"Vào đi!" Bạch Thiệu Huy nhàn nhạt nói.

"Cạch!"

"Thiếu gia, cơm của cậu ạ!" Giọng một thiếu niên có phần rụt rè vang lên, có phần quen thuộc, Thiệu Huy sau khi cất xong đống album trên tay liền ngước mặt lên nhìn.

"Tư An?!" Bạch Thiệu Huy ngạc nhiên nhìn thanh niên vừa mới bước vào đưa cơm cho anh.

Tư An là cháu nội của lão quản gia Tư Phúc, cậu nhỏ hơn Bạch Thiệu Huy năm tuổi.

Cả gia đình Phúc bá đều làm việc cho Bạch gia nên việc Tư An sống ở đây là điều không có gì không hợp.

Lúc nhỏ cả hai người thân thiết như anh em, lớn lên thì hoàn toàn ngược lại.

Phần là mỗi người đều có chuyện riêng của mình, phần thì do tính cách của Bạch thiếu anh chuyển biến quá nhiều.

Tư An rất buồn về chuyện này, hai người vốn thân thiết như vậy, cậu cũng không có anh trai nên cũng rất mong đợi sự chuyển biến tốt hơn.

Tuy nhiên, đến giờ vẫn xa cách như vậy, cậu cũng kiêng kị thân phận đại thiếu gia Bạch gia của anh cho nên cũng thường tránh đi mũi nhọn.

Ở thời điểm này hẳn đã mấy năm rồi chưa gặp mặt nói chuyện vài câu.

Đời trước, Sau khi anh bắt đầu tạo thế lực cho mình, Tư An liền là một trong những trợ thủ đắc lực cũng như là đàn em vào sinh ra tử với anh.

Hiện tại cậu đang học năm cuối đại học, thời gian dành để làm đề án tốt nghiệp sợ rằng còn không có, như thế nào rảnh rỗi đưa đồ ăn cho anh, đây chính là điều Bạch Thiệu Huy ngạc nhiên.

"Dạ vâng thiếu gia, là em! Đã lâu không gặp!" Tư An cố gắng để bản thân bình tĩnh nói chuyện với vị Bạch thiếu này.

Tuy mấy năm gần đây cậu tránh mũi nhọn, cũng lánh đi ở kí túc xá, nhưng có thể hiểu rõ tính tình trước đây của đại thiếu này như thế nào.

Nhưng xem ra ông nội nói đúng, Bạch thiếu hôm nay trở nên ôn hòa rất nhiều.

"Ừ.

Để đồ lên bàn đi." Bạch Thiệu Huy gật đầu kêu cậu đưa đồ ăn đến, anh thấy được sự cố gắng bình tĩnh của Tư An nhưng không nói gì.

Cái này là đang sợ mình sao? Anh hôm nay rõ ràng là ôn hòa đi rất nhiều rồi mà?!

"Hôm nay, đồ ăn sao lại làm lâu như vậy?!" Bình thường người hầu trong Bạch gia không chậm chạp như vậy, đây là một vấn đề.

"Chuyện này...!!" Tư An ấp úng.

Nhớ đến cái nhà bếp lộn xộn hỗn độn kia, nhất thời không biết có nên nói hay không.

"Như thế nào?!" Thấy Tư An đang ấp úng bèn đề cao thanh âm lên chút xíu, khí thế cũng vô thanh vô tức áp đầu.

"À...!thật ra thì...!lúc đầu vốn đã làm xong từ lâu, tuy nhiên không ai dám đem cơm lên phòng cho thiếu gia cả!...!Sau đó thì ông nội nói rằng hôm nay thiếu gia cậu tâm tình tốt sẽ không la mắng, sau đó thì cũng có người quyết định đưa cơm lên cho cậu...! Nhưng lúc định đem lên thì có một cô hầu gái cản trở, nói rằng muốn bản thân đem cơm lên cho người, dù công việc của cô ấy chưa hoàn thành.

Điều đó làm quản lý khâu của cô ấy nổi giận, liền gây ra tranh cãi.

Sau đó thì tất cả đồ ăn liền bị làm hỏng hết rồi, nhà bếp phải đi làm lại.

Làm chậm trễ thời gian, thật xin lỗi thiếu gia!"

Tư An cúi đầu xuống luống cuống xin lỗi.

Thời điểm bây giờ, Tư An chưa bước vào thương trường cũng như hắc đạo cho nên cậu vẫn một người hiền lành thật thà, cũng chưa hiểu rõ những góc khuất của cuộc sống.

Cậu cuối thấp đầu không giám ngẩn lên và chờ đợi một trận la mắng từ người trước đầu mình.

Bạch Thiệu Huy một bên ăn một bên nghe Tư An thành thật khai báo, nghe xong liền có chút ngẩn ra sau đó thì nhịn không được cười khổ.

Cái này, đáng đời, ai bảo hình tượng lúc trước của anh lại thúi như vậy, người hầu trong nhà liền nghe đến tên anh lại sợ mất mật.

Lắc đầu, anh quay lại nhìn về Tư An đang cuối thấp đầu kia.

Cậu bây giờ còn quá non nớt, tuy nhiên, Tư An là một nhân tài chưa được bộc lộ, chỉ cần huấn luyện đúng cách, nhân tài liền sẽ bộc lộ, cậu cũng là người anh lựa chọn trong kế hoạch sắp tới của mình.

"Thiếu gia...!?" Tư An cúi đầu thật lâu nhưng không thấy động tĩnh nào đành ngước đầu lên, tuy Bạch thiếu không nói gì nhưng lại làm cậu không tự chủ được cảm thấy áp lực.

"Không phải lỗi của cậu, cậu lo lắng cái gì, tôi cũng không ăn thịt cậu." Bạch Thiệu Huy nhìn cậu, rụt rè lo sợ ở một bên liền có chút buồn cười.

"Nhưng mà..." Tư An có chút không hiểu rõ rồi, theo tính cách của Bạch thiếu là từ nãy tới giờ cậu đã bị chửi tới tấp.

Nhưng điều kì lạ là Bạch thiếu không chửi cậu mà hình như yên lặng đến lạ thường.

"Được rồi! Tính của ta vốn sạch sẽ, không thích chuột chạy nhảy trong nhà.

Lát nữa cậu nói với Phúc bá tính lương rồi cho cô hầu gái đó ra khỏi Bạch gia, những ai làm việc không tốt cũng thanh tẩy nốt đi! Tôi ăn xong rồi."

Bạch Thiệu Huy nhàn nhạt nói, trong lời nói có chứa sát khí cùng huyết tinh.

Anh biết người này là người của Trần Lục Kỳ, chủ yếu là muốn dò xét anh và cả nhà của anh.

Thể loại này liền ngay lập tức loại bỏ, đó là một loại bom nổ chậm, cũng là con dao hai lưỡi sắc bén, để lại hiển nhiên sợ rằng mạng của nhà này khó mà bảo toàn.

"Dạ vâng!" Không biết vì lý do gì nhưng Từ An lại có cảm giác như Bạch thiếu trở nên hiền hòa hơn nhưng lại cảm giác như anh càng đáng sợ hơn và chính cậu đã bị điều đó khơi gợi lên điều gì đó trong người.

Cậu là người khá mơ mộng, thích đọc khá nhiều thể loại tiểu thuyết khác nhau.

Thiếu niên nhiệt huyết, Tư An cậu tất nhiên là có rất nhiều.

Nếu như Đại thiếu gia thay đổi và cũng sẽ như Bạch lão gia thì sẽ ra sao nhỉ? Cậu cũng sẽ được như lão cha của mình, đứng phía sau thiếu gia không nhỉ?! Tư An vừa dọn thức ăn trên bàn, trong dầu lại mơ mộng đi đâu đó thật xa.

"Đúng rồi.

Cậu chờ tôi một chút!" Bạch Thiệu Huy đứng dậy đi đến kệ sách của mình.

"A...!Dạ?!" Tư An bưng khay đồ ăn trên tay, ngạc nhiên nhìn thiếu gia của mình.

"Cho cậu! Có lẽ sẽ giúp ích cho việc tốt nghiệp đó." Bạch Thiệu Huy cầm trên tay vài quyển sách dày cộm không biết bao bao nhiêu trang, để trước mặt của Tư An.

"Đây là?! Sách...!Chuyên ngành của em?!!" Tư An ngạc nhiên nhìn đống sách trước mặt, có chút không tin tưởng mà hỏi lại.

"Vậy cậu nghĩ xem nó là gì!?!" Bạch Thiệu Huy hỏi lại, giọng điệu ẩn ẩn trêu đùa.

"Em cảm ơn thiếu gia!" Tiểu Tư An vui mừng cảm ơn.

Cậu biết nhà này thiếu gia là đọc sách nhiều nhất, thể loại sách cũng vô cùng phong phú.

Cậu từng nghĩ, nếu như được đọc một quyển sách trong cái tủ sách phong phú đó của thiếu gia thì cậu đã vô cùng mãn nguyện.

"Được rồi! Lui đi!" Bạch Thiệu Huy nhìn dáng vẻ háo hức này của Tư An liền nhịn không được đánh giá: Cậu nhóc này có điểm thật giống nữ nhi!.

Tư An một tay cầm đống sách, một tay bưng khay đồ ăn đi ra ngoài.

Tư An rời đi, Bạch Thiệu Huy liền bắt đầu vào bước đầu tiên kế hoạch của mình.

Năm năm du học và chín năm phấn đấu trong hai giới hắc bạch đây chính là lợi thế lớn nhất hiện tại của Bạch Thiệu Huy.

Thật ra nền tảng lớn nhất của anh chính là năm năm du học kia, đến bây giờ anh vẫn tự hào vì quyết định trước đây của mình.

Du học, ai cũng nghĩ rằng hắn sẽ học về quản lý kinh doanh hay là các hạng mục thuộc về kinh doanh, hoặc sẽ là một ngành gì đó anh yêu thích chẳng hạn.

Tuy nhiên thì anh chưa bao giờ giới hạn bản thân mình ở bất kì lĩnh vực nào,anh một lúc học rất nhiều thứ, nếu so về kiến thức thì cho dù ông nội Bạch và ba anh cộng lại đều không bằng anh.

Đó cũng là lí do đời trước, sau khi tiếp nhận công ty Hà Văn, một tháng sau đó anh đã có thể làm thị trường cả nước rơi vào trạng thái không ổn định, thuận thuận lợi lợi đưa công ty Hà Văn phát triển vượt bật.