Trở Về Thời Niên Thiếu Của Kiếm Tiên

Quyển 6 - Chương 4: Đúng là nỏ mạnh hết đà

ắn vô cùng suy yếu, thần trí mơ hồ.

Ta nhanh chóng triệu hồi Ngọc Long kiếm, đâm thẳng về tim Tạ Như Tịch.

Lần này, cuối cùng ta cũng nghe thấy tiếng đâm vào da thịt, nhưng còn chưa kịp đụng tới trái tim đã bị đôi tay tái nhợt của hắn nắm lấy.

Hắn mở mắt ra, máu chảy dọc theo khóe môi, Tạ Như Tịch vốn không có tình cảm, giờ phút này lại dùng ánh mắt kinh ngạc và đau đớn nhìn ta.

Triều Châu mười lăm tuổi, hận không thể lấy trái tim ra cho hắn xem.

Sau khi ngã khỏi Đăng Vân Đài, Triều Châu lại rút kiếm đâm vào tim hắn khi hắn trọng thương.

Ngọc Long kiếm không động được nữa, chẳng trách sư phụ gọi hắn là Kiếm Quân trời sinh, ngay cả Ngọc Long kiếm của ta cũng không nghe ta sai bảo.

Hắn nắm cổ tay của ta, thuận thế kéo một cái, đồ ta vừa mặc lại ướt sũng.

Hắn đè ta vào thành hồ, sức hắn rất lớn khiến lưng ta đau nhức.

Hắn nghiêm mặt, giọt nước chảy dọc theo lông mi và sống mũi của hắn xuống, nhìn như nước mắt.

Hắn khẽ hỏi: “Vì sao?”

Ta không có sức phản kháng, bèn đáp: “Đây đều là ngươi nợ ta.”

Lồng ngực của từng có một kiếm đâm xuyên qua, bây giờ ta chỉ trả thù cho chính mình mà thôi.

Máu và nước hồ hòa lẫn vào nhau, dính trên người ta.

Tạ Như Tịch im lặng một lúc, sau đó ho khan: “Thật xin lỗi.”

Máu chảy ra khỏi ngực hắn, hắn vẫn tiếp tục: “Thật xin lỗi… Lúc ở Thiên Diệp Trấn, ta không cố ý giết tên bán ma đó, chỉ là muốn phá vỡ huyễn cảnh mà thôi.”

Hắn tưởng rằng ta giận hắn vì hắn giết đứa trẻ kia.

Một câu như vậy mà hắn nói đứt quãng, máu tràn ra khỏi miệng.

Ta thấy hắn nửa sống nửa chết mới tiện tay rút kiếm, muốn báo mối thù kiếp trước.

Không ngờ hắn vẫn còn sức để chống trả.

Ta nhanh chóng hạ quyết tâm: “Ta có thể chữa thương cho ngươi, nhưng ngươi phải đồng ý với ta ba điều kiện.

Tạ Như Tịch ngẩng đầu nhìn ta, nốt ruồi nhỏ dưới mắt càng thêm nổi bật.

Hắn không nói chuyện, ta hơi chột dạ, bèn trừng mắt nhìn hắn, không ngờ hắn đáp: “Được.”

Hắn cách ta quá gần, hơi thở phả vào mặt ta.

Tạ Như Tịch lùi ra sau, ta đứng dậy khỏi hồ, còn chưa đứng vững đã thấy Tạ Như Tịch mất sức lảo đảo ngã ra sau.

Đúng là nỏ mạnh hết đà.

Ta là người tu chân, khiêng Tạ Như Tịch cũng không có vấn đề gì, ta bèn vác hắn ném lên sàn nhà bạch ngọc.

Ta đang nghĩ, hay là lại đâm thêm hắn một kiếm nữa, lần này ta đâm thay nhị sư huynh vậy, nhưng nghĩ đến ánh mắt của Tạ Như Tịch, ta hơi run tay, đành thở dài một hơi, hạ quyết tâm cứu hắn.

Trong sách ngọc có rất nhiều cách trị liệu, nhất là trị ngoại thương.

Thực ra, huyết mạch của Lý Ngư Châu rất thích hợp làm y sư, nhưng ta và mẫu thân đều chọn luyện kiếm.

inh mạch của ta đã mở rộng hơn nhiều, linh lực thu nạp bên trong cũng không ít, ta nhanh chóng vận chuyển linh lực để kiểm tra vết thương của Tạ Như Tịch.

Khó khăn lắm mới cầm máu được, sắc mặt ta đã trắng bệch, tay chân mềm nhũn.

Ta đang định tiếp tục, Tạ Như Tịch bỗng ngăn ta lại, bình tĩnh nói: “Không cần đâu.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã đỡ hơn một chút, nhưng vết thương vẫn rất đáng sợ.

Hắn nói với ta: “Mỗi ngày ta sẽ tới tìm ngươi để điều trị.”

Ta không có ý kiến gì, làm vậy thì ta cũng sẽ đỡ mất sức hơn.

Ta thấy quanh hắn không có ai, bèn hỏi: “Thuộc hạ của ngươi đâu?”

Tạ Như Tịch c.ởi thắt lưng áo trong, quấn qua loa lên miệng vết thương: “Đều đã chết.”

Ta kinh ngạc, đám đệ tử Tiên Minh kia hoặc là người nối nghiệp được các gia tộc lớn dốc lòng bồi dưỡng, hoặc là xuất thân bình dân nhưng thiên phú xuất chúng, có thể đi theo bên cạnh Tạ Như Tịch đương nhiên không tầm thường, không ngờ lại chết cả rồi.

Hình như hắn hiểu ta muốn hỏi điều gì, hắn lắc đầu nói: “Không phải vì Giao Long khó chơi, mà là vì bị người khác ám sát. Không liên quan tới Lý Ngư Châu.”

Lúc này ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Thị nữ bên ngoài thấy ta lâu không ra, lên tiếng dò hỏi: “Thiếu chủ, cần chúng ta vào giúp ngươi mặc không?”

Ta vội ngăn lại, mặt sàn đầy máu và sự xuất hiện của Tạ Như Tịch rất khó giải thích: “Không cần, ta sẽ ra ngay đây.”

Ta quay đầu nhìn hắn, Tạ Như Tịch mấp máy môi, nhanh chóng quay sang hướng khác.

Quần áo trên người ta ướt sũng, dính máu, tóc dài cũng rối tung.

Tạ Như Tịch đứng dậy, không nhìn ta, đi thẳng về phía sườn núi.

Trong bóng đêm, chỉ có nến Giao Nhân, không sáng cho lắm.

Ta lên tiếng: “Ngươi không hỏi ba điều kiện của ta là gì sao?”

Tạ Như Tịch dừng lại, không trả lời, đằng trước chính là sườn núi trăm trượng, hắn thả người nhảy xuống, ta vô thức che miệng lại, sau đó có chim phượng đón gió mà lên, trên lưng nó chở Tạ Như Tịch.

Thì ra con chim này đã mang hắn đến đây.

Ta nhìn xung quanh, trên người, trên đất đều là nước đọng, còn có mùi máu thoang thoảng.

Ta niệm mấy câu linh quyết, cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi.

Ta đi ra ngoài, thị nữ nghi ngờ hỏi dò: “Thiếu chủ, hình như ta vừa nghe thấy tiếng của ai đó.”

Ta còn chưa lên tiếng, một thị nữ khác đã nhanh trí kéo cánh tay nàng ta: “Ngươi nghe nhầm rồi, ta đâu có nghe thấy gì.”

Ta muốn đi nghỉ ngơi, bọn họ thức thời lui ra ngoài, tai ta rất thính, có thể nghe thấy tiếng bọn họ thì thầm: “Ta thấy Tiểu Lăng đi cùng với Dung Cô nói rằng nàng ta thấy Kiếm Quân cứu thiếu chủ khỏi rắn độc.”

Bọn họ dần dần đi xa, ta lại bận rộn suốt một ngày, đương nhiên cũng rất buồn ngủ.

Sau khi lên giường, ta lập tức ngủ say.