Sáng sớm, Nghiêm Húc đang ngủ, cảm thấy dưới đuôi lành lạnh, mơ màng mở mắt ra, sau đó chuyển cái đuôi từ sau ra trước, dưới ánh sáng của nắng sớm cẩn thận nhìn nhìn.

Giây tiếp theo phẫn nộ như con sóng lớn ập tới, báo quay người, cắn một ngụm lên cái mông nhỏ của con thỏ đang nằm trên gối hắn ngủ tới không biết trời trăng gì.

Nguyên Cốc bị cắn run sợ, cậu lập tức ngồi xuống, khiếp sợ nhìn con ngươi hừng hực lửa giận của Nghiêm Húc.

Nghiêm Húc nhe răng nanh ra, miệng gầm gừ một chuỗi âm thanh mà thỏ con không hiểu, Nguyên Cốc không rõ nhìn hắn, cậu nghe giọng rít gào của hắn liền tự giác lùi lại.

Nghiêm Húc phát hiện cậu không hiểu mình nói gì, biến thành hình người, chỉ chừa lại cái đuôi báo, sau đó kéo cái đuôi trụi lủi của mình chỉ thẳng vào mặt Nguyên Cốc: “Cậu cũng to gan đấy.”

Nghiêm Húc giận dữ: “Tôi sống lâu như vậy, còn chưa gặp được đứa dám cắn đuôi tôi trụi lủi như vậy.”

Hắn đè giọng, khiến âm thanh trong cổ họng trầm thấp, bộ dạng nói chuyện so với hình báo khi nãy gầm gừ cũng không khác nhau miếng nào, dưới uy áp của hắn, bản năng nhút nhát của Nguyên Cốc bộc phát, không tự giác lại lùi lại.

Nghiêm Húc có chút thô bạo túm cổ cậu giơ lên, đôi mắt híp thành một đường thẳng, nhìn Nguyên Cốc run như cầy sấy hỏi: “Muốn trốn hả?”

Nguyên Cốc ở hình thái thú không thể giải thích, dưới con mắt nguy hiểm như đang đi săn của Nghiêm Húc liền hít thở không thông, nuốt nuốt nước miếng, chậm rãi biến thành hình người.

Cổ còn bị hắn nắm trong tay, Nguyên Cốc co rụt lại nhỏ giọng nói: “Không phải tôi.”

“Không phải cậu?” Nghiêm Húc nheo mắt “Chẳng lẽ nửa đêm tôi đói bụng cho nên tự cắn trụi đuôi mình à?”

Nghiêm Húc không cho cậu cơ hội giải thích: “Đem cái miệng đầy lông của tôi lau đi rồi nói chuyện.”

Nguyên Cốc giơ tay lên, quả nhiên đụng tới mấy sợi lông, màu đen và màu nâu hòa trộn, không phải lông của ông báo thì còn ai.

Nguyên Cốc bắt đầu sợ.

Cậu dám cắn lông đuôi của Nghiêm Húc.

Một con thỏ con dám đem cái đuôi của ông lớn cắn trụi lủi!

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, mấy bán thú xung quanh đây không phải cho rằng Nghiêm Húc đến cả một con thỏ cũng không đè được, một bên cười nhạo một bên khởi nghĩa không?

Nghiêm Húc có vì giữ bí mật mà giết thỏ diệt khẩu không?

Nguyên Cốc hoảng sợ, răng nanh run lên, cậu nâng đầu, ra vẻ lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay hắn: “Anh đừng giận, tôi cũng không —“

Lời còn chưa nói xong, Nguyên Cốc đột nhiên cảm thấy cổ họng ngứa ngáy, cậu lập tức quay đầu ho khan, ho ra một mớ lông tơ.

Nghiêm Húc ngẩn người, cúi đầu lau nước miếng dính trên môi Nguyên Cốc: “Còn nữa hả, mau nhổ ra.”

Hắn nhíu mày: “Có phải nghẹn ở cổ họng không?

Nguyên Cốc chỉ cảm thấy cổ họng đau đớn, cậu còn muốn nói gì nhưng miệng vừa mở liền ho không ngừng, đôi mắt cũng đỏ lên.

“Tôi thật sự mắc nợ cậu.” Nghiêm Húc nghiến răng nghiến lợi nói.

Hắn kéo Nguyên Cốc ngồi xuống giường, một tay nắm cằm bắt cậu há miệng, một tay thì vói vào miệng cậu, ngón tay khoáy tới khoáy lui trong miệng cậu.

Nguyên Cốc khó chịu giãy dụa, cắn một cái lên ngón tay Nghiêm Húc, hắn im lặng, tới khi Nguyên Cốc đỏ mắt nôn ra thêm vài đám lông nữa hắn mới buông cậu ra.

Nghiêm Húc rút vài miếng khăn giấy ở đầu giường lau ngón tay dính đầy nước bọt của cậu, lại đưa cậu ly nước, nhìn Nguyên Cốc uống hết, đứng bên giường không hề có thành ý mà vỗ lưng cậu: “Đỡ hơn chưa?”

Nguyên Cốc bị hắn vỗ càng khó chịu, chỉ liên tục gật đầu, ý bảo mình không có gì, Nghiêm Húc mới ngừng tay.

“Cậu lại cắn tôi.” Nghiêm Húc đưa ngón tay tới trước mặt Nguyên Cốc, ngón tay thon dài lưu lại vài vòng dấu răng.

Không sai không lệch, chính là dấu răng của thỏ con.

Nguyên Cốc không nói gì, chỉ kéo chăn đắp lên chân mình.

“Tại sao lại cắn đuôi tôi? Hả?” Nghiêm Húc không tính bỏ qua chuyện này “Sao hả? Nằm mơ được ăn hoa cỏ hả?”

Nguyên Cốc chưa trả lời, bàn tay nắm góc chăn xoắn xoắn, không biết là đang ngẩn người hay nghĩ chuyện gì khác.

“Tôi đang nói chuyện —” Nghiêm Húc tức giận xốc cái chăn lên.

Thanh âm hắn im bặt.

Lúc Nghiêm Húc còn đang ngẩn người, Nguyên Cốc cuốn chăn trở lại che chân mình.

“…..” Vẻ mặt Nghiêm Húc phức tạp “Tôi mới làm gì?”

“Tôi hỏi cậu đấy, trả lời.” Nghiêm Húc hất cằm “Nãy giờ tôi làm gì mà cậu cứng?”

“Tôi —” mặt Nguyên Cốc không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt không giấu nổi vẻ bối rối, bộ dạng vừa thẹn vừa loạn.

“Tối qua chỉ cắn cậu vài cái, cậu cũng cứng. Cái tật xấu gì vậy hả?” Nghiêm Húc cảm thấy có chút buồn cười.

“Không phải. Tôi… chỉ là ở kì phát tình thôi.” Nguyên Cốc cứng ngắc trả lời.

Nghiêm Húc ‘xùy’ một tiếng: “Còn không bằng cậu nói cậu có khuynh hướng chịu ngược cho rồi.”

“Tôi nói thật mà. Lúc trước tôi cũng nói hình người tôi không ổn định rồi.”

“…..” Nghiêm Húc híp mắt, tự hỏi xem làm thế nào có thể hỏi rõ tình huống mà không đụng chạm tới lòng tự tôn của thỏ con, lại nói: “Tôi tới giờ cũng chưa thấy bán thú nào còn kì phát tình.”

Nguyên Cốc thoạt nhìn không muốn tiếp chuyện.

Nghiêm Húc lấy điện thoại di động ra tìm kiếm, thử tìm xem kỳ phát tình của thỏ, sau đó líu lưỡi: “Một năm bốn mùa, tùy thời mà phát?”

Nguyên Cốc có chút tức giận lườm hắn: “Không đúng.”

Ngón tay Nghiêm Húc lướt tiếp, lại hỏi: “Đó giờ có phát tình bao giờ không?”

“Vài lần rồi.” Nguyên Cốc thành thực trả lời “Nhưng mấy lần trước không khó chịu như vậy.”

“Trên này nói, thỏ được nuôi một mình thường giảm bớt số lần phát tình. Nói vậy, cậu là phát tình với tôi?” Nghiêm Húc nghe vậy ghé mắt nhìn Nguyên Cốc.

“Không hề.”

Nguyên Cốc ngẩng đầu nhìn hắn, tựa hồ có hơi sốt ruột giải thích, lúc nói chuyện khẩu hình đặc biệt lớn, hai cây răng thỏ cũng thấy rõ ràng, chỉ là biểu cảm trên mặt lại không theo kịp lời nói, nhìn vào chút buồn cười.

“Tôi cũng nghĩ vậy. Thằng nhỏ còn không bằng ngón tay tôi, cho cậu mười ngàn lá gan cậu cũng không dám.” Nghiêm Húc cười nhạo.

“…..” Vì cái gì lại so trong hình thú!

Nguyên Cốc tức đến mềm nhũn.