Sáng sớm hôm sau, chú trưởng thôn cùng mấy thanh niên trong thôn áp giải Lý Kiến Quốc lên dân phòng trên xã, đến chiều mới quay về. Rốt cuộc Lý Kiến Quốc bị xử lý như thế nào thì chú không nói, có điều tôi nghĩ hắn đã có người nhà làm quan trên xã, chắc sẽ không phải ngồi tù, nhưng muốn tiếp tục làm giáo viên thì chắc chắn là không thể.

Đến chiều tối hôm đó Lưu Giang mới về, vừa vào thôn được biết chuyện này, cậu ta lập tức chạy ngay đến chỗ tôi. Lúc này trong nhà tôi cũng đang náo nhiệt, những nhà có nuôi chó trong thôn đều dắt chó đến nhà tôi, có lớn có nhỏ, có đen có vàng, đủ mọi chủng loại. Người vui mừng nhất vẫn là Tiểu Minh Viễn, nó đi loanh quanh một vòng, cuối cùng vẫn ôm lấy chân tôi mà cười híp mắt lại làm nũng: “Cô ơi, cháu vẫn thấy mấy con cún con nhà anh Đại Hà là lợi hại nhất.”

Tôi không nói lại được nó, cuối cùng đành hỏi xin chị Thiết Thuận một con cún con về, ngoài ra, tôi còn xin thêm một con

chó vàng choai choai ở nhà chú trưởng thôn nữa. Chứ không, muốn đi con cún con kia trưởng thành, chắc phải đến sang năm.

Các thím trong thôn vừa nhìn thấy Lưu Giang, lập tức thêm mắm dặm muối kể lại chuyện xảy ra tối qua, nghe đặc sắc như thể bọn họ đã tự mình trải qua vậy. Sau đó tất cả còn hết lời khen tôi gan dạ dũng cảm, lại đùa rằng trông thôi thanh tú mảnh mai thế này, vậy mà khỏe lắm, đánh cho gã Lý Kiến Quốc kia chưa kịp làm gì thì đã bất tỉnh nhân sự rồi, nghe nói đến sáng hôm sau hắn ta mới tỉnh lại.

Lưu Giang yên lặng lắng nghe, vừa nghe còn vừa nhìn qua phía tôi, không biết tại sao, tôi cứ luôn cảm thấy ánh mắt cậu ta có gì đó là lạ. Đợi sau khi mọi người đều đã tản đi, Lưu Giang mới cúi đầu ủ rũ xin lỗi tôi, còn không ngừng tự nhận làm mình suy nghĩ không chu đáo. Tôi vội vàng ngắt lời cậu ta: “Được rồi, được rồi, kẻ lẻn vào nhà tôi đâu phải là cậu, cậu xin lỗi cái gì chứ?” Sau đó lại hỏi cậu ta xem việc hôn lễ của Đội trưởng Lưu chuẩn bị thế nào rồi.

Lưu Giang đột nhiên nở một nụ cười thần bí: “Coi như là đã được xác định rồi, vào ngày Mười chín tháng này.”

Tôi tính toán một chút, vậy là chỉ còn một tuần nữa thôi sao: “Được đấy, Đội trưởng Lưu hành động nhanh thật!”

Chúng tôi nói chuyện với nhau một lát, rồi Lưu Giang đột nhiên nhắc tới một chuyện, rằng đàn anh thời đại học của cậu ta gửi thư đến, nói là hai tháng nữa tính sẽ tổ chức một buổi hội chợ có quy mô lớn, chủ yếu là muốn xây dựng quan hệ thương mại với Liên Xô và Nhật Bản, hỏi chúng tôi xem có hạng mục nào có thể đưa đến không.

“Vậy thì hay quá!” Tôi vô cùng hưng phấn nói: “Tỉnh định tổ chức buổi hội chợ đó thế nào đây, cậu hỏi kỹ cho tôi! Nếu có thể khai thông được thị trường Nhật Bản và Liên Xô, như vậy sẽ rất có lợi cho sự phát triển của chúng ta.”

Lưu Giang nhìn tôi bằng vẻ hết sức nghi hoặc, rồi không kìm được hỏi: “Khai thông thị trường Nhật Bản và Liên Xô? C̣ nghĩ cái gì vậy? Chúng ta có thể bán được gì đây, chảng lẽ chị định bán trứng gà ra nước ngoài chắc? Gà của Nhật Bản lẽ nào lại không biết đẻ trứng sao?”

“Cậu nói đúng lắm, gà của Nhật Bản tất nhiên có thể đẻ trứng, hơn nữa gà bên đó còn rẻ hơn bên ta. Có điều Trung Quốc chúng ta có nhiều thứ tốt lắm chứ, cứ gì phải bán trứng gà đâu.”

Lưu Giang lắc đầu: “Tôi nghe nói kinh tế của Nhật Bản rất phát triển, bọn họ cần cái gì là có thể tạo ra được ngay, đâu cần đến Trung Quốc chúng ta bán hàng chứ. Đồ chúng ta sản xuất còn chưa đủ cho mình dùng, đâu có gì mà bán cho bọn họ đâu.”

“Vậy theo cậu tại sao bọn họ lại muốn hợp tác với Trung Quốc chúng ta chứ?” Tôi hỏi cậu ta.

Lưu Giang lập tức ngây ra, cau mày hồi lâu mà vẫn không thể nói được gì.

Tôi lại hỏi: “Vậy cậu có biết người Nhật Bản thích cái gì nhất không?”

Lưu Giang lắc đầu.

“Nhật Bản vốn đất chật người đông, tài nguyên thiếu thốn, mà người Nhật Bản lại thích nhất cái trò học đòi thanh cao, suốt ngày tung hô lối sống gần gũi thiên nhiên sông núi. Cho nên, chúng ta phải nhắm vào nhu cầu của bọn họ, bán mấy thứ mà chúng ta không cần như rau dại cỏ dại qua đó. Chỉ cần tìm cái hộp thật đẹp mà đựng, rồi để thêm bài thơ lên trên, tốt nhất là thơ của Tô Thức hay Lý Bạch, mà nếu có thể tìm được thơ của Gia Cát Lượng thì càng tốt, dù sao cứ phải làm cho văn vẻ, đảm bảo bọn họ sẽ thích mê.”

“Rau dại mà bọn họ cũng muốn mua sao?” Lưu Giang nhìn tôi vẻ khó hiểu, hoàn toàn không thể lý giải là tôi đang nói gì: “Người Nhật Bản cũng đâu có ngốc, sao lại chịu bỏ tiền mua rau dại về chứ?”

“Cậu yên tâm, hồi học đại học tôi từng nghiên cứu về Nhật Bản rồi, chắc chắn không có nhầm lẫn gì đâu. Mà không phải vẫn còn hai tháng nữa sao, dù sao đi lên tỉnh một chuyến cậu cũng chẳng mất gì, cứ coi như là về thăm cha mẹ cậu, nhân tiện khảo sát thị trường một chút. Nếu chuyện này mà thành, chắc chắn thu nhập sẽ lớn hơn nuôi gà như bây giờ nhiều.”

Lưu Giang lẳng lặng suy nghĩ, cuối cùng đồng ý với ý kiến của tôi. Theo cách nói của cậu ta thì “dù sao thử một chút cũng không lỗ vốn được”, hình như vẫn còn chưa tin tưởng tôi lắm. Nhưng như vậy cũng không sao, đến khi việc thật sự thành rồi, cứ chờ xem vẻ mặt vừa ngạc nhiên vừa khâm phục của cậu ta đi.

Bởi vì vẫn còn hai tháng để chuẩn bị, cho nên chúng tôi cũng không nôn nóng chút nào, chỉ bàn bạc sơ qua, rồi tôi liền bảo Lưu Giang đi tìm hiểu tình hình. Đến buổi chiều thì chú trưởng thôn có tới tìm tôi, giao cho tôi một nhiệm vụ quan trọng.

Bây giờ Lý Kiến Quốc đã đi rồi, trường tiểu học của thôn chỉ còn lại một giáo viên, không thể đồng thời dạy cả ba lớp tiểu học và một lớp mầm non được. Nhưng trên xã lại kiên quyết không chịu điều thêm giáo viên tới nữa, chú trưởng thôn hết cách, đành tới nhờ tôi giúp đỡ một thời gian, còn nói là thôn sẽ trả lương cho tôi.

Tôi chẳng nghĩ ngợi gì đã đồng ý ngay, dù sao bây giờ việc ở trại nuôi gà đã có Lưu Giang lo cả rồi, thường ngày tôi cũng chỉ ở nhà dạy dỗ Tiểu Minh Viễn, ngoài ra chẳng có việc gì khác. Nếu có thể giúp đỡ cho thôn, tôi tất nhiên sẽ cố hết sức, tuy chưa làm giáo viên bao giờ, nhưng tôi giỏi hơn cái tên Lý Kiến Quốc kia là cái chắc.

Cứ như vậy, tôi đã trở thành giáo viên mới của trường Tiểu học Trần Gia Trang. Trước đây, vì cái phòng khám nên đám trẻ con trong thôn đều sợ hãi tôi, bây giờ tôi lại trở thành cô giáo, nên lũ nhóc cứ nhìn thấy tôi là như chuột thấy mèo, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn được.

Học sinh tiểu học bây giờ dễ dạy hơn ở thế kỷ hai mươi mốt nhiều. Tuy bọn nhóc này hơi nghịch ngợm một chút, nhưng đứa nào đứa nấy đều vô cùng kính trọng cô giáo, chỉ cần tôi nói một câu, bảo chúng làm gì cũng được. Tôi còn nghe bọn nhóc trong lớp nói, trước đây Lý Kiến Quốc thường xuyên bắt chúng nó đến nhà Mã Nha Đầu làm việc.

Nếu hỏi tôi trở thành cô giáo thì trong thôn ai là người vui mừng nhất, đó chắc chắn không phải chú trưởng thôn, cũng không phải đám trẻ con trong thôn, mà là Tiểu Minh Viễn nhà tôi.

Ngay hôm đầu tiên tôi dẫn thằng bé đến trường sau khi nhận công tác, cái ngực nó đã ưỡn lên rất cao, khi nói chuyện với đám bạn khác, trên khuôn mặt tràn ngập nét cười, khóe miệng mím lại thật chặt, bộ dạng rõ ràng là rất đắc ý, nhưng lại cố nhịn để không biểu hiện ra ngoài, thật khiến người ta phải cười đến đau cả bụng.

Đến giờ ra chơi mười phút, nó còn chạy từ phòng học kế bên qua, ngước khuôn mặt bé bỏng lên ra sức nói chuyện với tôi.

Tôi xoa nhẹ mái tóc mềm mại của nó, cố gắng nhịn cười: “Đi chơi với bạn đi, cô đi theo sau cháu là được rồi!”

Nhưng thằng bé không chịu, nhất quyết đòi đi cùng tôi, bàn tay mềm mại nắm chặt lấy tay tôi, lòng bàn tay rất ấm áp, khiến trái tim tôi bất giác yên bình.