Thật lạ lùng khi tình cảm đối với một vùng đất lại phụ thuộc vào sự hiện diện hay vắng mặt của một người nào đó. Trước đây Dan Marshall hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc trên hòn đảo Orphey, nơi bệnh viện tư của ông hoà hợp với cảnh trí thiên nhiên hoang dại. Nhưng bây giờ đây phong cảnh thần tiên ấy ông thấy sao mà đơn điệu, buồn thảm. Để chóng quên Tara, hay ít ra để có thể nghĩ về cô như một điều gì đã qua, ông làm việc nhiều hơn, nhận thêm nhiều bệnh nhân. Ông đạt thêm những thành tựu mới trong lĩnh vực giải phẫu chỉnh hình.

Ông không giấu được tự hào khi bệnh nhân, một cô gái bị máy cày nghiền nát chân từ bệnh viện của ông đã đến thẳng sàn nhảy disco để vui vẻ cùng bè bạn. Thế nhưng nỗi buồn không rời bỏ ông, mà ông lại không có ai để san sẻ. Bà giúp việc Lizzie không rời mắt khỏi ông. Mặc dù không giúp gì được bà vẫn cố gắng đùa để ông vui lên. Dan thường mỉm cười cảm ơn, nhưng ánh mắt vẫn buồn bã. Cho dù cố gắng làm việc nhiều đến mấy đi nữa, ông vẫn không thể nào quên được Tara. Hình ảnh cô, – khi đi dạo, khi bơi lội, hụp lặn dưới nước cùng ông, lúc trắm tư bên bếp lửa, – lúc nào cũng thấp thoáng trước mắt Dan. Từ khi cô ra đi, chưa một lần nào ông ra biển bơi lội. Giống như con ốc nhỏ, càng ngày ông càng thu mình vào cái vỏ đơn độc.Đến bây giờ ông mới giũ bỏ được mối tơ vò này? Mà ông yêu Tara mới dễ dàng làm sao! Sự bình thản, sự gan góc của cô làm ông kính trọng, tính vui vẻ, lòng yêu đời của cô làm ông cảm mến. Ông âu yếm nhớ lại vóc dáng cao lớn nhưng kiều diễm trên nền cát đảo vàng mịn, ánh mắt thẳng thắn cùng cái miệng nhạy cảm của cô đã từng làm ông run lên cảm động. Ông không bao giờ quên được cô, điều đó đã rõ ràng. Ông thở dài bắt đầu đọc những giấy tờ của mình– Phải, con đường hãy còn xa vời vợi.

Đã hơn hai mươi năm nay Joanna Randell lãnh đạo hãng mốt lớn nhất Sydney. Vốn trước đây là người mẫu, cho đến nay bà vẫn giữ được những nét hấp dẫn và tinh tế. Mái tóc của bà màu hung, cái nhìn của đôi mắt nâu sẫm càng trở nên sắc sảo.Trong văn phòng của mình, Joanna đang làm công việc với một người cộng sự.

- Thưa bà Randell hiện nay một thị trường mới đã mở ra, đặc biệt là ở Anh và ở Mĩ. Chúng ta phải xây dựng cho được người đàn bà kiểu mới của thập kỷ 80, đó là hình ảnh người đàn bà đi làm ở các công sở. Khách đặt hàng của chúng ta phát hiện ra rằng đã xuất hiện tầng lớp phụ nữ mới đang làm nên sự nghiệp của mình. Nhiều phụ nữ có chức vụ cao, và họ có nhiều tiền mà họ cần tiêu xài cho bản thân. Tôi nhắc lại, một thị trường vô cùng mới mẻ.Người đàn ông đưa tay với một tấm ảnh trên bàn đưa cao Joanna.

- Hãy lấy bức ảnh của cô gái này làm ví dụ. Phải nói là rất hấp dẫn

– Nhưng cô ta quá trẻ. Mười chín, hai mươi tuổi là cùng – Khách hàng của chúng ta là những phụ nữ làm công tác quản lý, họ có độ tuổi từ hai mươi lăm cho đến bốn mươi. Chúng ta không chỉ cần những cô gái đẹp. Người mẫu bây giờ cần phải toát lên vẻ thông minh tự tin, có trình độ học vấn.Joanna sững sờ

– Típ người mẫu kiểu mới ư? Phải chăng thời đại của các bà lão đã đến. Một ý nghĩ ăn sâu vào óc bà. “Ta cần phải chiến thắng”

– Bà tự thề với mình. Bà phải tìm ra người mẫu mới thật nhanh chóng.

– Bà sẽ bước ra sàn diễn cùng người ấy.

Maytie, viên quản lý già của gia đình Stephany, soi lại gương lần cuối cùng trước khi ra khỏi toà biệt thự để đi dạo buổi chiều như thường lệ. Ra đến cổng, ông không trông thấy chiếc tắc xi nào, mặc dù ông đã gọi điện đặt từ hai mươi phút trước. Bỗng ông kinh ngạc nhìn thấy một người đàn bà đang đứng phía ngoài cổng. Ở nơi mà những chiếc xe hơi sang trọng không phải là vật lạ lùng này, chẳng có ai đi bộ bao giờ, có chăng chỉ là những người dắt chó đi dạo

– Người đàn bà này không có xe, cũng không có chó. Mà rõ ràng cũng không phải là khách đến thăm, vì không thấy chị ta có ý định bấm chuông.Maytie chăm chú nhìn người đàn bà. Chị ta rất ưa nhìn. Có lẽ ông đã gặp chị ta ở đâu rồi thì phải, bởi vì ông nhận thấy có nét gì đó rất quen thuộc. Nhưng thật khó nói đó là điều gì, vì người đàn bà đeo kính râm và lại quay mặt đi

– Maytie đang bận nhưng ông vẫn gọi giật người đàn bà lại

- Xin lỗi bà?

- Gì ạ?

– Giọng nói có vẻ khàn khàn.

- Tôi chỉ muốn hỏi một câu. Chả là tôi đang đợi taxi. Chẳng hay bà có nhìn thấy chiếc xe nào không? Dường như nghe câu hỏi đó, người đàn bà cảm thấy nhẹ nhõm hẳn đi. Chị lắc đầu:

- Không, hình như không thì phải. Tôi đứng đây cũng đã lâu rồi.

- Họ hẹn 20 phút sau sẽ cho xe tới mà đến bây giờ cũng chẳng thấy. Trước đây tôi vẫn đi ô tô buýt vào trung tâm, nhưng thời buổi bây giờ có lẽ đi taxi vẫn yên tâm hơn.Ông chăm chú nhìn người đàn bà lần nữa, nhưng chị cứ nhìn đi đâu đó như cố ý tránh cặp mắt của ông. Đột nhiên một chiếc xe từ đầu phố chạy đến, Maytie mở cửa xe và hỏi.

- Chị có cần đến nơi nào đó không?

- Không, không, xin cảm ơn! Cuối cùng, người đàn bà ngẩng đầu lên và mỉm cười.Tara đứng giữa đường nhìn theo chiếc xe chở Maytie cho đến khi nó khuất hẳn. Maytie không nhận ra chị? Bây giờ chị có thể yên tâm rồi, bởi vì nếu Maytie mà còn nhầm tưởng chị là người qua đường thì sẽ không ai nhận ra chị được cả. Chị trầm ngâm dựa lưng vào bức tường. Chính chị cũng không biết được điều gì đã xui chị đến đây, để từ ngoài nhìn lại ngôi nhà của mình. Chị đã đến và có cơ hội để kiểm tra ấn tượng về bề ngoài của mình trước một trong những người thân cận nhất. Vậy là Stephany đã biến mất không để lại dấu vết. Chỉ còn lại Tara, với vẻ ngoài làm cho cả những ông già như Maytie cũng phải chú ý. Chị so vai vì lạnh. Buổi tối thường có những cơn gió lạnh đột ngột. Ngày có thể rất nóng, nhưng đêm đến có khi lạnh thấu xương. Đã đến lúc phải về thôi. Ngẩng lên nhìn những vì sao đang lấp lánh như kim cương, chị chuẩn bị quay gót thì có ánh đèn pha của một chiếc xe hơi từ trên dốc đi xuống. Chị vội nép mình vào giàn hoa dưới bức tường để từ ngoài đường người trên xe không nhìn thấy chị. Chiếc xe hãm phanh rồi dừng lại trước cổng sắt. Mặt người lái xe nhìn rất rõ. Đó là Jilly! Ả bước ra khỏi xe và bấm nút máy nói. Qua tiếng nói được truyền qua cái máy nhỏ màu đen ở cổng, Tara kinh ngạc nhận ra giọng Greg hỏi.

- Anh yêu, em đây, Jilly đây. Em đến rồi, mở cổng mau lên. – Giọng Jilly vang lên quyết liệt và đầy khêu gợi.

Tara nghe thấy tiếng cánh cổng mở ra. Jilly cho xe vào trong, rồi cánh cổng từ từ khép lại. “Jilly? Sao lại là Jilly? Thế là thế nào…?” Tara sững sờ không hiểu nổi. Chậm rãi, như thả nổi từ dưới nước lên, những bức tranh của quá khứ hiện về: Jilly trong đám cưới lí nhí nói mấy câu chúc mừng trong khi Greg ôm hờ ả, Jilly chơi quần vợt với Greg, hai người ôm hôn nhau chúc mừng chiến thắng. Rồi đêm ấy, khi họ tán gẫu chuyện với nhau rất lâu, ánh mắt Jilly như nuốt chửng Greg. Những ý nghĩ mới gợi lên nỗi đau xác thịt, chọc vào não Tara làm chị đau buốt. Đêm ấy Jilly không muốn về sớm nên Philip phải về một mình, sau đó Greg tiễn Jilly lâu một cách đáng ngờ… Rồi Jilly đến Eden. Chính Jilly đi bơi, đánh tennis với Greg, trong khi chị buồn bã và cô đơn. Rồi cuộc đi săn cá sấu! Với một sự rõ ràng đáng sợ, giống như một bằng chứng cuối cùng khó chối cãi, trong ký ức chị hiện lên hình ảnh mà chị thường cố gắng gạt đi. Đó là vẻ mặt của Jilly khi ả ngồi trong thuyền, bất động, hoảng sợ nhưng cặp mắt lại đầy ham muốn chưa thoả mãn.Tara thét lên man dại. Cả người run cầm cập, chị bỏ chạy. Đi đâu? Đi đâu mà chẳng được, miễn là rời khỏi nơi này. Được vài bước, chị đột ngột dừng lại, nôn thốc, nôn tháo. Rồi chị lại vùng chạy tiếp cho đến khi kiệt sức và ngã lăn ra đất.Chị bị dập chân đau điếng nhưng lấy bình tâm lại. Lết lên vỉa hè, chị ngồi dựa lưng vào tường, lấy trong túi ra chiếc mùi soa giấy, vụng về lau vết nôn mửa còn giây trên miệng, trên áo quần và vết bụi đất trộn với máu ở trên đầu gối. Chị cứ ngồi như thế không biết bao lâu. Cuối cùng, mặc dầu vẫn rất buồn nôn, người run cầm cập vì lạnh, chị buộc mình phải đứng dậy để về nhà. Suốt đêm, nằm co quắp trên chiếc giường hẹp, chị cố gắng quên đi ngón đòn mới của số phận. Chị không ngờ sự phản bội mới này làm chị cay đắng hơn cả khi biết người chồng mà chị yêu quý hết lòng lại căm thù chị đến mức có thể giết chết vợ.

- Tôi đã yêu bạn biết bao

– Chị rên rỉ nhắc đi nhắc lại,

– Sao bạn nỡ căm thù tôi đến thế, Jilly? Jilly là người bạn gái duy nhất của chị, cho nên sự tan vỡ làm chị đau khổ tưởng chừng không chịu đựng nổi. Nằm đó tơi bời trong đau đớn, chị nghĩ rằng chị không thể, mà có khi không muốn cố gắng được nữa…Tìm đâu ra được người mẫu mới bây giờ? Ngồi trong văn phòng của mình, Joanna Randell tuy chưa hẳn đã mất hy vọng nhưng cuối cùng mệt mỏi và chán nản. “Ta đã xem xét hết lượt phụ nữ ở Sdney từ độ tuổi hai mươi cho đến sáu mươi rồi còn gì?”.

– Bà u ám nghĩ. Bà đã sử dụng các mối quen biết của mình để tìm người mẫu mới nhưng chưa có kết quả. Biết bà tuyển chọn nhân tài mới, nhiều phụ nữ gọi điện, viết thư, xin đến gặp mặt ở hãng và thậm chí đến cả nhà riêng, đến nỗi cuối cùng bà phải ra lệnh cho thư ký chỉ tiếp những người được lựa chọn và đăng ký trước.

Bà đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa bật mở, Jeyson bước vào. Bà vui vẻ đón chào người thợ ảnh của mình. Anh ta là một người tài hoa có thẩm mỹ tinh tế, rất vui tính và miệng lưỡi sắc sảo. Anh ta có dáng người nhỏ bé nhưng nhanh nhẹn, mái tóc lưa thưa màu nhạt lù xù như lông nhím trên đầu, đôi mắt sáng và rất ranh mãnh.

- Xin chào mẹ!

– Anh ta chào lớn và hôn vào má bà như thường lệ

- Đủ rồi, Jeyson ạ, kẻo người ta lại tưởng tôi là mẹ của anh thật đấy. Công việc thế nào?

- Có một đơn đặt hàng làm lịch mẹ ạ, nhưng người ta đòi hỏi phải có ảnh của những cô gái đẹp hạng nhất.- Hiểu rồi, trứng lại đòi khôn hơn vịt.

- Hơn nữa, họ đòi hỏi phải có ảnh cho đủ bốn mùa, mùa thu và mùa đông thì cần phải có những khuôn mặt già hơn.

- Trời ơi, cả anh nữa cũng nói đến điều ấy sao?

– Joanna như rên lên.Suốt cả nửa giờ đồng hồ Jeyson toát cả mồ hôi hột để làm cho Joanna vui lên mà vô hiệu. Ra khỏi phòng, anh vừa đi vừa vò đầu. Đột nhiên, anh nghe thấy một giọng nói tự tin vang lên:

- Dù sao đi nữa tôi cũng vẫn muốn gặp bà Joanna Randell.

- Tôi đã giải thích cho chị hiểu là bà Randell không bao giờ tiếp người nào không được hẹn trước.

– Người nữ thư ký mệt mỏi đáp.

Jeyson đưa cặp mắt chuyên môn đánh giá người đàn bà đứng cạnh bàn rồi nói với người nữ thư ký.

- Chỉ có bọn tép riu thì mới phải hẹn trước, riêng cô đây thì ngay cả nhà vua có lẽ cũng muốn được gặp. Tôi tên là Jeyson. Hôm nay chúng ta đi ăn tối với nhau chứ? Không đợi trả lời, anh cầm tay người phụ nữ đang ngạc nhiên dẫn đến trước cửa phòng sếp, lấy chân đá cửa rồi kêu lớn:

- Joanna, cô người mẫu mới đây rồi!Anh đẩy người đàn bà vào phòng rồi đóng cửa lại.

-Tuyệt vời!

– Anh nói với người thư ký đang sửng sốt

– Cằm hơi mỏng một tý, nhưng tôi sẽ sửa được, miệng hơi rộng, nhưng dù sao vẫn đẹp tuyệt vời, con mắt thì giống y như mắt đào Bamby! Trời đất quỷ thẩn ơi, tôi phải lòng rồi!

– Đã ra đến cửa anh bỗng quay lại hỏi:

– Cô vừa nói cô ta tên gì ấy nhỉ?