Editor: Nhokna - nhokna

Beta-er: Phong Vũ Tuyết Tuyết

Chương 52: Tìm tòi Nam Đẩu

An Nhàn dự định xong thời gian bán đấu giá, dựa theo tên dược và các vật phẩm tồn kho chờ nhập hàng, sau đó liền chuẩn bị đi di tích phái Nam Đấu. Cô đi vào sân, lấy ra bốn viên linh thạch, rồi khảm vào khe lõm 4 góc cạnh bàn đá, miệng thì ngậm một viên Thủy Lân Đan, kích mở tọa độ điểm sáng thuộc về phái Nam Đấu. Dòng khí bốn phía tùy theo chấn động, rồi một vùng sáng hiện lên, sau đó thân ảnh An Nhàn chợt biến mất trong sân.

Ý thức mơ hồ được một lúc, thân thể truyền đến cảm giác không trọng lực, ngay sau đó cảm giác áp lực đè nén trên người cô bắt đầu tăng, hơi thở cũng trở nên lạnh băng u ám. An Nhàn mở mắt ra, phát hiện bản thân đang hòa trong một vùng sáng lập loè của Truyền Tống Trận, ánh sáng xung quanh rất yếu ớt, tầm nhìn cực thấp.

So với thị lực của cô thì chuyện này ảnh hưởng cũng không lớn. Cô đi ra khỏi Truyền Tống Trận, ánh sáng yếu ớt ngay sau đó liền vụt tắt. Cô mở lòng bàn tay ra, giữa bàn tay ngưng kết ra một quả cầu ánh sáng nổi lên giữa không trung chiếu sáng bốn phía xung quanh. Tường ngoài đại điện toàn bộ sụp xuống, chỉ có Truyền Tống Trận là hoàn hảo không tổn hao gì. Lần thứ hai xuyên qua đống đá vụn, có thể thấy đường thẳng tiến từ ngoài điện vào. Toàn bộ Nam Đấu Phái như là vừa mới đóng cửa, tuy rằng kiến trúc đã có chút hư hại, nhưng chỉnh thể khung cùng bên trong không gian cũng không có vặn vẹo quá rõ ràng, gần như là duy trì bộ dạng vốn có của nó.

An Nhàn dựa vào thần thức phân rõ phương hướng, chậm rãi bơi vào sâu bên trong. Dọc theo đường đi, thỉnh thoảng sẽ phát hiện mấy bộthi cốt đã sắp mục nát, không còn đầy đủ bộ phận, nhìn không ra nguyên nhân chết, có vẻ là đều chết trong cùng một thời gian giống nhau. Nếu có người nào còn sống sót, đều sẽ không thể bỏ mặc cho các sư môn trưởng bối và các sư huynh đệ cứ như vậy phơi thây như thế này.

Trong lòng An Nhàn vẫn thắc mắc, thật ra thì hơn một ngàn năm trước cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Nếu như là gặp đại nạn đủ lớn để phá hủy toàn bộ giới Tu Chân, thì sao bản thân cô lại có thể may mắn thoát nạn?

Cô không hề cho rằng trận pháp phòng ngự mà bản thân cô bố trí có thể mạnh hơn so với một môn phái lớn đâu.

Trên đường, nơi nơi đều thấp thoáng linh khí, đáng tiếc phần lớn đều đã hư hại, chỉ có thể dùng làm nghiên cứu thí nghiệm mà thôi, cho nên An Nhàn định lựa chọn nhặt ra một ít vật phẩm phẩm chất không tồi đem về.

Thủy Lân Đan có tác dụng trong thời gian có hạ chỉ có ba giờ, cho nên cô cũng không chậm trễ thời gian dừng chân tại các địa phương khá lâu, mà mục tiêu chính là nhắm vào Tàng Bảo Các.

Tàng Bảo Các của phái Nam Đấu không chỉ có một lối vào, nhưng nó lại nằm ở trung tâm quan trọng nhất của tòa, được nối thông với tầng phòng ngự pháp lực tốt nhất. Tất nhiên đây là do tông chủ, chủ nhân lớn nhất của tòa nhà này quyết định.

Căn cứ vào chỉnh thể cách bố trí, An Nhàn liền nhanh chóng tỏa định vị trí kết giới.

Các loại kết giới phòng ngự gần như đều đã mất đi hiệu lực,cho dù không có mất hẳn đi hiệu lực thì uy lực cũng không bằng trước kia nữa. Cơ nên An Nhàn dường nhưu là thông suốt dễ dàng đi vào trong Tàng Bảo Các.

Lối vào có bố trí cấm chế, ban đầu An Nhàn choằng phải cần hao phí một ít tinh lực, nhưng không nghĩ được rằng khi cô vừa mới phóng thích linh lực của mình, thì ben trong Tàng Bảo Các liền truyền đến một luồng khí nóng rực, lôi kéo cô mở  đạo cấm chế này ra. Lần này, An Nhàn ngược lại không dám tùy tiện tiến vào.

Nam Đấu Phái chính là tu chân đại phái, ai biết bên trong cất giấu thứ đồ vật đáng gì? Lấy tu vi hiện tại của cô, liền tính chỉ là tu sĩ kỳ Nguyên Anh và quái tinh anh thôi đi chăng nữa, chỉ sợ cũng khó có thể đánh thắng. Huống hồ đây là bảo khố của tông môn, có tư cách tiến vào kho bảo vật, đều không thể là thứ gì tầm thường. An Nhàn dùng thần thức cẩn thận tìm kiếm bên trong, không dám có chút sơ suất nào.

Cô ngừng lại mấy chục giây ở ngoài lối vào, nhưng thứ bên trong bảo khố dường như có chút không kiên nhẫn, hơi thở trở nên táo bạo lạ thường, nước biển cũng bắt đầu trở nên chấn động.

Vì thế, An Nhàn quyết đoán quyết định, không đi vào! Ai ngờ cô vừa mới xoay người, đằng sau liền xuất hiện một lực hút thật mạnh, kéo cả nước biển và cô cùng nhau đi vào.

An Nhàn rất nhanh thoát khỏi lực hút này, thì người đã xuất hiện ở trung tâm bảo điện. Đập vào mắt cô trước tiên là cái hộp gỗ đặt ở giữa bảo điện. Hộp gỗ hẳn là được làm từ gỗ cây ngô đồng ngàn năm, toàn thân đen nhánh, bên ngoài khắc hoạ phù văn phong ấn phức tạp. Phù văn dạng nhám kim tuyến, có màu vàng sẫm ánh kim, dường như có thứ gì mạnh mẽ muốn từ bên trong trốn thoát ra ngoài. Hơi thở vừa rồi mà cô mới cảm nhận được, đúng là từ bên trong hộp gỗ kia truyền đến.

Tuy rằng khí thế kiêu ngạo, hung mãnh bạo ngược, nhưng An Nhàn vẫn nhạy bén nhận ra giờ phút này nó đang rất nôn nóng và suy yếu.

Nhìn chằm chằm nó nhìn một hồi, xác định nó chỉ là phô trương thanh thế, không gây ra bất kỳ nguy hiểm nào nữa, thì cô mới an tâm và bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bốn phía.

Trong bảo điện to thế này chứa gần ngàn loại vật phẩm linh tinh. Nếu là ở thời đại tu chân, thì bất kì mỗ loại bảo vật ở nơi đây đều có thể làm các tu sĩ xua như xua vịt. Hiện giờ lại càng thêm giống rác rưởi, bị ngâm trong nước biển, bị mất cấm chế bảo hộ nên toàn bộ đều mất đi hiệu lực, linh khí tiêu hao hầu như không còn lại gì. Phần lớn bảo vật đều mất đi linh tính, cấp bậc từ linh phẩm trở xuống đều trở thành vật phàm.

Trên mặt An Nhàn bỗng nhiên lộ ra một tia hoang mang, mấy món bảo khố mà cấm chế bên ngoài đều không có hoàn toàn mất đi hiệu lực, thế thì ở bên trong, bảo vật vì cái gì sẽ biến thành như vậy?

Theo lý mà nói, chỉ cần cấm chế hoàn hảo, trạng thái của bảo vật đều sẽ không thay đổi, càng không thể nói là trong đó còn có vài món là siêu linhphẩm chuẩn tiên cấp. Loại bảo vật như vậy, cho dù là không có cấm chế bảo hộ, cũng không cókhả năng bị ngoại lực phá hư, từ siêu linh phẩm xuống cấp thành vật phàm được. Bần lắm cũng chỉ giống như cái bàn đá kia, tạm thời giấu đi phong hoa, bị cát bụi hậu thế vùi lấp.

Trừ phi...Trừ phi trong bảo khố có thứ gì đó cắn nuốt mất linh khí của chúng.

Ánh mắt An Nhàn lại dừng ở hộp gỗ giữa đại điện.Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của cô, phù văn trên hộp gỗ càng kịch liệt tỏa sáng, dốc hết sức lực mà hấp dẫn sự chú ý của cô. Bên trong hộp gỗ rốt cuộc phong ấn cái gì?

Cây ngô đồng, thuộc tính hỏa, tính tình hung bạo......

An Nhàn trong mắt sáng ngời, chẳng lẽ là... Phượng hoàng?

Không không không.

An Nhàn ngay sau đó lại phủ định cái suy đoán này. Phượng hoàng là thần thú, cho dù chỉ là bào thai tiểu phượng hoàng, cũng không có khả năng bị một hộp gỗ từ cây ngô đồng phong ấn. An Nhàn phỏng đoán, hộp gỗ phong ấn, hẳn là lông vũ của phượng hoàng còn lưu lại một phần tinh phách của phượng hoàng. Bình thường, tinh phách của phượng hoàng không có linh trí, nhưng nếu nó hấp thu quá nhiều linh khí linh bảo, trải qua ngàn năm, sinh ra linh trí cũng chẳng có gì là lạ.

Trong thời đại tu chân khi linh khí còn sung túc, lại có cây ngô đồng tẩm bổ, nó căn bản không cần cắn nuốt linh khí của bảo vật khác. Cho đến khi linh khí trời đất khô kiệt, phái Nam Đấu cũng chìm vào đáy biển, hoàn cảnh cấp bách vô cùng, làm nó cảm ứng thấy nguy hiểm, bắt đầu chậm rãi hấp thu hết thảy các nguồn linh khí mà bản thân cảm ứng được.

Hiện giờ linh khí trong điện cơ bản đều đã bị nó càn quét không còn gì. Khi nó đang cô độc tịch mịch trong lạnh lẽo thì An Nhàn đã xuất hiện. Tinh phách phượng hoàng nháy mắt cảm ứng được sự tồn tại của cô, sau đó gấp không chờ nổi đem cô kéo vào bảo khố, muốn tìm kiếm trợ giúp từ cô. Nếu cẩn thận phân biệt, mơ hồ còn có thể thấy được trong hơi thở cuồng bạo đó, có xen lẫn với cảm xúc hưng phấn như gặp lại được "Thân nhân".

Trong lòng An Nhàn cân nhắc một chút giữa lợi và hại, cuối cùng quyết định đem nó mang về. Tuy rằng cô không có gì cần dùng đến tinh phách phượng hoàng, nhưng tốt xấu gì thì nó cũng là một loại trân bảo hiếm có trần đời.

An Nhàn tiếc nuối nhìn các bảo vật linh tính khác, nếu cho cô lựa chọn, cô tình nguyện dùng tinh phách phượng hoàng đổi lấy vài món bảo vật thực dụng hơn.

Đi đến hộp gỗ trước mặt, An Nhàn truyền linh lực vào chiếc hộp, cho đến khi hơi thở bạo ngược của tinh phách phượng hoàng dần dần bình tĩnh, mới đưa nó thu vào nhẫn trữ vật. Sau đó, cô lại bắt đầu tuyển chọn các bảo vật khác, tuy rằng phẩm cấp giảm xuống, nhưng ở thời đại này, đều xem như thứ tốt khó gặp. Đúng lúc này, An Nhàn bỗng nhiên cảm giác được một cổ linh lực dao động rất nhỏ từ trong góc truyền đến. Ánh mắt cô trở nên sắc bén, dùng thần thức tìm kiếm về phía bên kia.Chỉ nghe một tiếng động nhỏ, rồi một tia sáng từ trong bóng đêm bắn ra,dừng trên xà nhà của bảo điện, chỉ lộ ra một phần nhỏ cơ thể thăm dò xung quanh.

An Nhàn nhãn lực hơn người, vừa rồi trong nháy mắt kia đã thấy rõ hình dáng của thứ kia. Đó rõ ràng là một thanh kiếm bỏ túi kim sắc, dài chừng bốn năm cm, thân kiếm không có bất luận hoa văn gì, thoạt nhìn tựa như một loại vật phẩm trang sức nhỏ nhắn bình thường.

Bất quá thực hiển nhiên, chuôi kiếm nhỏ này không chỉ là không bình thường, hơn nữa nó có linh trí cực cao, nếu không cũng không có khả năng ở dưới sự chèn ép bá đạo của tinh phách phượng hoàng mà vẫn giữ lại chính mình ý thức cùng linh khí được.

【Ngươi muốn rời đi cùng ta không?】

An Nhàn dùng pháp thuật hướng nó truyền tin tức. Kiếm nhỏ ở trên xà nhà xoay quanh, tựa hồ do dự.

【Phái Nam Đấu đã không còn tồn tại nữa, linh khí trời đất cũng đã biến mất, ngươi tiếp tục lưu lại nơi này, sớm muộn gì sẽ mất đi linh trí, biến thành một thứ phàm vật không dùng được.】

Kiếm nhỏ ở trên không trung bay múa, chuôi kiếm tựa như muốn than khóc một trận nhưng lại không phát ra tiếng được, chân khí bắt ra khiến nước gợn sóng chấn động, kim quang bắn ra bốn phía, bảo điện đều vì nó mà run rẩy. Một lát sau, tiểu kiếm bình tĩnh trở lại, chậm rãi bay đến trước mặt An Nhàn, dừng lại trong lòng bàn tay cô, quang mang nhạt dần đi, hơi thở yên lặng, như là mệt mỏi quá đành thiếp đi.

An Nhàn đang chuẩn bị đem nó thu vào nhẫn trữ vật, nhưng nghĩ lại một chút, cuối cùng không có làm như vậy, mà dùng một sợi dây đem nó cột lại rồi deo trên cổ mình. Nhìn lại thời gian, đã qua đi hơn hai giờ, An Nhàn quyết định dẹp đường hồi phủ, lần sau có thời gian lại qua đây điều tra, thuận tiện giúp bọn hắn tẩm liệm một chút thi cốt.

Cô đứng trong Truyền Tống Trận khởi động linh lực, tiếp theo nháy mắt, liền xuất hiện trong sân nhà mình. An Nhàn gỡ linh thạch ra khỏi các khe, phát hiện linh khí tiêu hao một phần ba, nói cách khác, bốn viên linh thạch, nhiều nhất chỉ có thể tiến hành ba lần truyền tống. An Nhàn tức khắc cảm thấy bản thân nghèo đến không chịu được, cần phải mau chóng tìm được một cái mạch khoáng chứa tinh hạch mới được.

Lúc này, kiếm nhỏ trên cổ tựa hồ cảm ứng được chung quanh có linh khí dao động, thân kiếm hơi hơi lập loè một chút, sau đó lại ảm đạm dịu xuống.

An Nhàn trở về phòng, đem kiếm nhỏ gỡ xuống, thay dây thừng bằng dây xích, một lần nữa lại mang nó lên. Tuy rằng cô không rõ lai lịch của kiếm này, cũng không có cách tùy tiện tự do sử dụng, nhưng đeo bên người có lẽ có thể giúp ích đối với tu luyện.

Kế đó, An Nhàn lại đem hộp gỗ phong ấn tinh phách phượng hoàng ra, còn chưa kịp đặt xuống, phù văn bên ngoài hộp tựa như đèn neon, kịch liệt sáng lập loè lên, cùng lúc đó, linh khí bốn phía cũng như thủy triều, anh dũng xông pha hướng chiếc hộp nhào đến.

An Nhàn một chưởng đem nó đè ở trên bàn, âm thanh lạnh lùng nói:"Ngươi muốn hấp thu linh khí thì có thể, nhưng chỉ có thể hấp thu linh khí bên trong không khí. Nếu ngươi không biết tiết chế, ta liền đem ngươi phong ấn trong hàn băng ngàn năm."

Tinh phách phượng hoàng trong hộp gỗ lập tức an tĩnh lại, vốn dĩ đang hút linh khí mãnh liệt, cũng biến thành hút từng ngụm nhỏ giọt từ tốn.

"Tốt lắm."An Nhàn buông ra tay, đem nó tới gần cửa sổ. Ngay sau đó, cô phát hiện cửa sổ đã không còn, chỉ có các mảnh thủy tinh nhỏ rơi đầy đất, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của ai.

Ô Lưu Đằng thấy An Nhàn trở về, lập tức tung ta tung tăng mà thò qua tới, hoàn toàn không ý thức được chính mình làm sai cái gì. Mới vừa vươn ra một dây đằng, bỗng nhiên nó cảnh giác phát hiện ra sự tồn tại của hộp gỗ.

"Bang!"Không chút do dự, nó phi đến chụp lấy hộp gỗ thật mạnh nện vào vách tường. Hộp gỗ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cứng rắn như cũ, nhưng vách tường lại bị đập ra một tảng lớn, cùng vết rạn đen nhánh như bị cháy xém lưu lại.

An Nhàn: "..."

Vì sao lại cảm thấy ngày tháng sau này sẽ không mấy yên ổn nhỉ?!

_oOo_

Cần tìm một bạn editor chăm chỉ =(((