Hai mẹ con Thi Tuyết Nhàn bị đuổi ra khỏi nhà, ngôi nhà cuối cùng cũng im ắng lại.

Mạnh Tri Ninh kéo Lục Yên ngồi trên sô pha, hỏi han ân cần.

Lục Trăn đứng bên sườn sô pha, chần chừ một lúc lâu, rất nhiều lần muốn chen vào nói nhưng đều bị ánh mắt sắc bén của Mạnh Tri Ninh dọa lui.

Lục Yên biết, ba cô từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ Mạnh Tri Ninh.

Bà Mạnh dạy dỗ bằng cách đánh tay, chồng chất vết thương, không còn hình dáng gì.

Cho nên Lục Trăn ngượng ngùng mà đứng ở bên cạnh, không dám hé răng, liên tiếp nháy mắt với Lục Yên.

Lục Yên hiểu ý, kể lại đầu đuôi chuyện hỏa hoạn cho Mạnh Tri Ninh.

Nhưng cô nói rất có kỹ xảo, tóm tắt chính xã, trọng điểm là miêu tả Lục Trăn không màng nguy hiểm, anh dũng cứu người, lúc này mới đổi lấy được một câu nói của Mạnh Tri Ninh: “Coi như nó còn là đàn ông.”

Lục Trăn thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi trên tay vịn sô pha, kì quái, rõ ràng muốn ở gần với mẹ nhưng lại hơi xấu hổ.

Dù sao con trai cũng khác với con gái, con gái có thể tùy tiện làm nũng, con trai làm như vậy thì rất mất mặt mũi.

Lục Yên vừa nhìn đã hiểu tâm tư của Lục Trăn, kéo cậu ngồi xuống cạnh Mạnh Tri Ninh, nói: “Lục Trăn cũng rất nhớ mẹ, sau mẹ đến thăm chúng con nhiều hơn nha.”

Mạnh Tri Ninh thở dài một tiếng, vỗ nhẹ mu bàn tay Lục Yên: “Mẹ cũng muốn đến, nhưng mà thấy người đàn bà họ Thi kia thì mẹ liền tức giận, ba con thật sự có độc, người đàn bà kia nói rõ là tới vớt kim, ông ấy sao lại coi trọng cô ta chứ.”

Lục Trăn lập tức hét lên: “Ba con chính là có mắt như mù, mẹ tốt như vậy, ông ấy lại ly hôn với mẹ!”

Mạnh Tri Ninh vỗ gáy Lục Trăn: “Nói bừa, là mẹ ly hôn với ông ấy có được không!”

Lục Trăn xoa xoa đầu, cộc lốc mà cười: “Lại nói, mẹ con ôn nhu thiện lương hào phóng cao quý như vậy, người đàn ông nào lại cam lòng ly hôn được chứ.”

“Nói nhảm cái gì đấy.”

Lục Yên chưa từng thấy qua bộ dáng ba mình khoe mẽ như vậy, lại còn làm nũng nữa.

Quả nhiên, bất luận người con trai phản nghịch kiệt ngạo như thế nào cũng sẽ có một mặt nhu tình như nước, mà mặt này chỉ thể hiện trước hai người phụ nữ quan trọng nhất là mẹ và em gái.

Lục Trăn đối với mẹ mình trăm y ngàn thuận, nhưng chất chứa oán hận với ba mình, trung gian lại có Thi Tuyết Nhàn làm khó dễ, mối quan hệ đã tan vỡ không thể dễ dàng chữa lành được.

Lục Yên bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu cô có thể tác hợp Mạnh Tri Ninh với Lục Giản tái hôn, có thể thay đổi vận mệnh tương lai của mọi người có phải không?

“Mẹ, người có bạn trai không?” Lục Yên tò mò hỏi Mạnh Tri Ninh.

Mạnh Tri Ninh kiêu căng nở nụ cười: “Người theo đuổi mẹ con xếp hàng từ công ty đến cửa nhà.”

“Vậy mẹ có yêu thích ai không?”

Mạnh Tri Ninh không trả lời, sẳng giọng: “Nha đầu này, còn nhỏ mà trong đầu toàn tư tưởng không lành mạnh như vậy.”

“He he.”

Lục Yên đã nghe Lục Trăn nói qua, Mạnh Tri Ninh với Lục Giản là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, nhưng mà hai người gặp mặt liền cãi nhau, có đôi khi còn sẽ đánh nhau, xem như là một đôi oan gia.

Cô thật ra có thể lý giải, vì sao ly hôn nhiều năm như vậy Mạnh Tri Ninh vẫn còn độc thân.

Rốt cuộc trên thế giới này, người đàn ông có bản lĩnh như Lục Giản cũng không nhiều, ánh mắt Mạnh Tri Ninh cao, năng lực mạnh, trải qua cuộc sống hôn nhân cùng Lục Giản, muốn tìm một người hơn ông, khó càng thêm khó.

Nhưng mà, hôn nhân của bọn họ cũng bại tại đây, Thi Tuyết Nhàn dù cho muôn vàn cái không tốt nhưng bà ta giả nhu nhược được, ôn nhu nói chuyện được.

Lục Giản không phải nhìn không ra tâm tư của bà ta, nhưng ông lựa chọn mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần bà ta đừng quá quá phận.

Dù sao, đàn ông đều cần một người sùng bái mình, ngưỡng mộ mình, tuy rằng… Có đôi khi ông cũng chướng mắt bà ta, nhưng mà ông vẫn cưới bà.

Con người đôi khi là như vậy, tuy tràn ngập mâu thuẫn nhưng hư vinh thì không thể thỏa mãn.

*

Mấy ngày sau, Lục Giản đi công tác về nhà, Thi Tuyết Nhàn cũng dọn về lần nữa, ở trước mặt Lục Giản tủi thân khóc lóc kể lể.

Lục Giản không nói lời nào.

Người kia là Mạnh Tri Ninh, là chị gái thanh mai táo bạo của ông, ngay cả ông bà cũng có thể đụng vào.

Lục Giản trong lòng kính trọng bà, cũng sợ bà.

Lục Trăn trong lòng có quỷ, sợ ba mình trách phạt, trực tiếp thu dọn đồ đạc dọn đến nhà Mạnh Tri Ninh ở.

Việc quán múa hát bị cháy Lục Giản tuy rằng tức giận, nhưng cũng không có can đảm đi đòi người với Mạnh Tri Ninh, chỉ có thể chờ lần sau gặp được Lục Trăn, sẽ hung hăng đánh cậu một trận.

Lục Trăn đem hết vốn liếng của mình ra để bồi thường nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Mạnh Tri Ninh tuy tuyên bố sẽ không giúp cậu thu dọn cục rối rắm, nhưng tốt xấu cũng là cốt nhục, lời nói cũng để cho hay, vẫn giúp Lục Trăn trả tiền bồi thường còn thiếu.

Lục Giản quyết định cắt tiền tiêu vặt của Lục Trăn, sinh hoạt phí cũng cho ít lại, chỉ đủ ăn, để cậu chịu phạt.

Lục Trăn chỉ có thể đòi tiền Mạnh Tri Ninh, Mạnh Tri Ninh nói "con đòi ba mình đi, pháp luật phán con cho ông ấy, mẹ sẽ mặc kệ con".

Lục Trăn nghẹn khuất than: “Em gái cũng không phải là phán ở với ba sao, nhưng ngày hôm qua con thấy rõ ràng mẹ cho em ấy tiền tiêu vặt!”

Mạnh Tri Ninh hợp tình hợp lí bảo: “Con với Yên Yên có thể giống nhau sao, Yên Yên ngoan hơn con, lão nương thích cho con bé tiền tiêu đấy, không phục thì cũng phải chịu!”

Lục Trăn không còn gì để nói, cảm thấy mình không phải là con ruột.

*

Thời gian sau, Lục Trăn ăn cơm cũng phải dựa vào cứu tế của em gái, nghèo túng cực kỳ.

Nhà dột còn gặp mưa, chiều hôm đó Lục Yên đi ra từ quán bán khoai, nhìn thấy Lương Đình và Tần Hạo đứng ở sau hoa viên, thậm thụt như mấy tên trộm.

Ba người Tần Hạo, Lương Đình và Lục Trăn, ở trong trường học hợp thành một team “Tam kiếm khách”, tình nghĩa anh em duy trì mấy chục năm, Lục Yên trước kia thường thấy các chú đến chơi.

Lần này chỉ có hai người hành động không có Lục Trăn.

Lục Yên tò mò mà đi qua, vỗ vỗ bả vai hai chú: “Ha, các chú đang nhìn cái gì đấy!”

Lương Đình vội vàng ôm Lục Yên lại, che lại miệng cô, thấp giọng nói: “Xuỵt, xem trò hay của ba cháu.”

Lục Yên đè thấp thanh âm: “Trò gì hay vậy.”

“Bạn gái ba cháu Thư Mộng Phi đang cùng cậu ấy nói chuyện.”

“Bạn gái?”

Lòng hiếu kỳ của Lục Yên còn mãnh liệt hơn mèo con, cùng hai chú trốn sau gốc cây, nhìn về phía hoa viên nhỏ.

Chỉ thấy Lục Trăn bỏ tay trong túi, dựa vào ven tường đầy rêu xanh, dáng vẻ tức muốn hộc máu.

Bên cạnh cậu là một cô gái cột tóc đuôi ngựa, mặc áo trắng cùng với váy.

Lông mày cô ta dài mảnh, đôi mắt đen nhánh tỏa sáng, tóc mái bằng rũ ở trên trán.

Diện mạo thanh thuần động lòng người, đây là kiểu con gái mà đa số thẳng nam yêu thích.

Hai người nói thêm vài câu, Lục Trăn duỗi tay nắm chặt cô ta lại.

Thư Mộng Phi dùng sức tránh khỏi tay cậu, nhíu mày nói: “Nơi này là trường học, anh tốt nhất là nên tôn trọng một chút.”

Lục Trăn buông lỏng cô ta ra: “Tôn trọng một chút? Lão tử còn chưa đủ tôn trọng em sao, có cái gì em muốn mà anh không mua cho em, hiện tại nói chia tay, ngay cả một câu giải thích cũng không có, rốt cuộc là ai không tôn trọng ai?”

“Lục Trăn, anh cho rằng tiền có thể mua được tất cả sao.”

Thư Mộng Phi thanh cao mà nhìn nhìn Lục Trăn, lộ ra vẻ mặt đặc biệt khinh thường: “Em cảm thấy quan niệm của chúng ta không hợp, anh quá vật chất.”

Lục Trăn thật ra rất vô tội, cậu thương bạn gái, mua những thứ bạn gái thích thì có gì sai chứ.

“Quan niệm của em và lão tử không hợp thế với Thẩm Quát thì hợp sao!”

Đột nhiên bị đâm trúng tim đen, sắc mặt Thư Mộng Phi lập tức trướng hồng: "Việc của hai chúng ta, anh lôi Thẩm Quát vào làm gì!”

“Trong trường tất cả mọi người đều đồn, em và Thẩm Quát là một cặp.” Lục Trăn đau xót nói: “Chúng ta yêu nhau một năm rưỡi, anh chưa từng có hung dữ với em, em muốn gì anh cũng cho em, anh - Lục Trăn tự nhận là đối xử rất tốt với em.”

Thư Mộng Phi ngượng ngùng không nói gì.

"Thư Mộng Phi, em tự hỏi lòng mình xem, bây giờ đòi chia tay với anh, không phải là bởi vì trong lòng có khác người khác?"

"Vậy thì thế nào!" Cô ta rốt cục bị bức ép làm cuống lên, không biết lựa lời nói: "Thẩm Quát so với anh thì hiểu được cuộc sống gian khổ hơn, anh chính là một tên công tử bột, cả đời đều là rác rưởi, so với anh ấy thì anh còn kém xa!"

Lục Trăn lảo đảo lùi về phía sau hai bước, tựa hồ bị thương không nhẹ.

Ngôn từ nhiều khi còn làm tổn thương hơn so với dao găm, đặc biệt là người mình quan tâm, từng đao từng đao đâm vào lòng Lục Trăn.

Lục Yên lắc lắc đầu, thầm mắng ba nhà mình thật là không có tiền đồ, tôn nghiêm để cho người ta đạp dưới lòng bàn chân, ngốc vẫn là ngốc.

Cái gọi là yêu này, trước nay đều là do cậu uy hiếp, Lục Trăn là một người con trai tương đối trọng tình.

Lương Đình nhẹ nhàng buông tiếng thở dài: “Bây giờ nói quan niệm không hợp, cũng không nghĩ xem, bộ quần áo trên người cô ta là của Lục ca mua từ Hongkong mang về, một năm nay Lục tiêu hoa bao nhiêu tiền cho cô ta, đồ vật mua cho cô ta đếm cũng không hết.”

“Thậy sao?” Lục Yên kinh ngạc quay đầu lại: “Cô ta nhận rồi?”

“Sao lại không nhận, một năm trước cô ta là một con vịt xấy xí, đi theo người mẹ không có không lương tâm, bỏ học làm công kiếm tiền. Nếu không phải do Lục ca trong tối tiếp tế cho cô ta thì cô ta có thể tới Tam Trung Bắc Thành học tập, có thể học ca hát học khiêu vũ, có thể trở thành hoa hậu giảng đường của Tam Trung sao?”

Khóe miệng Lục Yên giật giật, vốn dĩ cho rằng những chuyện này ở thời đại của mình mới có, không ngờ thời gian qua ngược hai mươi năm, loại việc này cũng không hiếm thấy.

“Bây giờ thanh cao rồi lại cảm thấy Lục ca không có tiền đồ, cảm thấy người khác chỗ nào cũng tốt, haizz.”

Lương Đình hiếm khi bình phẩm ai, hiển nhiên, Thư Mộng Phi thật sự làm cậu tức giận.

Lục Yên không thích cùng người khác so đo, nhưng chịu không nổi diễn xuất dối trá của cô gái này, Lương Đình không giữ chặt, cô lập tức đi tới phía của Thư Mộng Phi và Lục Trăn.

“Ba, bạn gái à?”

Lục Trăn vừa thấy ánh mắt tiểu nha đầu này, liền biết cô muốn lại đây tính sổ.

Cậu mất tự nhiên mà nói: “Nơi này không chuyện của em, về nhà đi.”

Lục Yên hoàn toàn làm lơ cậu, mỉm cười nhìn Thư Mộng Phi, khen nói: “Chị gái thật xinh đẹp đó.”

Sắc mặt Thư Mộng Phi lập tức xanh mét, chất vấn Lục Trăn: “Cô ấy là ai?”

“Con gái anh... Không phải, em gái anh.” Lục Trăn thiếu chút nữa nói lẹo.

Thư Mộng Phi sớm đã nghe nói qua, Lục Trăn có một cô em gái bị thiểu năng trí tuệ, cô ta đánh giá Lục Yên ánh mắt trở nên khinh thường, nhưng theo lễ phép nên vẫn vươn tay với Lục Yên: “Chào em, chị là Thư Mộng Phi.”

Lục Yên nhẹ nhàng hất tay Thư Mộng Phi xuống, cười tủm tỉm nói: “Ngại quá, em chỉ cùng muốn bắt tay với người quen thôi.”

Thư Mộng Phi thấy cô một bộ không có thiện ý, biết cô là bất bình cho anh trai, nhưng cô ta không muốn làm lớn việc lên để cho người khác chế giễu, đơn giản xoay người rời đi.

“Muốn cắt đứt liền cắt đứt à.” Lục Yên gọi Thư Mộng Phi lại: “Nếu chị gái phỉ nhổ tiền tài như vậy thì chắc cũng không muốn mặc bộ váy đắt đỏ này thêm một phút nào đâu ha, cởi ra trả lại đi chứ.”

Thư Mộng Phi biến sắc, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, run rẩy cắn môi: “Em nói cái gì!”

“Em nói, chị gái - chị có biết bốn chữ "lòng lang dạ sói" viết như thế nào hay không.”