Khương Tự cũng mặc kệ ánh mắt của người khác đối với cô, cô chỉ biết hiện tại mình phải lấy máu.

Khương Tự đi tới trước nơi lấy máu, đôi lông mày xinh đẹp nhíu lại.

Cô không thích cảm giác kim tiêm chui vào da, nhưng cô càng không thích mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.

Cho nên khi y tá lấy máu, Khương Tự nhìn chằm chằm suốt toàn bộ quá trình cô ấy làm cho đến khi kết thúc.

Rất may trình độ của y tá rất tốt nên không có sai lầm.

Dựa theo thứ tự xếp hàng, Lục Tinh Trầm là người tiếp theo.

Không biết tại sao, vẻ mặt của cậu có hơi nghiêm trọng.

Khương Tự đứng lên khỏi chỗ ngồi, rất nhanh đã nhận ra Lục Tinh Trầm có chút khác lạ.

Cô suy nghĩ vài giây, đoán được nguyên do.

Khương Tự cười tủm tỉm mở miệng: “Lục Tinh Trầm, cậu sẽ không ngất chứ?”

Lục Tinh Trầm phản ứng rất kịch liệt: “Sao có thể chứ!”

Khương Tự cảm thấy đã đủ hiểu rồi, cô không muốn nói nhảm với cậu nữa.

Cô hất cằm về phía Lục Tư Việt, nũng nịu ra lệnh: “Miễn cưỡng cho cậu ấy mượn thảm đi.”

Lục Tư Việt nhịn cười, ngoan ngoãn làm theo.

Giây tiếp theo, trước mắt Lục Tinh Trầm tối sầm, xúc cảm mềm mại ụp lên đầu cậu.

Che lại toàn bộ tầm mắt của cậu.

Không đúng, thảm ở đâu ra vậy?

Khương Tự ngại ghế bệnh viện bẩn, đây không phải là thảm lót ghế vừa rồi cô dùng hay sao?

Sau khi Lục Tinh Trầm sáng tỏ, cậu chuẩn bị chất vấn Khương Tự một phen.

Lúc này một âm thanh vang lên từ đằng sau bọn họ: “Tự Tự?”

Khương Tự ngẩn ra vài giây, giọng nói này dường như rất quen tai.

Cô xoay người, hơi nhíu mày.

Đã bao lâu rồi cô chưa thấy mẹ Khương? Khương Tự cũng không nhớ nữa.

Sau sự cố phù chú lần trước, Khương Tự nhận được ba mươi cuộc gọi nhỡ, hai mươi tin nhắn chất vấn, còn có vô số lời hẹn gặp mặt của mẹ Khương.

Nhưng những việc này Khương Tự đều biết được thông qua miệng quản gia Trịnh.

Bởi vì Khương Tự đã kéo mẹ Khương vào danh sách đen ngay hôm đó, ngày hôm sau còn thay đổi số điện thoại.

Quản gia Trịnh giúp Khương Tự bảo quản điện thoại cũ, Khương Tự thi thoảng sẽ hỏi một chút tình hình của mẹ Khương gần đây.

Nhưng Khương Tự không hề thương cảm chút nào, cô chỉ coi đó là một thú vui.

Quả nhiên, lúc này mẹ Khương nhìn qua rất tức giận: “Đây là thái độ của con đối với mẹ sao?”

Khương Tự hất cằm, nâng cao khí thế thêm một chút.

Cô thậm chí còn khiêu khích nhún vai: “Có vấn đề gì sao?”

Mẹ Khương cho rằng bà sẽ chờ được một tiếng xin lỗi từ Khương Tự, nhưng không ngờ mình lại đá phải ván sắt.

Khương Tự kiêu căng ngạo mạn, mảy may không quan tâm.

Lục Tư Việt quay qua nhìn mẹ Khương Tự.

Anh nhíu mày, lộ ra vẻ sắc bén.

Cặp mắt phượng nhíu lại, nhiệt độ thấp xuống, ép cho mẹ Khương không thở nổi.

Giọng Lục Tư Việt vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Thái độ Khương Tự không phải rất tốt à?”

Trên mặt Lục Tinh Trầm hơi tái nhợt, cậu dựa vào Lục Tư Việt để từ từ đứng lên, vóc dáng một mét tám mươi lăm chèn ép mẹ Khương.

Khí thế của cậu không giảm, giọng điệu lạnh lùng.

“Tôi cũng cảm thấy thái độ của chị ấy chẳng có vấn đề gì cả.”

Tuy rằng hai nhà Khương – Lục có hôn ước nhưng đó là do trưởng bối quyết định. Tới lượt mẹ Khương, hai nhà đã chênh lệch rất xa, rất ít khi gặp mặt.

Mới vừa rồi bị chèn ép, trong lúc nhất thời mẹ Khương không nhận ra hai người.

Bà lúng ta lúng túng nói: “Hai người là ai?”

Lục Tư Việt đứng ở trước mặt Khương Tự: “Chị ấy là chị dâu tôi.”

Lục Tinh Trầm đứng cạnh Lục Tư Việt: “Chị ấy cũng là chị dâu tôi.”

Lục Tư Việt không bởi vì thân phận mẹ Khương mà kiềm nén thái độ của mình.

Người không yêu con mình thì nào có được gọi là mẹ đâu.

Lục Tư Việt nhếch môi: “Tôi nhớ trước đây bà ngạo mạn lắm, chắc bà đã nghe qua danh tiếng của tôi rồi, tính tình tôi rất xấu…”

“Ai chọc tôi không vui, tôi sẽ khiến người đó không vui.”

Trong lời nói của Lục Tư Việt lộ rõ sự cảnh cáo.

Mẹ Khương ngây ngẩn.

Bà chưa bao giờ biết cuộc sống của Khương Tự sau khi gả vào nhà họ Lục. Nhưng bà có nghe Cẩm Nguyệt nói qua, quan hệ giữa Khương Tự và người nhà họ Lục cũng không tốt.

Mẹ khương hiểu rất rõ tính tình của người nhà họ Lục.

Theo bà biết, nhà họ Lục có mấy người con, người này còn lạnh lùng hơn người kia, tất cả đều không dễ chọc.

Khương Vân Hạo đi theo bên cạnh mẹ Khương, cúi gằm mặt không nhìn thấy gì.

Mẹ nó đi trút giận với con gái là loại người gì vậy?

Nói đến cùng, chuyện phù chú không phải do chính mẹ tìm đường chết sao?

Khương Vân Hạo nhíu mày, kéo mẹ Khương: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.”

Mẹ Khương làm lơ sự can ngăn của Khương Vân Hạo, tránh ánh mắt thị uy của Lục Tư Việt và Lục Tinh Trầm.

Bà nhìn về phía Khương Tự: “Đợi chút nữa khám sức khỏe xong, mẹ muốn nói chuyện với con.”

Khương Vân Hạo vừa thấy Khương Tự liền nhớ tới lần gặp chị ba trước đó, lỗ tai cậu hơi nóng.

Hiện giờ gặp phải chuyện chết tiệt như thế này, cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.

Khương Vân Hạo cảm thấy trên thế giới này không ai thảm bằng cậu.

Cậu bị kẹp giữa mẹ Khương và Khương Tự, thật sự rất khó khăn.

Đúng lúc này, y tá kêu: “Người tiếp theo, Khương Vân Hạo.”

Khương Vân Hạo nhìn kim tiêm, cậu nhanh chóng đưa ra một quyết định.

Khi y tá cắm kim, cậu đột nhiên nhắm hai mắt lại.

Y tá nhanh chóng lên tiếng.

“Không ổn rồi, ở đây có người ngất xỉu.”

Mẹ Khương lập tức quay đầu nhìn lại.

Bà phát hiện Khương Vân Hạo gục trên bàn, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ trông rất yếu ớt.

Mẹ Khương nghi hoặc.

Từ nhỏ đến lớn, Khương Vân Hạo có bao giờ ngất xỉu khi lấy máu sao?

Khương Tự mang Lục Tinh Trầm và Lục Tư Việt rời đi, cô rất hài lòng với biểu hiện vừa rồi của họ, chút oán hận cũng tan biến.

Khương Tự nhón chân, khoác vai hai người.

Khương Tự hào phóng mở miệng: “Biểu hiện không tệ, kiểm tra sức khỏe xong sẽ thưởng cho hai người bữa cơm.”

“Đợi cơm nước xong xuôi lại đi tiêm vắc xin phòng bệnh.”

Mời cơm thì mời, cô vẫn không quên mục đích chân chính hôm nay.

Lục Tư Việt và Lục Tinh Trầm im lặng.

Bọn họ đang hối hận, hai chữ chị dâu kia sao lại buột miệng thốt ra chứ.

Nhìn biểu hiện bây giờ của Khương Tự, chắc là cô không để ý đâu.

-

Khương Vân Hạo vốn là giả bộ, đợi Khương Tự rời đi, cậu lập tức tỉnh lại.

Quá trình kiểm tra sức khỏe sau đó, Khương Vân Hạo luôn chú ý động tĩnh xung quanh, sợ gặp lại Khương Tự.

Khương Vân Hạo khẳng định chắc chắn rằng nếu gặp nhau, mẹ nó tuyệt đối sẽ xảy ra thế chiến.

Vất vả lắm mới kiểm tra sức khỏe xong trong buổi sáng, Khương Vân Hạo cho rằng có thể an tâm rồi. Không ngờ vào lúc thang máy chuẩn bị đóng lại, mẹ Khương nhìn thấy bóng dáng Khương Tự.

Bà lập tức vào một thang máy khác đuổi theo.

Thang máy di chuyển thẳng xuống bãi đỗ xe.

Nhóm người Khương Tự đã ngồi lên xe của nhà họ Lục.

Khương Vân Hạo nheo mắt, cậu mím môi.

Cậu nhìn thấy mẹ Khương đang bước nhanh tiến lên, dường như muốn tìm Khương Tự cãi nhau.

Lúc này, Khương Vân Hạo chỉ cảm thấy tinh thần và thể xác mình đều mệt mỏi.

Khương Vân Hạo không nén nổi giận, mất kiên nhẫn túm chặt mẹ Khương: “Mẹ, mẹ đủ chưa!”

Mẹ Khương bị con trai mười bảy tuổi túm chặt tay, sức cậu rất lớn, bà không thể nào vùng vẫy ra được.

Mẹ Khương suýt chút đã bị con trai làm cho tức chết.

“Vừa nãy khi mẹ bị người nhà họ Lục ức hiếp, sao con không đứng ra? Hiện tại còn không cho mẹ đi nói lý lẽ sao?”

“Bọn họ là người một nhà, hỗ trợ nhau thì có gì sai?”

Khi nhắc tới người nhà, Khương Vân Hạo ngẩn ra vài giây.

“Lần trước rõ ràng là mẹ sai, giờ đi trách chị ba làm gì?”

Khương Vân Hạo hơi sửng sốt, cậu phát hiện bản thân vừa kêu một tiếng chị ba, hơn nữa, cô hoàn toàn không có ở đây.

Mẹ Khương mất hết tự tin: “Không phải dán phù chú không thành công sao? Dán hết lên đầu anh của con rồi!”

Khương Vân Hạo hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân, người đang nói nhăng nói cuội trước mặt chính là mẹ mình.

“Con nói thẳng với mẹ luôn, chuyện phù chú lần trước là con lén báo cho chị ba trước. Tên lừa đảo ở cửa hàng cũng là con đưa qua cho chị ba.”

“Ngay cả phóng sự truyền hình cũng có phần của con.”

Khương Vân Hạo nói hết mọi chuyện trong một lần.

“Hiện tại mẹ vừa lòng rồi chứ?”

Mẹ Khương khôi phục lại tinh thần, tức đến phát run, bà luôn canh cánh trong lòng những chuyện xảy ra trước đây.

Khi đó, bà chẳng những bị con trai cả trách móc mà còn bị chồng mắng xen vào chuyện của người khác.

Hiện tại con trai út còn nói cho bà biết, những việc này đều liên quan đến cậu.

Mẹ Khương mất lý trí, tay giơ cao lên, làm bộ muốn cho Khương Vân Hạo một cái tát.

Khương Vân Hạo lui về sau một bước.

Khi cậu nhìn thấy động tác của mẹ Khương, đáy lòng sinh ra cảm giác oán trách không biết tên.

Dường như cậu đã cảm nhận được cảm giác không có người thân của Khương Tự trước đây.

Trái tim trở nên nguội lạnh.

“Mẹ, mẹ muốn đẩy hết con ruột của mình đi sao?”

Sau khi cậu nói xong, Khương Vân Hạo quay đầu rời đi, không hề để ý tới mẹ Khương.

Trong bãi đậu xe, gió lùa thổi qua hai chân, hơi lạnh lan từ bắp chân ra khắp cơ thể bà.

Mẹ Khương sững sờ đứng tại chỗ, một lúc lâu sau chưa hoàn hồn.

-

Sau khi Khương Tự về nhà, người bên đấu giá đã gửi danh sách đấu giá tới.

Mỗi lần có buổi đấu giá lớn, nhân viên công tác sẽ thông báo cho những người quan trọng trong giới nhà giàu, đây là lệ thường.

Quản gia Trịnh đưa danh sách đấu giá cho Khương Tự: “Cô chủ, đây là danh sách đồ đấu giá cho tối mai.”

Cô chủ thích đồ cổ, quản gia Trịnh biết đồ đấu giá tối mai có rất nhiều đồ cổ nên ông lập tức nói cho Khương Tự biết.

Khương Tự mở danh sách đồ đấu giá, cô lật từng trang, không thấy có gì mình thích. Lúc này một đồ vật chợt lọt vào mắt cô.

Ngực cô run lên, nhìn chằm chằm vào danh sách không chớp mắt.

Đây là ảnh hộp nhạc từ thời dân quốc.

Khương Tự đã quen thuộc với hộp nhạc này, cô nhắm mắt lại cũng có thể hình dung được hộp nhạc ấy, hình dung được mỗi một hoa văn thật nhỏ nằm ở chỗ nào.

Bởi vì kiếp trước có người tặng cô món quà này.

Khương Tự không rõ tại sao đồ của cô lại xuất hiện ở buổi đấu giá thời đại này?

Trong nháy mắt, dân quốc và hiện đại lại đan xen lần nữa.

Chẳng lẽ thế giới lúc này chính là phần sau của thời kì đó sao?

Sử sách dân quốc ở hiện đại là thời đại mà cô sinh sống trước kia.

Khương Tự ngẩn người nhìn hộp nhạc.

Trong cuộc đời Khương Tự, người kia chiếm vị trí cực kỳ quan trọng. Nhưng cô chưa bao giờ gặp được ai có gương mặt giống anh ở thế giới này.

Một lúc lâu sau, Khương Tự vẫn ngồi ở chỗ đó, cô rơi vào trong hồi ức.

Ký ức trong đáy lòng cô vén lên tấm màn che, âm thầm từng chút từng chút bao phủ lên tim cô.

Khương Tự đưa ra quyết định.

Tối mai trong buổi đấu giá, cho dù dùng bao nhiêu tiền, cô sẽ lấy bằng được hộp nhạc này.

-

Tối hôm sau.

Màn đêm dần buông xuống như một bức màn sau sân khấu, ánh đèn ngoài phố lần lượt sáng lên.

Lối vào phòng đấu giá được chiếu sáng rực rỡ.

Bên trong trang trí xa hoa, sang trọng, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy lấp lánh.

Tại sảnh đấu giá.

Lục Phù Sênh đi vào phòng khách VIP, anh nhìn lướt qua xung quanh.

Người đàn ông bên trái đang chải tóc, ánh mắt anh lạnh lùng.

Người đàn ông bên phải có thứ mà anh ghét, anh cười nhạt.

Nước hoa của người ngồi hàng trước thì quá nồng…

Mắt Lục Phù Sênh mang theo sự khinh thường, sau đó, tầm mắt anh dừng lại ở một người.

Người nọ mặc áo choàng đỏ, đuôi áo choàng hơi dài, rủ xuống bắp chân.

Cô nghiêng người ngồi ở chỗ kia, có thể thấy mái tóc đen dài như thác nước của cô, còn có khuôn mặt nhỏ trắng tuyết.

Lục Phù Sênh híp híp mắt, sao hôm nay Khương Tự lại đến phòng đấu giá?

Vừa rồi đám đồ xấu xí kia làm anh đau mắt, nghĩ tới nghĩ lui, thật ra Khương Tự cực kỳ hợp mắt anh.

Lục Phù Sênh khẽ cười một tiếng, đi về phía Khương Tự.

Hàng ghế nơi Khương Tự ngồi còn trống, hiển nhiên cô đã bao hết hàng ghế này.

Lục Phù Sênh đi đến bên cạnh Khương Tự, chân dài anh sải bước, ngồi luôn xuống cạnh cô.

Khương Tự ngước mắt, sau khi nhìn thấy rõ người tới, chân lười biếng đá sang, nói.

“Ai cho cậu ngồi ở đây?”

Cô không có hứng thú ngồi cùng Lục Phù Sênh.

Khương Tự ghét bỏ nói: “Cậu không có chỗ ngồi à? Keo kiệt như vậy.”

Lục Phù Sênh nghe thế, ngẩn ra vài giây.

Anh bị mắng, ý cười bên môi lại càng sâu, đáy mắt hiện lên chút u ám.

“Khương Tự, lần nào chị cũng phải chọc tôi giận mới được à?”

Khương Tự vừa muốn mở miệng, lúc này, cô thu được năm mươi nghìn giá trị số mệnh của Lục Phù Sênh.

Cô lập tức đổi giọng: “Tôi chọc giận cậu làm gì?”

“Cậu qua đây, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Khương Tự vẫy vẫy tay với Lục Phù Sênh.

Lục Phù Sênh cực kỳ cảnh giác nhưng anh vẫn lại gần.

Bỗng dưng, Khương Tự đá chân Lục Phù Sênh, giọng cô vừa nhẹ nhàng vừa ngang ngược.

“Ai cho cậu nói chuyện như vậy với tôi?”

“Cậu lại lắm miệng…” Khương Tự hung dữ nói, “Thì đừng có ngồi ở đây.”

Lục Phù Sênh tức giận đến ngứa răng, anh đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Nhưng anh lại tưởng tượng chỗ ngồi của anh bên cạnh đám người kia, diện mạo thật sự không vừa mắt anh.

Anh hít sâu một hơi, không tình nguyện ngồi xuống.

Lục Phù Sênh nghiêng người nhìn thoáng qua Khương Tự, gương mặt đẹp đẽ tái nhợt, lúc này lộ ra nụ cười lạnh lùng.

“Khương Tự, chị đá tôi đau đó.”

Khương Tự đến nhìn cũng không thèm nhìn Lục Phù Sênh một cái, cánh tay trắng tuyết chỉ sang hướng bên cạnh.

“Cậu không được phép ngồi cạnh tôi, ngồi dịch ra bên ngoài một chút đi.”

Anh quá ồn ào.

Lục Phù Sênh: “…”

Tạm dừng vài giây, anh ngồi cách Khương Tự một ghế.

Lúc này, không khí rốt cuộc cũng yên tĩnh.

Lúc này, vật phẩm đấu giá đầu tiên được đưa lên sân khấu, đêm hội đấu giá chính thức bắt đầu.

Tiếng trả giá vang lên liên tiếp, đồ đấu giá lần lượt được mang đi, nhưng Khương Tự vẫn chưa giơ thẻ lên lần nào.

Mục đích của Khương Tự chỉ có một là lấy được hộp nhạc.

Cô không có hứng thú với những thứ khác.

Lúc này, giọng nói lười biếng của Lục Phù Sênh vang lên.

“Rốt cuộc bức tranh này là do ai khôi phục vậy? A, quá kém!”

“Hơn năm triệu một cái vòng tay, mắt của họ để trang trí sao?”

“Chậc chậc, món đồ này đáng ra không được đặt lên mặt bàn.”

Giọng nói của người bên cạnh cực kỳ dễ nghe, nhưng mỗi một chữ đều không chút lưu tình.

Khương Tự vốn cho rằng, Lục Phù Sênh cách cô một ghế thì anh sẽ không làm ảnh hưởng đến cô.

Nhưng hiện tại cô quả thật bị Lục Phù Sênh làm phiền muốn chết.

“Lục Phù Sênh, cậu có thể câm miệng được không?” Khương Tự không kiên nhẫn lớn tiếng nói.

Lục Phù Sênh mím môi, không nói tiếp nữa.

-

Thời gian chậm rãi trôi qua, buổi đấu giá đã đi được hơn phân nửa.

Lúc này một món đồ đấu giá được cầm lên.

Hộp gỗ có màu sắc rất đẹp, dưới ánh đèn lộ ra hơi hướng cổ xưa.

Người chủ trì đấu giá giới thiệu nói: “Đây là hộp nhạc thời kỳ dân quốc, và món đồ này chưa bao giờ được mang ra đấu giá.”

Đây là lần đầu tiên nó được mang ra đấu giá, sẽ mang cho những người sưu tầm cảm giác mới mẻ.

“Ngay từ đầu hộp nhạc này đã có chút tổn hại…”

Người bán đấu giá tiếp tục nói: “Nhưng trải qua sự sửa chữa của chuyên gia khôi phục đồ cổ, dường như đã trở nên hoàn toàn nguyên vẹn.”

Mọi người dưới khán đài đều nói nhỏ.

Vào lúc hộp nhạc xuất hiện, tầm mắt Khương Tự đã nhìn thẳng vào nó.

Người khác không biết nhưng Khương Tự biết, phía dưới hộp nhạc có khắc hai chữ.

Lục và Khương.

Ngày đó vào buổi đại hôn của Khương Tự và Lục thiếu soái, Lục thiếu soái đã tặng cô món quà cưới chính là hộp nhạc này.

Người bán đấu giá lại tiếp tục nói: “Hộp nhạc này khác với những cái khác, phía trên được khắc hoa cất cánh, cực kỳ hiếm thấy…”

Ánh sáng ở đây hơi tối, Khương Tự lại có thể nhìn rõ từng chi tiết ở mặt trên.

Bên ngoài hộp nhạc khắc từng đóa hoa cất cánh, đó là do Lục thiếu soái đích thân khắc cho cô.

Dù là hiện tại Khương Tự vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ anh điêu khắc cánh hoa.

Anh cẩn thận tạo hình từng chút từng chút một, chậm rãi, mỗi một cánh hoa đều uống lượn theo độ cong của hoa, cuối cùng là nhụy hoa tinh xảo.

Vụn gỗ trôi xuống kẽ tay anh, cuốn theo gió rồi rơi xuống giống như đám bồ công anh.

Lục thiếu soái dùng đôi tay cầm súng của mình, tạo ra những đóa hoa cất cánh sống động vì cô.

Cánh hoa tinh xảo, nhìn qua giống hoa thật y như đúc. Nếu có gió thổi qua sẽ có hương thơm lạnh lẽo tưởng chừng có thể thấm vào tận xương tủy.

Khương Tự biết hoa cất cánh có hai tầng nghĩa.

Hàm ý thứ nhất là tình yêu vĩnh hằng, ý nghĩa thứ hai là không hối hận.

Không hối hận khi yêu, không hối hận quá trình, không hối hận kết thúc.

Không hối hận như vậy, người khác có lẽ sẽ cảm thấy, đây chỉ là một lời nói đùa hoang đường mà thôi.

Nhưng anh… lại khắc hoa cất cánh vào quà tân hôn của bọn họ.

Khương Tự đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mãi không thể rút ra.

Lúc này, người bán đấu giá kéo dây cót hộp nhạc, tiếng nhạc chảy xuôi trong không khí.

“Đây là bài “Giấc mơ tình yêu” của Lý Tư, biểu tượng cho tình yêu trong sáng…”

Khương Tự rất thích bài hát này.

Trong những năm thời dân quốc, cô thường xuyên ngồi tại phòng, nghe đi nghe lại bản nhạc này.

Khi đó, trong phòng tràn ngập ánh nắng rực rỡ.

Rèm nhung màu lục mở ra, Khương Tự ngồi dựa vào ghế khắc dây hoa hồng, trong tay cầm hộp nhạc.

Tay cô đụng vào hình điêu khắc hoa cất cánh ở phía trên. Âm nhạc tao nhã cổ điển nhẹ nhàng du dương bên tai cô.

Ở sảnh phòng bán đấu giá, mọi người đều đắm chìm trong bản nhạc, không một ai nói chuyện.

Lục Phù Sênh nghiêng đầu nhìn về phía Khương Tự, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Anh từng nhìn thấy dáng vẻ Khương Tự kiêu căng, cáu giận, nhìn thấy dáng vẻ Khương Tự giảo hoạt, cũng nhìn thấy dáng vẻ Khương Tự híp mắt lừa người khác.

Nhưng Lục Phù Sênh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của Khương Tự.

Lúc này sắc mặt Khương Tự trắng như tuyết đầu mùa, khóe mắt cô mơ hồ long lanh.

Ánh mắt Lục Phù Sênh khẽ run.

Khương Tự… Cô đang khóc sao?

Tiếng nhạc vẫn còn phát trong sảnh bán đấu giá, Lục Phù Sênh gọi một tiếng.

“Khương Tự.”

Nhưng dường như Khương Tự không nghe thấy, cô chỉ ngơ ngẩn mà nhìn hộp nhạc trên sân khấu.

Giống như đắm chìm trong giấc mộng xa xôi nào đó.

Lại một lát sau, âm thanh của tiếng nhạc dừng hẳn.

Người bán đấu giá nhìn xuống dưới sân khấu: “Giá khởi điểm của hộp nhạc dân quốc này là năm triệu.”

“Hiện tại bắt đầu đấu giá.”

Lúc này một giọng nói vang lên, truyền khắp toàn bộ phòng đấu giá.

“Mười triệu.”

Vậy mà giá đã lập tức được nâng lên gấp đôi.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía phát ra âm thanh.

Chỉ thấy một cô gái mặc áo choàng đỏ giơ tấm bảng lên, rõ ràng vừa rồi cô đã bảo trợ lý hô giá lên mười triệu.

Khương Tự nhất định phải giành được hộp nhạc này, tối nay cô nhất định phải lấy được.

Lục Phù Sênh nhìn Khương Tự không chớp mắt.

Tại sao Khương Tự muốn có được hộp nhạc này.

Chẳng lẽ tối nay cô đến đây chính là vì cái này?

Những người khác bắt đầu đẩy giá.

“Mười một triệu.”

“Mười ba triệu.”

‘…’

Lúc này Khương Tự tiếp tục giơ bảng, trợ lý hô giá thêm một lần nữa.

“Mười tám triệu.”

Lại đẩy giá lên một độ cao nữa.

Vào lúc này một vết nứt xuất hiện trên khuôn mặt không bao giờ rung động của Lục Phù Sênh.

Đôi mắt đen láy của anh chỉ nhìn Khương Tự.

Tối nay Khương Tự đến buổi bán đấu giá, bây giờ cô lại vì hộp nhạc này mà giơ bảng lên lần nữa.

Có phải Khương Tự đã biết hộp nhạc này là do anh sửa trước khi tới đây không?

Lục Phù Sênh bỗng nghĩ đến lúc trước Khương Tự đã đầu tư phim của bạn Lục Tư Việt, cô còn đưa Lục Tinh Trầm đến trường luyện thi.

Hiện tại cô làm như vậy cũng là vì anh nhỉ?

Lục Phù Sênh đột nhiên mở miệng hỏi.

“Khương Tự, tối nay chị đến buổi đấu giá là vì hộp nhạc này à?”

Khương Tự không nhìn anh, giọng nói trong trẻo vang lên.

“Tôi nhất định phải có… hộp nhạc này.”

Vài giây sau.

Lục Phù Sênh bỗng nhiên cười, lần này anh cười, khuôn mặt càng tươi tỉnh hơn. Đôi lông mày đen như lông quạ nhướng lên, tạo thành một vòng cung mị hoặc.

Khương Tự liếc nhìn, cô cảm thấy đúng là không hiểu nổi Lục Phù Sênh.

Nhưng người đàn ông có khuôn mặt yêu dị này vẫn cười như cũ.

Lúc này Lục Phù Sênh nhìn về phía Khương Tự, anh nhẹ nhàng mở miệng với giọng điệu gần như rất dịu dàng.

“Khương Tự.”

“Tôi đột nhiên cảm thấy… hình như mình không ghét cô lắm.”

Khương Tự thầm hừ một tiếng, cô cũng mở miệng, dùng giọng nói khá nhẹ nhàng.

“Em trai xinh đẹp.”

Khương Tự nở nụ cười gượng, cô gằn từng chữ.

“Nhưng tôi… vẫn rất ghét cậu.”

Lục Phù Sênh: “…”