Trúc Hải Thụy nhớ đến ông bạn của mình cũng chưa có nghỉ ngơi giao việc nên cũng nhắc nhở.

Con trai ông tuy có chút ngây thơ và không thạo việc điều hành, nhưng ông cũng đã quyết định giao Trúc gia cho nó rồi, không phải sao!!?

Còn Bạch Thiệu Huy, dù tính cách bây giờ có chút nhìn không được nhưng tài năng của nó thì hơn hẳn con trai ông nhiều, thậm chí cả khoảng đánh nhau.

Bây giờ cả hai tụi nó chưa đánh lại trận nào, ông hiện giờ cũng không rõ thực lực của tên nhóc con ông bạn thân này.

Với lại cả hai người là ông và lão Bạch, hầu như làm việc gì cũng cùng một lúc, nếu giao được thì cả hai vợ chồng cùng đi du lịch hưởng tuổi già, chu du khắp nơi không lo nghĩ mệt nhọc nữa.

Nghe ông bạn mình nói vậy thì Bạch Thiên Ngụy liếc ngang Trúc Hải Thụy, ông bạn này còn nhớ tới nhà ông à, cứ tưởng là giao hết cho con, được tự do rồi liền quên người bạn này là ông đây rồi cơ chứ.

"Ông nhìn gì? Tôi nói không đúng sao?!" Trúc Hải Thụy bị Bạch Thiên Ngụy nhìn mà khó chịu nói.

Hỏi không trả lời nhìn ông đây làm cái gì?!

"Haha.

Chờ ông nói, tôi giải quyết chuyện này xong ba ngày trước rồi! " Bạch Thiên Ngụy thấy ông bạn nhìn mình khó chịu liền nói.

"Ông có thằng con bất hiếu vậy mà còn cười được!! Tôi...!Cái gì, xong rồi á...!Xong là xong cái gì cơ?!!" Vì đang khó chịu cho nên khi nghe Bạch Thiên Ngụy cười thì ông liền muốn nổi đóa nhưng may mắn ông tiêu thụ câu nói kịp lúc.

Nhưng load lại câu trả lời đó thì ông càng ngạc nhiên hơn, vì ông cũng thường xuyên nghe ông bạn của mình càm ràm về chuyện này không ít lần.

Ông cũng biết được chuyện của Bạch Thiệu Huy, tên nhóc này sợ là khó chữa rồi.

Nhưng không ngờ bây giờ ông lại nhận được tin thằng nhóc bất hiếu này lại đồng ý tiếp nhận Bạch thị, ông không ngạc nhiên mới lạ.

"Thiệu Huy nó nhận lời thật à?!" Tô Nhã vẫn là người tâm lý hơn.

"Ừ, chuyện này cả Bạch gia đều không nghĩ tới.

Với lại trước đó một tuần còn cãi nhau một trận nữa.

Lần này nó trở về liền giống như người khác vậy, hình như trưởng thành hơn rất nhiều.

Nhìn bề mặt thì chính là đi theo chiều hướng tốt đó, nhưng cũng không biết rốt cuộc vẫn là tốt hay là có gì khác hay không." Bạch Thiên Ngụy thở dài nói.

"Trưởng thành à?!! Những đứa như nó thì chỉ gặp những chuyện gì quá đau khổ về tình thần thì mới có thể trở nên như vậy thôi." Trúc Thiên Ngụy thì theo cách nhìn trong quân đội lẫn giang hồ lẫn lộn thì ông chỉ có mỗi kết luận này là chính xác nhất.

Những đứa lớn lên càng ngày càng trở nên cà lơ phất phơ thì thường sẽ ít quan tâm đến những chuyện khác, cứ thích sống qua ngày, ỷ y, hưởng thụ và chỉ thích làm những điều mình thích thôi.

Người có gia thế như Bạch Thiệu Huy thì càng dễ đi xuống hơn nữa.

Những người như vậy, muốn tác động được họ là thật sự rất khó, trừ khi có sự việc gây ảnh hưởng tinh thần cực lớn mới có thể đá động đến nội tâm của họ mà thôi.

Nếu Bạch Thiệu Huy ở đây nghe được lời này của Trúc Hải Thụy kết luận như vậy cũng chỉ đành gật đầu vì kết luận này quả thật là rất đúng.

"Em nghĩ là có thể nó với tiểu tử họ Trần cãi nhau.

Bình thường về nhà nó luôn nhắc đến Trần Lục Kỳ nhưng lần này trở về thì không, hơn nữa khi nhắc tới thì còn tỏ vẻ không kiên nhẫn và không muốn nhắc lại, thậm chí còn gọi thẳng cả tên họ của tên đó nữa."

Vương Yến nói có chút đăm chiêu suy nghĩ.

Với hoàn cảnh hiện tại thì đây là lý do mà mọi người có thể nhìn thấy.

Nhưng nếu chỉ như thế, bà lại nghĩ, nhiêu đó chưa đủ đô.

"Không đâu, chỉ một cuộc tình cũng đâu thể nào làm nó thay đổi được.

Với lại mọi người nghĩ rằng Thiệu Huy sẽ yêu Trần Lục Kỳ đến vậy sao?" Tô Nhã liền không cho là đúng nói.

Nếu là cãi nhau là không đủ đô, vậy thì có khi nào Trần Lục Kỳ làm chuyện gì đó có lỗi với Thiệu Huy.

Nhưng nếu chuyện đó xảy ra, biểu hiện đầu tiên sẽ là suy sụp tinh thần mới đúng chứ.

Sự thay đổi bất ngờ này của Thiệu Huy thật sự rất khó giải đáp.

Hai người phụ nữ không hẹn mà gặp có cùng chung một dòng suy nghĩ.

"Thế cả tuần nay nó đã gặp chuyện gì mà thay đổi nhanh như vậy chứ?" Bạch Thiên Ngụy nghe hai người phụ nữ nói liền muốn bung não.

"Rắc rối thật." Trúc Hải Thụy càng xoắn não hơn nữa.

Bạch Thiên Ngụy còn nghĩ không ra huống chi Trúc Hải Thụy ông.

............

"Này Tịnh Ca, cũng không có hứng uống rượu nói chuyện nữa, đến chỗ của chú Trúc thôi, bữa tiệc cũng sắp phải khai mạc rồi, hẳn chú ấy cũng đang chờ câu trả lời từ cậu."

Vì Cố Ninh đến phá vỡ cuộc vui, cả ba đều không có hứng nói tiếp cho nên Bạch Thiệu Huy đề nghị, dù sao thì Trúc Tịnh Ca cũng phải trả lời quyết định của mình cho cả Trúc gia, đặc biệt là Trúc Hải Thụy.

"Được, đi thôi." Trúc Tịnh Ca cũng không có ý kiến gì, liền đồng ý.

"Vậy các cậu đi đi, tớ đi vòng quanh một chút." Hà Văn suy nghĩ một chút thì vẫn là nên rời đi.

Thứ nhất là y không phải là người của Trúc gia hay Bạch gia, cũng chẳng có chút gì liền quan đến những tầng lớp thượng lưu này.

Thứ hai, việc nhà của người ta, người ngoài như y sao có thể tham dự vào.

Bạch Thiệu Huy nghe y nói thế liền quay đầu lại nhìn y, dù Hà Văn có che giấu thế nào thì anh vẫn có thể nhìn rõ ý nghĩ của y.

Lần này thì Bạch Thiệu Huy không nói gì, chỉ là...!đột nhiên đưa tay ra nắm lấy bàn tay thon dài xinh đẹp của Hà Văn.

Anh quay sang nói với Trúc Tịnh Ca:

"Đi thôi!"

Hành động bất ngờ làm Hà Văn mở to mắt ngạc nhiên, suy nghĩ trong đầu rối như đống tơ vò.

Rốt cuộc hành động này của anh là có ý gì đây?!