Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lần này Khương Tự ra ngoài là vì đặt mua đồ đạc mới. Cô là một người rất bắt bẻ, lúc trước đã đổi hết nội thất mình không hài lòng thành phong cách dân quốc yêu thích. Nhưng mà, tóm lại vẫn có một số món đồ không thể mua sẵn. Khương Tự đi đặt một bộ trà cụ cao cấp nhất làm từ tử sa(*), xích đu bằng gỗ cây bưởi theo phong cách Rococo(**) và một ít đồ nội thất kiểu Thượng Hải. (*) Tử sa (紫砂): một loại đất sét có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm trà cụ. (**) Rococo là một phong cách nghệ thuật và thiết kế nội thất của Pháp thế kỷ 18. Đây là phong cách kiến trúc được sử dụng phổ biến ở thời của hoàng hậu Marie Antoinette. Các phòng thuộc phong cách Rococo thường được thiết kế thành một sản phẩm nghệ thuật tổng thể với vật dụng trang trí lộng lẫy và thanh tao, những vật phẩm điêu khắc nhỏ, những chiếc gương trang trí, thảm thêu, ngoài ra nó còn được bổ sung bởi những bức tranh tường tinh tế. Đời trước, Khương Tự thích cung điện trắng của nước Pháp, vì vậy, biệt thự nhà họ Lục cô ở sẽ trở thành cung điện trắng của cô. Khương Tự đặt xong xuôi những thứ này thì đi trung tâm thương mại tiêu tiền. Vệ sĩ đi theo sau giúp cô cầm túi mua sắm, Khương Tự nghe thấy có tiếng người bàn tán về Khương Cẩm Nguyệt. “Xem vlog của Khương Cẩm Nguyệt chưa? Cô ấy nói tiếng Anh đáng yêu quá, bập bẹ lắp bắp.” “Cái này vừa bay lên No.1 hotsearch nè.” “…” Hotsearch Weibo? Khương Tự nhạy bén nắm bắt từ ngữ mới. Cùng lúc đó, cô còn biết được từ cuộc đối thoại ấy một chuyện: Tiếng Anh của Khương Cẩm Nguyệt rất nát. Khương Tự tạm thời quyết định về nhà, ngồi trong xe Bentley, cô nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế, lấy di động ra. Tối hôm qua cô đã cầm vật nhỏ này ở nhà rồi, sau khi mày mò một đêm thì xem như đã hiểu nôm na về cách sử dụng cái điện thoại này. Khương Tự click mở Weibo, nhìn thấy hotsearch. Cô nâng ngón tay lên, nhẹ nhàng phát vlog [Tôi đến New York rồi] của Khương Cẩm Nguyệt. Trong video, Khương Cẩm Nguyệt thể hiện một hình tượng rất có lực thu hút. Khương Cẩm Nguyệt là một tiểu hoa đán đi theo con đường lưu lượng, có được độ nổi tiếng và quốc dân cực cao. Cô ta là sao nhí lớn lên dưới sự theo dõi của mọi người. Hiện tại fans của Khương Cẩm Nguyệt rất đông, nhưng mỗi tuần cô ta đều sẽ đăng một vlog về cuộc sống hàng ngày để cư dân mạng nhìn thấy một mặt gần gũi của mình. Ở trong vlog này, cô ta đi dạo ở đường phố New York, mua hamburger ven đường, cắn miếng to, sau đó tự chê mình là đồ tham ăn. Phương diện khác đều rất hoàn hảo, nhưng điều không được hoàn mỹ chính là khi Khương Cẩm Nguyệt giao tiếp với chủ tiệm, tiếng Anh của cô ta không tốt, từng từ đơn nhảy ra ngoài. Khương Tự nhíu mày: “Đáng yêu sao? Tôi chẳng thấy thế.” “Cô chủ nói đúng.” Tài xế nói: “Tiếng Anh của tôi còn tốt hơn cô ta.” Người hầu nhà họ Lục đều trải qua huấn luyện chuyên nghiệp nên việc tinh thông tiếng Anh thì chẳng có gì lạ. Khương Tự click mở bình luận dưới bài viết, đại đa số đều khen cô ta. [Tiếng Anh của Cẩm Nguyệt kém, nhưng mà đáng yêu quá đi.] [Ha ha ha, cục cưng của chúng ta là người Trung Quốc, tiếng anh không tốt rất bình thường.] [Bé con muốn nói tiếng Anh thì cứ nói, mami rất thích nghe!] Những bình luận này khiến Khương Tự rất khiếp sợ. Khương Cẩm Nguyệt đã 23 tuổi rồi mà fans cứ luôn mồm gọi “cục cưng”, “bé con”? Em bé to xác hả? Người hiện đại còn chẳng trưởng thành bằng người dân quốc cô. Khương Tự cẩn thận lướt xem, sau đó tìm được tiếng nói phản đối. [Không phải trước kia Khương Cẩm Nguyệt đi theo hình tượng học sinh giỏi à? Tiếng Anh nói như này sao? Fans mắt mù hết à?] [Bạn đại học cùng khóa yếu ớt nói một câu, tiểu hoa đán họ Khương nào đó chưa tốt nghiệp đại học, không phải vì lịch trình bận bịu mà thực ra là do cô ta chưa thi đậu tiếng Anh cấp bốn.] Hình tượng học sinh giỏi, không đậu tiếng Anh cấp bốn, chưa tốt nghiệp đại học…mấy cụm từ này đặt cạnh nhau, một tấm bản đồ đầy đủ hiện ra. Xe đã lái vào nhà họ Lục. Khương Tự xuống xe, đi vào biệt thự: “Quản gia Trịnh, mua hotsearch như thế nào?” Quản gia Trịnh không rõ cô chủ muốn làm gì, nhưng từ trước tới nay ông đều có cầu tất ứng: “Cô chủ muốn mua hotsearch gì?” Khương Cẩm Nguyệt cười tủm tỉm nói: “ Khương Cẩm Nguyệt chưa thi đậu tiếng Anh cấp bốn’, ‘Khương Cẩm Nguyệt chưa tốt nghiệp đại học’, ‘Hình tượng học sinh giỏi của Khương Cẩm Nguyệt là giả’… Tạm thời mua mấy cái này đã.” Quản gia Trịnh hơi sửng sốt: “Vâng, tôi sẽ lập tức đi thu xếp.” Đây là cô chủ muốn nhằm vào Khương Cẩm Nguyệt sao? Nhất định là cô ấy làm vì ông chủ và nhà họ Lục. Quản gia Trịnh không khỏi có chút bùi ngùi, ông không có suy nghĩ như con cháu nhà họ Lục, ai ai cũng nhận Khương Cẩm Nguyệt là chị dâu cả. Ở trong mắt ông, gả vào nhà họ Lục là Khương Tự, cô ấy chính là nữ chủ nhân của nhà họ Lục. Khương Cẩm Nguyệt kia là cái thứ gì? Dựa vào đâu mà châm ngòi quan hệ giữa cô chủ và thành viên nhà họ Lục? Nếu cô chủ đã căn dặn thì ông nhất định sẽ thu xếp thỏa đáng. Khương Tự chống cằm, ngồi trên sô pha. Sức mạnh của tiền tài là vạn năng, 5 phút sau, hotsearch thay đổi, ba hotsearch đen của Khương Cẩm Nguyệt bay lên 3 vị trí đầu! [Hotseach số 1 có lượng đọc 100 vạn?] [Ai đang bôi đen Cẩm Nguyệt của chúng ta vậy?] [Ha ha ha đã sớm muốn nói rồi, hình tượng học giỏi của Khương Cẩm Nguyệt bị lật đổ rồi.] Ekip của Khương Cẩm Nguyệt là giỏi xã giao số một trong giới giải trí, trùm giải trí Kỳ Tầm đã tìm ekip tốt nhất cho cô ta. Nhân viên phản ứng cực nhanh, bọn họ nhanh chóng gỡ hotsearch. 10 phút sau, ba hotsearch mà Khương Tự mua đã rớt khỏi top 10. Dám động vào hotsearch của cô? Chỉ bằng bọn họ mà cũng xứng? Khuôn mặt nhỏ của Khương Tự lạnh xuống: “Lại mua, mua đến khi cô ta không gỡ nổi mới thôi.” Quản gia Trịnh: “Vâng, cô chủ!” Khương Tự và Khương Cẩm Nguyệt bắt đầu cuộc giằng co kéo dài mấy tiếng đồng hồ. Khương Tự mua hotsearch đen, Khương Cẩm Nguyệt gỡ hotsearch. Gỡ lại mua, mua lại gỡ, tới tới lui lui mấy tiếng, ba hotsearch đen này cứ điên cuồng nhảy ở top 50. Lưu lượng của Khương Cẩm Nguyệt đủ lớn, hotsearch duy trì cả một buổi chiều, tới tối lượng người đọc đã đạt tới 800 triệu. # Khương Cẩm Nguyệt chưa thi đậu tiếng Anh cấp 4# [Hot] # Khương Cẩm Nguyệt chưa tốt nghiệp đại học# [Hot] # Hình tượng học sinh giỏi của Khương Cẩm Nguyệt là giả# [Hot] Là ai nhiều tiền lớn gan đập mấy chục triệu tệ để mua hotsearch bôi đen Khương Cẩm Nguyệt vậy? Là ai hận Khương Cẩm Nguyệt thấu xương, lại còn nhiều tiền đến nỗi không có chỗ tiêu vậy? Mọi người đều đưa ra cùng một kết luận, chỉ có cô chủ Khương Tự nhà họ Lục. Bên phía Khương Cẩm Nguyệt căn bản không thể lấy tiền để battle với Khương Tự, cuối cùng cô ta chỉ có thể tỉnh giấc vào rạng sáng ở New York, tự chủ động gọi điện thoại bảo Kỳ Tầm giúp gỡ hotsearch. Nhưng lúc này, ba hotsearch hot đó đã ồn ào đến mức toàn mạng xã hội đều biết. Khương Tự hài lòng nhìn kết quả cuối cùng. Hiện tại, chuyện cô mua hotsearch bôi đen Khương Cẩm Nguyệt cũng đã lan truyền khắp trên mạng. Chắc hẳn nhóm nhân vật số mệnh đã hận cô lắm rồi nhỉ? Khương Tự click mở hệ thống số mệnh, con cháu nhà họ Lục và các hạ thần dưới váy Khương Cẩm Nguyệt đã sôi nổi cung cấp không ít giá trị số mệnh, ngoài một người – Lục Lẫm. Khương Tự nhíu cặp mi xinh đẹp, chẳng lẽ Lục Lẫm đang ở nước ngoài nên tạm thời còn chưa biết? Cô gọi quản gia tới: “Ông gọi điện thoại nói cho Lục Lẫm rằng tôi mua hotsearch bôi đen Khương Cẩm Nguyệt.” Quản gia Trịnh hơi giật mình một lát. Cô chủ làm như vậy là muốn hấp dẫn sự chú ý của ông chủ? Cô ấy thật là dụng tâm lương khổ. Khương Tự ngồi chờ trong chốc lát, cách mấy phút lại xem hệ thống một lần, vẫn không có thay đổi. Cô hao hết cả kiên nhẫn: “Quản gia, ông có nói cho Lục Lẫm không đấy?” Quản gia Trình: “Từ nửa giờ trước ông chủ đã biết rồi ạ.” Cô bôi đen Khương Cẩm Nguyệt mà Lục Lẫm lại không hề có phản ứng với việc đó? Điều này là không thể. Khương Tự suy tư một lát: “Vậy ông lại nói với Lục Lẫm rằng tôi với Kỳ Tầm lên hotsearch.” Quản gia Trịnh nghe theo. Không tới 2 phút, Khương Tự nhanh chóng nhận được phản hồi từ hệ thống. Cô chớp chớp mắt, không phải vì giá trị số mệnh quá nhiều mà là vì bị chọc tức. Vậy mà Lục Lẫm lại chỉ cung cấp 1 điểm giá trị số mệnh. Đúng vậy, Khương Tự không nhìn lầm. Lục Lẫm làm nhân vật có giá trị số mệnh lớn nhất mà chỉ cung cấp cho cô 1 điểm giá trị số mệnh. Đây là nhà tư bản lạnh nhạt vô tình gì vậy? Gặp chuyện không hề gợn sóng, anh không có trái tim ư? *** Trung học Văn Lễ. Lục Tinh Trầm thấy hotsearch bôi đen Khương Cẩm Nguyệt thì tức giận xộc lên não, tự tiện trốn học, lái xe máy bay thẳng tới dưới nhà Khương Cẩm Nguyệt. Lúc này cậu mới nhớ ra, mấy ngày trước Khương Cẩm Nguyệt đã xuất ngoại, còn chưa trở về. Hotsearch đen của Khương Cẩm Nguyệt bay lên 3 thứ hạng đầu tiên, không ai ngờ sẽ bị đào bới chuyện cũ năm xưa ra, nội dung còn cực kỳ tỉ mỉ. Không khó để đoán là có người cố ý nhằm vào. Người chán ghét Khương Cẩm Nguyệt tới cực điểm, lại có năng lực mua hotsearch, chỉ có một người phù hợp với điều kiện đó. Khương Tự. Thủ lĩnh hội anti-fans lớn nhất của Khương Cẩm Nguyệt. Lục Tinh Trầm lập tức quay xe, chạy về nhà. Mới vừa vào cửa, Lục Tinh Trầm đã nhìn thấy một mỹ nhân sườn xám ngồi trên chiếc ghế màu xanh đậm. Hình như Khương Tự đang ngẩn người, lưng vẫn thẳng, dáng vẻ ưu nhã tự nhiên trời sinh. Phối hợp với phong cách trang trí rực rỡ, Lục Tinh Trầm còn tưởng mình đi nhầm vào phim trường. Gặp một đại tiểu thư dân quốc kiêu căng xinh đẹp. Thực ra không phải Khương Tự đang ngẩn người mà cô chỉ đang click mở giao diện hệ thống trong đầu thôi. Mỗi nhân vật số mệnh đều khác nhau, cô cần nhằm vào những người khác nhau, vả mặt chính xác bọn họ thì mới có thể nhận được giá trị số mệnh lớn nhất. Lục Tinh Trầm: Thuộc tính học kém, đếm ngược toàn trường, người hầu nhà họ Lục không nhắc tới thành tích trước mặt cậu. Phương án của Khương Tự là: Nhắc thành tích, nhắc học tập, không chỉ nhắc mà phải nhắc đi nhắc lại. Lục Tư Việt: Tính cách ngông cuồng, là giọng ca chính của dàn nhạc, việc gì cũng muốn tranh hạng 1. Phương án của Khương Tự là: Anh muốn tranh hạng 1 thì cô phải lấy đi cái hạng 1 đó. … Vài phút sau, Khương Tự dừng ở cái tên Lục Lẫm này rất lâu. Trong lúc nhất thời, cô còn chưa nghĩ ra rốt cuộc Lục Lẫm quan tâm cái gì. Bọn họ đều nói Lục Lẫm đối xử đặc biệt với Khương Cẩm Nguyệt, nhưng mà Khương Tự tiêu tốn mấy ngàn vạn đi hắt nước bẩn cho Khương Cẩm Nguyệt, cảm xúc của anh lại không hề dao động. Bởi vì có hệ thống này nên Khương Tự có thể đứng ở một góc độ khách quan để đối đãi với những người có liên quan đến Khương Cẩm Nguyệt. Khương Cẩm Nguyệt vừa xảy ra chuyện, mỗi một nhân vật số mệnh đều có phản ứng, ngoại trừ Lục Lẫm. Xem ra, Lục Lẫm không thích Khương Cẩm Nguyệt như người ngoài nghĩ. Khương Tự suy tư hồi lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ, sau này lại suy xét người số mệnh Lục Lẫm này vậy. Từ hồ sơ nhân vật số mệnh thoát ra, Khương Tự mới phát hiện Lục Tinh Trầm đứng sau lưng mình, cô quay đầu nhìn cậu một cái. Hiện tại đang là thời gian học sinh đi học, sao Lục Tinh Trầm lại đột nhiên xuất hiện trong nhà? Vì nguyên nhân gì, Khương Tự không khó đoán ra. Ha ha, còn làm cái gì? Cậu là muốn bày tỏ sự bất bình vì Khương Cẩm Nguyệt. Vậy thì cô sẽ dạy cho Lục Tinh Trầm một bài học: Hai chữ “hối hận” nên viết thế nào. Khương Tự đặt cánh tay lên sô pha, cô ngả nửa người ra sau, nhìn chằm chằm Lục Tinh Trầm. “Cậu tới nói một chút, kháng chiến thắng lợi như thế nào?” Hôm nay khi đi dạo phố, cô nghe thấy hai học sinh đọc lịch sử kháng chiến, còn chưa kịp tìm hiểu, vừa khéo hỏi tên học kém này một chút. Đối với người học tệ đếm ngược số một toàn trường, chỉ cần một chiêu thôi. Cực kì trí mạng, đó là đánh vào thành tích. Loại học kém trong học kém như Lục Tinh Trầm thì sao có thể trả lời được? Phương pháp mà Khương Tự áp dụng là giẫm thẳng vào chỗ đau của đối phương. Như một chuyên gia chuyên nghiệp, cô định chế cho mỗi công cụ người một cái bia riêng, ngắm bắn chuẩn xác. Dần dà, trái tim của Lục học kém hẳn sẽ vỡ nát. Một giây trước Lục Tinh Trầm còn nỗ lực ấp ủ tức giận một lần nữa, giây tiếp theo, cậu bị hiện thực đè đến cặn cũng chẳng còn. Bàn về lịch sử? Cậu là người học dở đếm ngược toàn trường, với cậu, bàn về lịch sử không khác gì đọc sách trời (*) (*) Là di sản lâu đời nhất của TQ. Khương Tự hỏi cậu câu đó có ý gì? Lục Tinh Trầm hoài nghi Khương Tự đang châm chọc mình là… Khương Tự nhanh chóng giúp Lục Tinh Trầm lau sạch hai chữ “hoài nghi”. “Không trả lời được? Tôi đây khuyên cậu một câu, người ngốc thì phải đọc nhiều sách vào.” “Đừng tưởng rằng anh trai cậu quyên góp mười tòa nhà thì có thể an nhàn vượt qua ba năm cấp 3.” Khương Tự nghiêng đầu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, lời nói ra lại đâm tim đâm phổi, cô giả tạo thở dài. “Nhưng mà tôi đoán được rồi!” Khương Tự nói, “Đây nhất định là chị Cẩm Nguyệt dạy cậu, dù sao cô ta cũng là người từng trải mà.” Khương Tự nói Lục Tinh Trầm thì đã đành, cô còn kéo cả Khương Cẩm Nguyệt có liên quan vào châm chọc luôn. Kết hợp với hotsearch buổi chiều, hiệu quả tương đối khả quan. Đúng như Khương Tự dự đoán, tim của Lục Tinh Trầm bị đâm một nhát. Miệng Khương Tự, giết người giết quỷ. Kế tiếp, Lục Tinh Trầm như đứa trẻ vô cớ gây rối, cậu cố ý chọn chuyện mà Khương Tự quan tâm nhất để đánh trả cô. “Cần chị lo à? Dù chị có làm gì thì anh cả của tôi cũng sẽ không nhìn chị nhiều thêm một lần.” Chuyện dễ dàng chọc giận Khương Tự nhất chính là tất cả những việc có liên quan đến Lục Lẫm. Chỉ cần chạm nhẹ là cô sẽ xụ mặt… ??? Sao không phản ứng? Sau khi Lục Tinh Trầm gào xong thì đối diện với đôi mắt bình thản của Khương Tự. Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô không có tí tức giận nào, giống như câu nói vừa rồi của cậu chỉ là một câu chào hỏi: Hôm nay trời đẹp ghê. Dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình. Thậm chí Khương Tự còn giả mù sa mưa mà quan tâm cậu. Cô cười tủm tỉm: “Cậu gào vang như thế, cổ họng không đau sao?” Lục Tinh Trầm: “…” Hôm nay thu đủ tức giận của Lục Tinh Trầm rồi, Khương Tự cũng mặc kệ cậu, lập tức xoay người. Khương Tự bị ám sát bỏ mạng năm 1938, vừa mở mắt cô đã xuyên tới thế giới hiện đại. Lịch sử sau này cô hoàn toàn không biết, cho nên cô quyết định phải tìm hiểu cho kỹ. “Quản gia Trịnh, tôi muốn tìm hiểu lịch sử chiến tranh kháng Nhật.” “A, đúng rồi.” Khương Tự nói, “Tìm một giáo sư chuyên nghiệp nhất giảng giải cho tôi.” Khi nói đến hai chữ “chuyên nghiệp” thì Khương Tự còn quay đầu, chớp chớp mắt với Lục Tinh Trầm. Ánh mắt của cô rất bình thản, nhưng Lục Tinh Trầm lại phẩm ra hương vị khiêu khích trong đó. “Còn có…” Giọng nói của Khương Tự mang theo ý cười, “Pha cho cậu út một cốc trà la hán mật ong để thông cổ họng. Nhớ cho thêm đường và mứt táo, cậu út chỉ là đứa trẻ 17 tuổi thôi, thích ngọt.” Lục Tinh Trầm: “!!!” - ----- Buổi sáng ngày hôm sau. Lục Tinh Trầm mang hai quầng thâm mắt đi xuống tầng. Lật sách giáo khoa Lịch sử cả đêm, suốt đêm cậu không chợp mắt. Không phải cậu muốn thể hiện bản thân trước mặt Khương Tự mà bởi vì cậu tức quá. Lục Tinh Trầm thề phải cho Khương Tự mở mang tầm mắt. Bị người như Khương Tự khinh bỉ mới là sỉ nhục lớn nhất với cậu. Lục Tinh Trầm chưa bao giờ đọc sách lâu như thế nên cậu đọc đến lao lực, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng đọc đến trang cuối. Trong lúc Khương Tự dùng điểm tâm sáng thì cậu nắm chặt thời gian, bình tĩnh xuống tầng. Khương Tự thay một bộ sườn xám màu lam nhạt dáng suông thêu thùa. Bởi vì ở trong nhà nên cô không khoác áo choàng, ưu nhã uống một ngụm bạch trà(***). (***) Bạch trà còn được gọi là trà trắng, là một loại trà quý hiếm với giá khá cao. Vẻ ngoài của nó có một lớp lông tơ màu trắng nhỏ li ti phủ xung quanh. Bạch trà được cho à có nguồn gốc từ Phúc Kiến (Trung Quốc) phổ biến từ đời nhà Tống (960-1279). Hiện nay, không chỉ Trung Quốc mà nhiều quốc gia khác cũng có như Việt Nam, Ấn Độ, Sri Lanka, Đài Loan… Mái tóc dài như tơ lụa màu đen rũ trên người, sườn xám dáng suông màu lam làm nổi bật diện mạo xinh đẹp của cô. Được, phải cho Khương Tự thấy mình không phải phế vật ăn no chờ chết… Nhưng Lục Tinh Trầm vẫn không chờ được cơ hội để chứng minh bản thân. Trước mặt Khương Tự là một cái bảng đen nhỏ, vị giáo sư lịch sử nổi danh nhất thành phố này đang viết chữ trên bảng đen, phân tích kỹ càng và tỉ mỉ toàn bộ quá trình từ bộ phận kháng chiến đến Nhật Bản bại trận. Trong lòng Lục Tinh Trầm tự dưng thấy khó chịu. Khương Tự chậm rì rì chống cằm, suy nghĩ, dùng một câu cô mới học trên internet để biểu đạt tâm tình phẫn nộ của cô ở giờ phút này. Giọng nói thanh thúy, tính khí lại không hiền lành, còn khinh thường không kiêng nể. “Cẩu Nhật.” Lục Tinh Trầm lui về sau hai bước, trên gương mặt đẹp trai đầy vẻ mờ mịt. Từ trước tới giờ, cậu út Lục luôn thuận buồm xuôi gió, không gì không làm được lại lâm vào hoài nghi bản thân. Cô đang mắng người Nhật Bản, hay là đang mắng mình?