"Theo vị trí của cuộc gọi lúc đó, định vị thể hiện là ở trên sân thượng của bệnh viện Giang Bắc!"

Người trợ lý lặp lại một lần nữa.

Tầng thượng của bệnh viện Giang Bắc ...

Vương Học Văn đột nhiên biến sắc: "Nhanh chóng, lập tức thông báo cho mọi người, dừng mọi hành động lại, lệnh cho bọn họ trở về ngay lập tức!"

Trợ lý tỏ vẻ khó hiểu: "Đội trưởng, cái này..."

"Cậu không nghe thấy tôi nói gì sao? Nhanh! Nhanh! Nhanh!"

Vương Học Văn rít lên, toàn thân run rẩy dữ dội, không thể kiểm soát được.

Trợ lý đành phải gọi điện và thông báo chấm dứt mọi hành động.

"Mọi việc thế nào rồi, họ lên chưa?"

Vương Học Văn run rẩy hỏi.

Trợ lý gãi đầu trả lời: "Vừa mới tới lầu dưới của bệnh viện, còn chưa kịp đi lên, đội trưởng, anh..."

Phù--

Vương Học Văn lúc này mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, cả lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Cũng may, nếu chậm một chút, e rằng sẽ gặp rắc rối lớn!

Trợ lý khó hiểu: "Đội trưởng, kế tiếp phải làm sao, đây là cậu Chu đấy, nếu xảy ra chuyện..."

"Cho mọi người rút về ngay lập tức, sau đó phong tỏa tin tức, coi như không có chuyện gì xảy ra".

Vương Học Văn giơ tay lên nói.

"Hả? Nhưng cái này..."

"Không nhưng nhị gì hết, làm như tôi nói!"

Vương Học Văn tăng âm lượng: "Ngoài ra, lập tức thông báo.

Trong khoảng thời gian này, nếu là vụ án nghiêm trọng, trước tiên phải báo cáo cho tôi.

Không ai được thực hiện bất kỳ hành động nào nếu không có sự cho phép của tôi!"

"Đặc biệt là đối với chuyện của nhà họ Chu, cho dù trời có sập xuống cũng không ai được phép xía vào, cứ coi như không thấy!"

Người trợ lý lúng túng, nghĩ mệnh lệnh này rất kỳ lạ, thậm chí còn tự hỏi không biết đội trưởng Vương lú lẫn rồi hay gì, sao lại có thể ra lệnh vô lý như vậy?

Nhìn thấy biểu cảm của trợ lý, Vương Học Văn chỉ cười khổ lắc đầu, không giải thích nhiều.

Bởi vì ông ta biết rất rõ ngay cả một nhân vật tầm cỡ như Trịnh Thiên Khải khi nói về người thanh niên kia cũng có phần sợ hãi, thì so với nhân vật này, nhà họ Chu chả là cái đinh gỉ gì!

Vương Học Văn thở dài một hơi, ngẩng đầu lên, qua kính chắn gió, nhìn thấy bầu trời đen kịt phía trên, lẩm bẩm nói: "Bầu trời Giang Bắc này, e rằng sẽ đổi sắc..."

Nhà máy ở đỉnh núi.

"Đại ca, tra ra rồi, con chó này hóa ra lại là kẻ cầm đầu đường dây buôn người lớn nhất ở Giang Bắc!"

"Đám buôn người Bắc Giang đều phải nghe lời hắn.

Không biết mấy năm nay đã làm hại bao nhiêu người rồi!"

Sử Nam Bắc vô cùng tức giận đạp lên đầu Chu Kiệt: "Con chó này, dám kiếm tiền bằng cách này, không sợ trời phạt à!"

"Tôi sai rồi, sẽ không dám nữa!"

Chu Kiệt nằm rạp dưới đất như một con chó chết, nước mắt nước mũi đầm đìa cầu xin sự thương xót: "Là chúng tìm tới tôi trước, bảo tôi chống lưng cho chúng, sau đó đưa cho tôi hơn một nửa số tiền chúng kiếm được mỗi năm, tôi chưa từng tự động tham gia ...!"

"Đồ ngụy biện chết tiệt, tao giết mày!"

Sử Nam Bắc tức giận đến mức vung tay lên, muốn cho tên súc sinh này một bài học.

"Từ đã".

Diệp Vĩnh Khang nhìn Chu Kiệt, nhẹ nói: "Mày biết địa chỉ của những người này không?"

"Tôi biết, tôi biết hết, tôi nói hết, xin hãy tha cho tôi..."

Chu Kiệt nhanh chóng chỉ ra khu vực phân bố những kẻ buôn người trong toàn bộ khu vực Giang Bắc.

"Rất tốt".

Trong mắt Diệp Vĩnh Khang lóe lên một tia sắc bén: "Đem tất cả những người này đến đây!"

Nói xong, anh đột nhiên đưa mắt nhìn về phía một bụi cây đen kịt trước mặt, bình thản nói: "Đến rồi thì ra đi, trong rừng nhiều muỗi lắm đấy".

Dứt lời, hàng chục bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

"Tiểu Phong, cứu anh!"

Khi Chu Kiệt nhận ra người dẫn đầu, khuôn mặt dính đầy bùn đất của hắn tràn đầy vui mừng!

Người tới là em trai của hắn, Chu Phong!

"Hahaha, em tao đến rồi, chúng mày toi rồi, chúng mày toi rồi!"

Chu Kiệt bật cười, hắn hiểu quá rõ em trai của mình, chỉ cần gã tới, hôm nay đừng hòng kẻ nào chạy thoát!

Khi mọi người ở Giang Bắc nhắc đến Chu Kiệt, ấn tượng đầu tiên trong đầu họ là sự hống hách, công tử bột.

Nhưng khi nhắc đến Chu Phong, em trai của Chu Kiệt, đều sẽ rùng mình run rẩy!

So với Chu Kiệt, sự độc ác và hung bạo của Chu Phong chỉ có hơn chứ không kém!

Hơn nữa, người này tính tình quái gở, tính khí thất thường, khí phách ngang ngược lúc lên lúc xuống!

Đôi khi đang đi ngoài đường mà gặp phải gã đang có tâm trạng không tốt, dù người qua đường có một ánh nhìn không hợp ý gã thôi, giữa thanh thiên bạch nhật gã cũng sẽ móc mắt người ta ra!

Mà Chu Phong còn có một đám tay sai ưu tú gồm hàng chục thành viên!

Những kẻ này đều là do Chu Phong bỏ rất nhiều tiền tuyển từ khắp nơi về, không chỉ rất hung ác mà võ công còn rất điêu luyện!

Chỉ cần chọn bừa ra một người, mấy chục người bình thường cũng không thể đến gần!

Ở Giang Bắc thậm chí còn có câu nói thà xúc phạm gia chủ nhà họ Chu còn hơn chọc giận cậu hai nhà họ Chu, đủ cho thấy sự hung dữ của Chu Phong!

Chu Phong diện mạo cũng giống như tính cách, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt xếch luôn lóe lên vẻ lạnh lẽo u ám.

"Em trai, nhanh cứu anh rồi giết hết những đứa này đi!"

Chu Kiệt hét lớn.

Nhưng Chu Phong chỉ hời hợt liếc nhìn Chu Kiệt một cái, rồi hướng ánh mắt về phía Diệp Vĩnh Khang, lạnh giọng nói: "Phế vật, giết người thôi mà cũng phiền vãi!"

Sau khi nói xong câu nói khó hiểu này, Chu Phong đột nhiên làm một chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người!

Gã phất tay một cái, một con dao găm sáng chói, đột nhiên phi thẳng về phía Chu Kiệt, nhằm vào cổ họng của Chu Kiệt!

Keng!

Ngay khi con dao găm sắp đâm vào cổ họng Chu Kiệt, một mũi tên lông vũ từ bên cạnh bay tới hất văng con dao ra.

"Tiểu Phong, mày..."

Chu Kiệt vẻ mặt khó hiểu: "Mày điên rồi à, tao là anh mày đấy!"

"Hahahahaha!"

Nhưng Chu Phong đột nhiên bật cười: "Chu Kiệt, anh chỉ sinh sớm hơn tôi hai năm thôi, dựa vào đâu mà được làm người thừa kế gia tộc?"

"Dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, bố vẫn cổ hủ luôn tuân theo cái quy tắc chó chết lập con trưởng làm người thừa kế!"

"Xem ra hôm nay thật sự là cơ duyên trời cho của tôi rồi, Chu Kiệt, vì tương lai của nhà họ Chu, hôm nay anh phải chịu thiệt thòi rồi.

Đừng lo, tôi sẽ lập một linh bài thật lớn cho anh trong từ đường nhà họ Chu, thờ cúng anh tử tế!"

Chu Kiệt tức giận nói: "Chu Phong, thằng khốn kiếp, tao sẽ nói hết những lời mày vừa nói cho bố nghe, xem mày sẽ có kết cục như nào!"

"Hahahaha, Chu Kiệt ơi là Chu Kiệt, đã ngu còn không nhận.

Đã thấy người chết đi mách lẻo bao giờ chưa?"

Nói xong, gã ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang giễu cợt: "Kỳ thật tao nên cảm tạ mày.

Nếu không có mày, không biết khi nào mới có thể chờ tới cơ hội trời cho này".

"Chỉ đáng tiếc là.

Để giữ bí mật, cho dù muốn mời mày uống rượu, đến lúc đó cũng chỉ có thể rưới thêm vài chai rượu ngon lên mộ của mày thôi!"

Nói rồi, ánh mắt của gã đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Lên cho tao, hôm nay đừng để đứa nào sống sót, đặc biệt là Chu Kiệt!"

Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, Chu Phong đột nhiên phát hiện bên cạnh không có động tĩnh gì.

Mà mấy người trước mặt đều nhìn gã với ánh mắt giễu cợt, ngay cả Chu Kiệt cũng trợn tròn mắt, giống như nhìn thấy cái gì không thể tin được.

"Chúng mày điếc hết rồi à, tao bảo chúng mày..."

Chu Phong đột nhiên quay người lại, mới nói được một nửa, mặt gã đã biến sắc!

Mấy chục người sau lưng gã lúc này đều đang nằm trên mặt đất, trợn mắt ngoác/há mồm, trên tim chúng đều cắm một mũi tên lông vũ sáng chói!.