Edit+Beta: Thiên Sa.

Biết có thể dùng giày rơm để kiếm tiền, Mộc Tiểu Hoa so với lúc trước cũng nhiệt tình hơn nhiều, nhưng mà ngày kia là đến ngày tập hội, giày rơm này chỉ sợ không làm xong trước ngày tập hội, cành lá hương bồ chung quy sau khi phơi xong vẫn phải xử lý một chút mới bện tốt được, dù là ngày có nắng thì cỏ này cũng phải phơi ít nhất hai ngày.

Mộc Tiểu Hoa đem ý nghĩ của mình nói cho Thừa, Thừa nghĩ nghĩ sau đó gật đầu, ban đầu ý tứ của hắn chính là muốn cùng mọi người nắm chặt thời gian hai ngày này làm ra nhiều giày rơm một chút, tới ngày tập hội liền cầm đi bán. 

Hắn sở dĩ ở lại chỗ này, cũng là muốn xem xét giày rơm này rốt cuộc có bện ra được không. Phỏng chừng thời gian hai ngày này cũng có thể bện ra được ít nhiều, bởi vì hắn xem qua hàng mẫu do Mộc Tiểu Hoa làm, thật sự là tương đối thô ráp, hắn bỏ xuống chiếc giày đang bện trong tay xuống, tính toán giày này của bọn họ cũng chỉ có thể bán một lần, những người của bộ lạc khác nếu mua về mở ra nghiên cứu sau đó chắc chắn sẽ bện được.

Thừa do dự hỏi: "Tiểu Hoa, ngươi không cảm thấy phương pháp bện giày rơm này quá đơn giản sao?"

"Đơn giản một chút không phải sẽ dễ dàng học nhanh hơn sao?" Mộc Tiểu Hoa liếc mắt Thừa một cái.

Thừa chau mày, nhấp môi, bộ dáng kia tựa như không biết phải mở miệng nói như thế nào, Mộc Tiểu Hoa nhìn hắn như vậy sau đó liền minh bạch lời nói thâm ý của hắn, cười cười nói: "Ta đã biết, ý của ngươi là phương pháp chúng ta bện quá đơn giản, cầm đi bán thì khi người khác mua về chỉ cần nghiên cứu một chút thì sẽ bện ra được, như vậy chúng ta sẽ không có cái để buôn bán." 

Ánh mắt Thừa tức khắc sáng lên, khi nhìn Mộc Tiểu Hoa trong ánh mắt rõ ràng có biến hóa: "Đúng, chính là ý tứ này, Tiểu Hoa ngươi thật thông minh."

Mộc Tiểu Hoa cười ngạo nghễ, vô cùng không biết xấu hổ, không, phải là vô cùng hào phóng tiếp nhận lời khích lệ từ Thừa, nói: "Kỳ thật giày rơm có rất nhiều phương pháp khác nhau, hơn nữa cành lá hương bồ cũng không phải chỉ có thể bện giày rơm, còn có thể bện những đồ vật thực dụng khác, chỉ cần chúng ta không ngừng sáng tạo sẽ không sợ không có cái để bán."

Nói đến chuyện tình kiếm tiền, thái độ của Thừa cũng nghiêm túc lên, nghe xong lời Mộc Tiểu Hoa nói, quả thật đầu hắn như được khai sáng, vẻ mặt thụ giáo nhìn Mộc Tiểu Hoa, vui vẻ nói: "Tiểu Hoa, ta đột nhiên phát hiện, ta rất thích ngươi, ngươi gả cho ta đi! Làm nương tử của ta đi, Tiểu Hoa!"

Ánh mắt Thừa sáng quắc nhìn Mộc Tiểu Hoa, trong mắt chứa tha thiết chờ đợi cùng hưng phấn, quả thực dọa người, Mộc Tiểu Hoa hắc tuyến nhìn hắn: "Không cần xúc động đâu đại ca! Thỉnh bình tĩnh một chút được không?"

"Khụ!" Đồng thời bị lời nói từ Thừa làm cho đứng hình, A Mỹ thẩm phục hồi tinh thần lại nhắc nhở ho nhẹ một tiếng. 

Đúng rồi, ngươi còn nhớ rõ A Nhiễm cô nương tại Sơn Trà bộ lạc không vậy? Mộc Tiểu Hoa phục hồi tinh thần lại, ho nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nhìn Thừa nói: "Đừng nói loạn đùa giỡn!"

"Ta không có nói giỡn, ta chưa từng có ý tưởng muốn cưới một người mãnh liệt như vậy." Thừa như cũ kích động, cũng đứng dậy đi đến bên người Mộc Tiểu Hoa ngồi xuống, Mộc Tiểu Hoa bị hắn ép đến không còn chỗ ngồi, thiếu chút nữa là từ trên giường ngã xuống, một tay Thừa đem nàng giữ chặt.

Mộc Tiểu Hoa sau khi ngồi vững liền tránh tay Thừa ra, đầu đầy hắc tuyến nói: "Chúng ta hiện tại đang nói đến chuyện kiếm tiền, đang nói chuyện quan trọng như vậy ngươi không cần phải gộp vào những chuyện vô dụng khác."

Thừa mang vẻ mặt ngây thơ nhìn Mộc Tiểu Hoa: "Ta cảm thấy cưới vợ so với kiếm tiền quan trọng hơn."

Mộc Tiểu Hoa giật giật khóe miệng: "Không có tiền ngươi cưới nương tử bằng cái quỷ gì?!" Vì sao vẫn trốn không thoát cái vấn đề nương tử này vậy? Mộc Tiểu Hoa cũng muốn quỳ, được hoan nghênh quá, áp lực cũng rất lớn đó!

"Huynh đệ bọn Xán so với ta càng không có tiền, hơn nữa ngươi không cảm thấy Thế còn quá nhỏ sao?"

"……"

"Tiểu Hoa làm nương tử ta đi! Chúng ta cùng nhau kiếm tiền. Ta thích sự thông minh của ngươi."

"……" 

Mộc Tiểu Hoa quả thực hết lời để nói, người nguyên thủy nơi này đều có gan biểu đạt trắng ra tâm ý của mình như vậy sao? Hơn nữa nguyên nhân bọn họ cưới nương tử đều kỳ lạ  như vậy sao?

Mấy người bọn Xán muốn cưới nàng là để sinh hài tử, Thừa muốn cưới nàng là do cảm thấy nàng thông minh sẽ kiếm tiền cùng nhau.

.....

"Không được a! Thừa, nếu ngươi cưới nàng thì A Nhiễm nhà chúng ta nhưng phải làm sao bây giờ?" A Mỹ thẩm rốt cuộc nhịn không được nói, A Nhiễm là chất nữ bà yêu thích nhất, bà đánh chủ ý hy vọng A Nhiễm có thể gả cho Thừa.

Một là A Nhiễm thật sự rất thích Thừa, bà hy vọng nàng ấy có thể có được hạnh phúc, thêm một điều nữa, Thừa là tôn tử Lão Mỗ thương yêu nhất, cũng là người được bộ lạc công nhận thông minh và có bản lĩnh nhất,  rất có khả năng trở thành Tù trưởng đầu tiên của Sơn Trà bộ lạc.

Nếu là A Nhiễm gả cho Thừa, bọn họ cũng được thơm lây, chuyện tốt này ngàn vạn không thể bị một nữ nhân lai lịch không rõ phá hủy đi. Cho nên bà nhịn không được liền mở miệng, bởi vì bà biết Thừa một khi đã nói muốn cưới thì không phải chỉ là nói cho có mà thôi, bà phải đem ý nghĩ còn chưa thành hình của hắn bóp chết từ trong trứng nước.

"Người muốn cưới A Nhiễm nhiều như vậy, thiếu ta cũng không có gì cả." Thừa cười tủm tỉm không chút để ý nói.

"Nhưng mà ngươi cũng không phải không biết A Nhiễm thích ngươi rất nhiều." A Mỹ thẩm có chút nóng nảy.

"Đúng vậy đó! Ngươi vì sao có thể cô phụ một tấm chân tình của A Nhiễm như vậy?" Mộc Tiểu Hoa vội vàng nói giúp vào.

Thừa nhìn Mộc Tiểu Hoa trầm mặc, ánh mắt cũng trở nên thâm trầm một chút, Mộc Tiểu Hoa không biết vì sao bị hắn nhìn có chút chột dạ, thật giống như nàng cô phụ một phen tâm ý của hắn, quả thực kỳ quái.

Mộc Tiểu Hoa điều chỉnh tốt tâm tính, bình tĩnh nhìn lại: "Ta nói thật."

Thừa liếc mắt thật sâu nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái, giơ lên cười, khôi phục lại bộ dáng không đứng đắn cười tủm tỉm: "Trước không nói những cái này vậy, làm giày rơm đi!"

Ai cũng không muốn tiếp tục nói gì thêm, Mộc Tiểu Hoa cúi đầu nghiêm túc làm giày rơm, Thừa ở một bên lại trở về trạng thái lúc đầu, vừa bện vừa hỏi, A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm nhìn nhau, cũng bắt đầu nghiêm túc bện giày rơm, A Mỹ thẩm đang bện nhịn không được ngẩng đầu nhìn Mộc Tiểu Hoa cùng Thừa, bà thật sự rất để ý đến lời nói cùng thái độ của Thừa đối với Mộc Tiểu Hoa.

Ở chỗ Mộc Tiểu Hoa được giảng dạy bện thành công một chiếc giày rơm, thời gian trôi qua cũng không sai biệt lắm, đã tới giữa trưa, A Hà thẩm cùng A Mỹ thẩm cáo từ rời đi, hai người nhìn Thừa không có ý tứ rời đi, nhìn nhau, A Hà thẩm hỏi: "Thừa ngươi không đi sao?"

Nói thật bà cũng rất để ý thái độ của Thừa đối với Mộc Tiểu Hoa, tuy nói cùng bà không có quan hệ nhiều lắm, nhưng nếu nói Thừa muốn cưới ai, bà đương nhiên là sẽ thiên về phía A Nhiễm, rốt cuộc Mộc Tiểu Hoa vẫn là một nữ nhân có lai lịch không rõ.

Thừa liếc mắt nhìn hai vị thẩm thẩm một cái, lại liếc mắt nhìn Mộc Tiểu Hoa một cái, nhìn thấy chờ đợi trong mắt các nàng, suy nghĩ một chút, đứng dậy: "Được rồi! Ta cũng đi trước."

Nhìn Thừa cùng hai vị thẩm thẩm rời đi, Mộc Tiểu Hoa lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn bọn họ đi ra ngoài động, nghe Thừa nói đón A Mân về nhà. 

Đang chơi chưa tận hứng A Mân tất nhiên mãnh liệt cự tuyệt không về, Thừa bất đắc dĩ chỉ có thể rời đi trước, còn không quên nhắc nhở nàng ấy tới giờ ăn cơm trưa phải về nhà, A Mân không kiên nhẫn qua loa đồng ý. 

Sau khi ba người rời đi, Mộc Tiểu Hoa an tĩnh bện giày rơm, cũng bắt đầu nghĩ đến những phương pháp bện phức tạp khác, đều nói quen tay hay việc, theo phương pháp hiện tại, Mộc Tiểu Hoa bện giày rơm chất lượng càng ngày càng tốt, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, rốt cục trước khi giữa trưa đã đem đôi giày rơm làm cho Thế bện xong.

"Thế, giày rơm đã bện xong, vào đây thử một chút đi!" 

"Được! Đệ vào liền!" Đang cùng A Mân ra kéo búa bao, Thế lập tức quay đầu chạy vào sơn động khiến cho A Mân tức giận đến mức dậm chân, cảm giác nguy cơ trong lòng mãnh liệt bùng nổ, đứng tại chỗ nhìn về hướng sơn động, gật gù nở nụ cười gian manh, cũng không biết trong đầu nàng đang muốn tính kế cái gì.