẽ không làm phiền cô nữa, cô học tập cho giỏi nha, tôi cúp máy trước!”

Trần Thiên Long cúp điện thoại, còn lại Mục Nhất Tiếu dựa vào gốc cây kinh ngạc.

Chuyện về mười vạn sính lễ đã được giải quyết?

Ngẩn người thật lâu, Mục Nhất Tiếu đột nhiên che ngực sau đó chạy về phía ký túc xá.

Cô cho rằng trong lùm cây không có ai, nhưng nào biết chặn đầu lại đụng phải một lồng ngực cứng rắn, bàn tay đang bị thương của cô quẹt vào cành cây bên cạnh.

"Shhh! " Cô giữ vững thân thể, sau đó che tay mình hít một hơi khí lạnh.

Đau quá!

"Cô! không sao chứ?" Đỉnh đầu truyền đến một giọng nói dịu dàng, nhưng sao lại có chút quen tai?

Sẽ không trùng hợp như thế chứ, Mục Nhất Tiếu cúi đầu muốn nhanh chóng tránh mặt Giang Kiều Vỹ, cô không trả lời, quay đầu chạy về một hướng khác.

Nhưng bước chân nhỏ bé của cô sao có thể vượt qua được đôi chân dài của Giang Kiều Vỹ?

Người đàn ông bước mấy bước đuổi theo, sau đó bắt lấy cánh tay cô trầm giọng nói: “Cô chạy cái gì? Tôi sẽ ăn thịt cô sao?”

Mục Nhất Tiếu bỗng nhiên đứng tại chỗ, mu bàn tay nhói nhói, cô cố nhịn lại, sau đó trầm giọng nói: “Tôi đang mót đi vệ sinh!”

Giang Kiều Vỹ biết cô đang lấy cớ, cũng không thèm để ý mà cúi đầu nhìn về phía tay của cô, tức giận nói: “Có đau không?”

Mục Nhất Tiếu cố gắng chống đỡ: "Không đau.

"

Giang Kiều Vỹ không để ý tới cô, chỉ kéo tay cô cẩn thận kiểm tra vết thương một lát, thấy không có dấu hiệu chảy máu, anh ta mới tiếp tục nói: "Tôi không biết cô là hạng người gì, nhưng tôi có thể cảm thấy cô không không phải dơ bẩn như những gì người khác nói, tôi cũng tin tưởng vào ánh mắt của anh trai tôi!”

Mặc dù không quá chắc chắn tất cả những gì mình thấy đều là sự thật, nhưng Giang Kiều Vỹ không ngốc, có thể cảm giác được Mục Nhất Tiếu cũng không phải người bẩn thỉu như vậy.

"Anh! Tin tưởng tôi?" Mục Nhất Tiếu ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh lấp lánh ánh sao trời óng ánh.

Nhìn thấy đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô gái, Giang Kiều Vỹ sửng sốt một chút, sau đó né tránh ánh mắt của cô và nói: “Tôi tin tưởng vào tầm nhìn của anh trai tôi!”

Quả nhiên, anh ta vẫn không tin vào cô.

Mục Nhất Tiếu rút tay về và nói: "Tôi về ký túc xá trước!”

Giọng điệu lạnh lùng không một chút dịu dàng của cô, thật sự là cô gái đêm đó đã tỏ tình với mình ở bờ sông sao?

Mục Nhất Tiếu bước đi, Giang Kiều Vỹ vô ý thức gọi một tiếng: "Mục Nhất Tiếu.

"

Cô dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Còn có việc sao?"

Giang Kiều Vỹ nói: "Hai giờ chiều, các bạn học của câu lạc bộ khiêu vũ tham gia tiệc mừng năm mới phải tiến hành chia nhóm, hi vọng cô đến đúng giờ!”

"Ừm.

"

Mục Nhất Tiếu trả lời xong liền trực tiếp quay đầu rời đi, đối với việc học tập và hoạt động trong câu lạc bộ, cô chưa bao giờ vắng mặt, cũng không muốn đến muộn.

!

Buổi chiều, hai giờ.

Trong phòng tập nhảy có hơi hai mươi bạn học đều đang đợi chia nhóm.

Nghe nói lần này câu lạc bộ khiêu vũ chọn hai loại hình khiêu vũ khác nhau, một loại là múa cổ điển, một loại là nhảy jazz.

Mục Nhất Tiếu và Hạ Vân Lan vừa bước vào cửa, liền thu hút sự chút ý của mọi người, thậm chí còn có cả những ánh mắt khinh bỉ.

Mục Diễm Nhan đứng ở trong đám người, vừa nhìn thấy Mục Nhất Tiếu, liền mở miệng châm chọc: "Cũng không biết trưởng câu lạc bộ nghĩ thế nào, loại hàng được bao nuôi thế này mà cũng có thể được chọn!”

Cô ta nói vừa mới nói xong, Hạ Vân Lan liền trực đáp trả: "Thế nào? Cô chất vấn tầm nhìn của trưởng câu lạc bộ? Nếu cô muốn chất vấn, cô hãy trực tiếp đến hỏi trưởng câu lạc bộ, đừng ở đây chen chúc, giống như mình hoàn hảo lắm vậy!”

Mục Diễm Nhan đỏ mặt, muốn lên trước phản kích, lại bị bạn học ở bên cạnh kéo lại: "Được rồi được rồi, chỉ là một câu lạc bộ, cần gì phải thế!”

Người ngoài chỉ biết Mục Nhất Tiếu và Mục Diễm Nhan cùng một câu lạc bộ, nhưng bọn họ chưa hẳn đã biết thật ra cô và Mục Diễm Nhan là hai chị em cùng cha khác mẹ.

Không lâu sau, Giang Kiều Vỹ đi vào, đám người lập tức im lặng.

Giang Kiều Vỹ điểm danh theo thứ tự, sau khi thấy không có người nào đến muộn, lúc này mới vào vấn đề chính.

Anh ta đứng ở trên sân khấu, áo hoodie trắng phối với quần jean sáng màu, dưới chân xỏ giày Cavans, rất sạch sẽ phối hợp với ánh nắng, mái tóc rối đen như mực cứ như vậy xõa ở trên trán, toàn thân tản ra một loại quyến rũ vô hình.

Giang Kiều Vỹ nói: "Lần này câu lạc bộ khiêu vũ ra đưa ra hai tiết mục khiêu vũ, một là múa cổ điển, một là nhảy jazz, trong đó nhảy jazz sẽ là một cặp nam nữ, tất cả có sáu nhóm!”

Sau khi nghe xong, mọi người đều thổn thức không thôi, đây không phải là nhảy đôi sao?

Vậy nên, ai sẽ cùng một tổ với Giang Kiều Vỹ đây?

Vấn đề này mới là điểm chú ý của mọi người, mà những cái khác, dường như đều không quan trọng.

Giọng nói của Giang Kiều Vỹ tiếp tục vang lên: "Bây giờ tôi đọc tên các vũ công được lựa chọn theo mức độ mềm mại của cơ thể!”

Anh ta đọc xong từng cái tên, những nữ sinh bị đọc lập tức cảm thấy mất mát vì đã mất đi cơ hội để trở thành bạn nhảy với Giang Kiều Vỹ.

Mà thật đúng lúc chính là, tên của Mục Diễm Nhan và Mục Nhất Tiếu cũng chưa từng xuất hiện trong các ứng viên khiêu vũ cổ điển, mà Hạ Vân Lan bên cạnh lại được chọn.

Đương nhiên, những người còn lại đều tham gia ứng tuyển cho điệu nhảy jazz.

Sau đó, đến phiên rút thăm chọn bạn nhảy.

Trong câu lạc bộ có hơn mười bạn học nam, nhưng lần này có sáu người được chọn cộng thêm Giang Kiều Vỹ.

Sau khi từng người bốc thăm, mỗi người sẽ lấy ra màu lá thăm của mình.

.

Mục Nhất Tiếu: Màu đỏ.

Mục Diễm Nhan: Màu tím.

Giang Kiều Vỹ! Màu đỏ.

!

Sau khi mọi người thấy màu sắc của lá thăm, tức nghị luận ầm ĩ: "Nam thần sao có thể cùng nhóm với người phụ nữ cặn bã này?”

"Đúng vậy, đúng vậy, dựa vào cái gì chứ?"

"Trời ạ, làm sao có thể!"

!

Hạ Vân Lan thấy thế, quả quyết cầm lấy lá thăm trong tay Mục Nhất Tiếu, sau đó hướng về phái đám người đang nghị luận phía sau lưng và quát: "Thấy không? Lá thăm không thể làm giả, nam thần của mấy người cùng nhóm với ai, liên quan gì đến mấy người? Anh ta lên tiếng chưa? Lên tiếng chưa?”

Mục Nhất Tiếu giật giật cánh tay Hạ Vân Lan: "Lan, đừng nói nữa.

"

Cô cùng nhóm với ai, thật ra cô cũng thấy không sao cả, nhưng cùng nhóm với Giang Kiều Vỹ, cô cũng biết sẽ rất áp lực.

Sau khi mọi người yên tĩnh lại, Giang Kiều Vỹ hết sức nghiêm túc nói: "Rút thăm quyết định thế nào thì là thế đó, nếu muốn thay đổi, trừ phi rút khỏi câu lạc bộ khiêu vũ.

".