"Ai u, đây không phải là chị Mộng Dao sao, sao không ra ngoài ăn cơm vậy."

Mộng Dao ngẩng đầu, nhìn người đi đến trước mặt mình.

Vương Tử Hàm đoạt được chiếc đũa trong tay Mộng Dao, khuấy qua khuấy lại đồ ăn của cô:"Chị gái này, hôm nay em trực nhật, không muốn quét rác, chị làm giúp em đi."

Mộng Dao nhìn hai tay đang lộn xộn kia, cô thật sự muốn đem cái tay kia chém đi.

"Để chiếc đũa xuống." Trương Mộng Dao lạnh lẽo duỗi mắt.

"Sao, cừu con nay dám phản kháng." Vương Tử Hàm quăng chiếc đũa lên trên bàn bang một tiếng, hất tay một cái, hộp cơm của Mộng Dao rơi nặng nề trên mặt đất.

Vương Tử Hàm, một nữ sinh lưu manh có tiếng trong trường cấp hai, trước kia trực nhật của cô ta đều do cô làm giùm, khi đó cô ta nhốt cô vào nhà vệ sinh nữ, đe dọa cô nếu không nghe lời cô ta thì liền tìm người đánh cô.

Lúc cô ở nhà vệ sinh nữ nhiều lần nhìn thấy Vương Tử Hàm cầm đầu, dẫn đầu mấy người nữ sinh đi bắt nạt người khác, loại hiện tượng này, hiệu trưởng và giáo viên đều biết nhưng cũng mặc kệ cho nên cô căn bản không dám phản kháng.

Vốn dĩ cô không nghĩ cùng cô ta qua lại, rốt cuộc tuổi của cô so với cô ta còn lớn hơn, cô không muốn so đo với trẻ vị thành niên như cô ta, nhưng cô ta thật sự quá đáng.

Vì cái gì mà cô ta hất đi hộp cơm của cô, đó là hộp cơm do chính tay mẹ cô làm, mỗi ngày đều bận bịu lâu như vậy, buổi sáng còn phải nấu cơm cho cô, mẹ cô đã vất vả như vậy.

"Cô muốn chết sao." Mộng Dao duỗi tay bóp chặt cổ Vương Tử Hàm, trong ánh mắt đầy vẻ nghiêm nghị.

Vương Tử Hàm hoảng sợ trước người mà cô ta vẫn luôn gọi là cừu non, muốn trở tay cũng không kịp, cô ta cố đẩy cô ra, nhưng cô một chút cũng không nhân nhượng, nói chuyện cũng nói không nên lời, Trương Mộng Dao từ khi nào trở nên đáng sợ như vậy, cô ta nhìn ánh mắt của cô, giống như là muốn giết cô ta. Nhìn Vương Tử Hàm tay chân hoảng loạn, mặt dần trở nên đỏ bừng, Mộng Dao biết cứ như vậy sẽ làm lớn chuyện, liền buông lỏng cô ta ra.

Vương Tử Hàm sức lực rất lớn, đánh nhau cũng rất mạnh, nhưng cô cũng đã từng học võ hơn ba năm, dư dả đối phó với cô ta.

"Khụ khụ, khụ khụ." Vương Tử Hàm ngã ngồi trên mặt đất, không ngừng ho khan.

"Cô biết không?" Mộng Dao ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cơm trên mặt đất, trong lòng hụt hẫng khó chịu: "Cô thật sự rất buồn cười."

"Đm, mày nói cái gì." Vương Tử Hàm bị Mộng Dao chọc tức không nhẹ, cô cư nhiên dám véo cô ta, cô ta đứng dậy tiến tới Mộng Dao cho một cái tát, tay nhanh chóng bị Mộng Dao bắt lấy, sức lực siết chặt lấy tay của cô ta khiến cho cô ta cảm thấy tay cô ta sẽ bị bẻ gãy mất.

"Đm, mày buông tay tao ra." Vương Tử Hàm dùng sức thoát ra.

"Cô xin lỗi đi."

"Tao dựa vào cái gì phải xin lỗi mày, mày là cái cọng hành lá gì." Trương Mộng Dao nhất định là bị điên rồi, cư nhiên dám đối xử với cô ta như vậy. Sau khi tan học, cô ta nhất định sẽ tìm người xử lý cô, không đánh cô đến mức tàn phế thì cô ta cũng không thể nguôi giận.

"Cô muốn tìm người đánh tôi có đúng vậy không?" Mộng Dao nhìn cô ta hận không thể ăn tươi nuốt sống mình, liền đoán trúng tính toán trong lòng của cô ta.

"Đúng vậy, hôm nay tao không giết chết mày, tao không phải họ Vương, mày buông tay ra mau." Cô ta không còn chút sức lực nào, cô ta cảm giác tay của mình không còn cảm giác nữa.

Thấy cô ta đổ mồ hôi đầm đìa vì đau, Mộng Dao một chút cũng không thương tiếc: "Vương Tử Hàm, tôi nói cho cô biết, tôi cái gì cũng không sợ, chết cũng không sợ. Nếu cô còn dám động một ngón tay tôi, tôi không ngại giết chết cô đầu tiên." Cô nhấn mạnh từng từ một, trong ánh mắt tàn nhẫn một chút cũng không thua cô ta.

"Mày điên rồi Trương Mộng Dao?" Vương Tử Hàm giờ phút này đột nhiên cảm thấy chung quanh lạnh lẽo, cô ta không hiểu sao cảm thấy Trương Mộng Dao một chút cũng không giống người.

"Lời nói tôi đã nói, cô muốn làm gì là tùy thuộc vào cô." Trương Mộng Dao buông tay, đứng dậy rồi bước qua người cô ta.

Mộng Dao sờ vào túi tiền, bên trong còn có một đồng, cô đến quầy bán đồ ăn vặt mua một que kem, đi qua sân thể dục, đi bộ đến mấy cái cây bên cạnh tường của khuôn viên trường.

Nơi này giống như không có người nào tới đây, trước kia sau khi ăn cơm trưa xong, cô không dám vào lớp, sợ gặp chuyện gì không may, cô liền ngồi dựa vào gốc cây, có đôi khi thì đọc tiểu thuyết, có đôi khi thì ngồi thất thần.

Cởi đồng phục rồi đem trải trên mặt đất, Mộng Dao ngồi ở trên, dựa vào gốc cây, ăn que kem.

A, thật mát mẻ.

Vào mùa thu, khi vào buổi trưa, không khí dễ làm người ta mệt rã rời nhất, dưới tàng cây mát mẻ, nhánh cây che ánh mặt trời, Mộng Dao dần dần nhắm mắt lại, liền như vậy ngủ thiếp đi.

Cô vô lực rũ tay xuống, còn cầm dở que kem chưa ăn xong, một lát sau, que kem nhanh chóng tan chảy hết.

Lục Tiểu Xuyên không tình nguyện cầm cái chổi quét bụi, tại sao anh mới vừa xuyên trở về liền tới lượt anh quét dọn khu sinh hoạt bên ngoài, haizz, vốn dĩ hiện tại anh có thể tiêu sái đến làng du lịch tán gái, hiện tại, lại bắt anh đi quét rác.

Cái định mệnh gì đây.

Nhìn từ xa thấy bóng dáng ai đó dưới gốc cây, anh không cần đoán cũng biết đó là ai.

Tại sao chuyện này anh lại quên mất, nhớ rõ hồi trước Trương Mộng Dao luôn thích ngồi ở chỗ kia, anh vì không muốn cô nhìn thấy, còn cố ý đổi chỗ làm nhiệm vụ trực nhất của mấy người trong lớp.

Quên đi, hôm nay cứ như vậy đi, cùng lắm là tránh xa cô ấy ra.

"Ta dựa (một cụm từ chửi thề: đồng nghĩa với từ ĐM ấy)." Lục Tiểu Xuyên nhìn Trương Mộng Dao ngủ đến say sưa, cảm thấy cô ấy thật vô tâm, cô không tức giận sao? Không thể hiểu được tại sao lại xuyên trở về, còn có tâm tình để ngủ.

Cầm cái chổi thất thần quét lá trên cây rớt xuống đất, Lục Tiểu Xuyên cố ý vô thức nhìn về hướng Mộng Dao.

Anh nhớ rõ trước kia cô luôn buộc tóc lên cao, trước giờ chưa thấy cô xõa xuống, sao hôm nay lại xõa tóc.

Cô như vậy, thiếu vài phần trẻ trung, nhưng lại quyến rũ hơn một chút.

Cô mặc quần đùi trắng đơn giản, lông mi khẽ rung lên, đầu hơi nghiêng sang một bên, thỉnh thoảng động một chút.

Cô cứ như vậy ngồi ngủ say ở dưới gốc cây, giống như một thiên sứ.

Phi phi phi, còn là thiên sứ, Trương Mộng Dao sao có thể là thiên sứ.

Dọn dẹp xong, tiết học cũng sắp bắt đầu, nhìn Mộng Dao ngủ say như vậy, Lục Tiểu Xuyên cũng không nghĩ sẽ nhắc cô.

Đi được vài bước, anh quay lại.

Anh sải bước hướng đến gần cô, dừng ở khoảng cách trên mặt đất không đến năm centimet, lớn tiếng nói câu: "Này."

Mộng Dao mơ màng mở to mắt, liền nhìn thấy khuôn mặt đen thui của Lục Tiểu Xuyên: "Làm gì?" Mộng Dao tức giận nói.

"Mau đi học." Anh thật là rảnh, không có việc gì lại đi quan tâm cô.

"Ừ." Mộng Dao nhàn nhạt lên tiếng, cũng không cử động.

Lục Tiểu Xuyên mắt nhìn đến que kem kia, còn chưa có khô hoàn toàn, vốn dĩ không có gì, nhưng anh thấy Trương Mộng Dao có thái độ với anh liền tức giận.

"Này, cô có biết hôm nay tôi ở ngoài đây dọn dẹp hay không? Tôi mới vừa quét dọn xong, liền thấy chỗ cô bẩn, Trương Mộng Dao cô đã hai mươi tám tuổi rồi, có thể cẩn thận một chút được không?

Anh ta uống lộn thuốc sao? Biết là anh ta không có lòng tốt nhắc nhở cô đi học mà, rõ ràng đến là vì cô đã làm bẩn khu vực dọn dẹp của anh.

"Không liên quan tới cậu." Vốn dĩ vào giờ nghỉ trưa, cùng Vương Tử Hàm tức giận một trận, Mộng Dao bây giờ thật sự không muốn cùng anh so đo nữa, cô đứng lên cũng cầm lấy đồng phục lên, vỗ vỗ trên mặt áo rồi lại mặc vào, lướt qua anh đi về phía trước.

"Cô không nghe thấy tôi đang nói chuyện à." Lục Tiểu Xuyên đột nhiên nổi giận, âm lượng tăng lên không ít, anh bắt lấy tay cô đem cô túm trở về.

"Lục Tiểu Xuyên, cậu cũng là người đã hai mươi tám tuổi rồi, không cần phải gây phiền như thằng nhóc ấu trĩ mười sáu tuổi." Mộng Dao buông tay anh ra, trừng mắt nhìn anh: "Cậu có thể không cần tìm tôi được không?"

"Sao tôi lại đi tìm cô, rõ ràng chính cô làm phiền tôi trước." Lục Tiểu Xuyên ồn ào giống như một đứa trẻ.

"Lục Tiểu Xuyên." Trương Mộng Dao đột nhiên đặc biệt căm hận nhìn anh: "Tôi làm phiền cậu lúc nào, tôi đã đắc tội gì cậu, vì cái gì cậu luôn ức hiếp tôi, Lục Tiểu Xuyên tôi rốt cuộc đắc tội cậu lúc nào hả!"

Cô rống giận làm anh sững sờ ở tại chỗ, có chút không biết làm sao.

"Lục Tiểu Xuyên cậu biết không, vào năm lớp 10, tuy rằng cậu ít nói chuyện với tôi, nhưng tôi cũng không nghĩ cậu ghét tôi, tôi cũng không có ghét cậu. Nhưng mà tại sao dáng vẻ của cậu so với lúc trước lại khác xa nhau đến vậy, tôi không thể hiểu được. Nếu như tôi có trộm đồ, thì tôi có trộm đồ của cậu sao, tại sao cậu lại phản ứng như vậy, cậu để tay lên ngực mình rồi tự hỏi, tôi có trêu chọc cậu không. Lục Tiểu Xuyên, tôi chịu đủ rồi, tôi thật sự chịu đủ rồi. Tôi cảm thấy trên thế giới, không có người nào đáng ghét hơn cậu."

Nói xong những lời này, Mộng Dao xoay người bỏ đi, để lại Lục Tiểu Xuyên một người đứng ngây ngốc ở nơi đó.

Trên thế giới này, không có người nào đáng ghét hơn anh......