Tro Tàn

Chương 17: Xem náo nhiệt

"Hình Dã! Con anh nói anh mặt hoa da phấn(*) kìa!"

(*Thành ngữ gốc được sử dụng là "Hoa chi chiêu triển" với ý nghĩa trang điểm xinh đẹp lộng lẫy để hút mắt ai đó.)

"Bởi vì cậu đẹp trai hơn tôi, nên ghen tị đấy." Thịnh Nhậm Tinh nhếch mép cười với hắn, còn huýt sáo một tiếng.

Hình Dã nhét bao nhựa vào trong túi mình, tay đút túi quần và nhướng mày: "Vậy cậu sẽ đánh tôi à?"

"Sẽ không," Thịnh Nhậm Tinh lắc đầu, "Lòng dạ tôi đâu có hẹp hòi như cậu."

"Nếu không đánh thì," Hình Dã nghiêng đầu qua một bên, trông rất ra dáng, "Định vẽ một cái vòng tròn nguyền rủa tôi?"

"..." Thịnh Nhậm Tinh, "Giờ tôi mới biết cậu hài hước thế đấy."

Hình Dã không nói lời nào, chỉ lặng lẽ liếc nhìn cậu, đôi mắt hắn mang theo ánh tàn dư của buổi chiều tà.

Như là đang cười.

Nhưng với lớp khẩu trang thì khó mà nhìn rõ, Thịnh Nhậm Tinh khẽ ho một tiếng: "Giờ tháo khẩu trang xuống chưa?" Cũng đâu cần mang sớm như vậy, chất liệu của khẩu trang này dày, mang hơi ngộp.

Hình Dã lắc đầu: "Sợ cậu nhìn thấy mặt lại đòi đánh tôi."

"... Từ từ, chờ tôi vẽ cái vòng tròn nguyền rủa cậu đã."

Khi bọn đầu vàng vừa ra tới thì đúng lúc gặp phải cảnh tượng này. Đầu vàng hoảng sợ kẹp lấy cổ Tưởng Tĩnh: "Cái gì thế này! Sao ba tao cười trông..." Lúc cần dùng đến mới hận mình học chưa đủ, cậu ta gặng nghĩ, "Mặt hoa gan phấn thế!"

Tưởng Tĩnh bị cậu ta kẹp đến suýt té bật ngửa, vừa bẻ tay cậu ta ra vừa nói: "Mày đừng dùng thành ngữ nữa được không!" Xong lại quay đầu cáo trạng với Hình Dã: "Hình Dã! Con anh nói anh mặt hoa da phấn kìa!"

"Mày láo toét!" Đầu vàng đấm cậu ta một cú.

Thịnh Nhậm Tinh ngoái đầu lại nhìn bọn họ, lại quay sang hắn. Không nhắc tới thì thôi, quả thật đúng là trông rất bắt mắt.

Hình Dã liếc bọn họ một cái rồi kéo khẩu trang lên: "Đi thôi."

Đoạn đường này rất hẻo lánh, càng bước đi càng làm người ta cảm thấy lo âu man mác. Thịnh Nhậm Tinh hỏi: "Các cậu định trực tiếp tóm ông ta ngay tại nhà à?"

"Sao có thể chứ." Tưởng Tĩnh ngoảnh lại nhìn cậu rồi giơ tay chỉ về phía trước, "Ở đó có một cửa hàng bán sách cũ, ngày nào tan học xong Vương Đại Hải cũng qua đấy." Vì thế bọn họ sẽ tới đó để chặn lão.

Thịnh Nhậm Tinh có hơi bất ngờ, thế mà còn lên kế hoạch rất tỉ mỉ.

Cửa tiệm rất nhỏ, sách bên trong lại vô vàn, cái nào cái nấy chất đầy một cách hỗn độn trên các kệ gỗ. Hầu hết đều là sách cũ, những nếp gấp trên bìa đã lộ rõ. Đèn đóm bên trong rọi không quá sáng, ánh mặt trời cũng không chiếu vào nơi đây.

Khi bọn họ bước vào, không gian bên trong càng hóa chật hẹp hơn.

Người phụ nữ đeo kính ngồi bên cửa kinh ngạc nhìn bọn họ, hiển nhiên không hề nghĩ bọn nhãi ranh vừa nhuộm tóc vừa đeo khuyên vừa mang khẩu trang này muốn tới đây để đọc sách báo gì. Bọn họ đứng giữa nơi này chẳng khác gì những giọt mực đen nhỏ xuống một hồ nước trong, hoàn toàn không thích hợp tí nào. Những nhân viên cửa hàng đều lặng lẽ dời ghế sát vào phía bên trong.

Có thể là bản thân tri thức khiến cho người ta vô thức sinh ra lòng kính trọng, hoặc đơn giản chỉ do hoàn cảnh có hơi u tối, đám bọn họ không có ai nói chuyện nữa. Ai nấy đều vờ vịt bước tới trước những giá sách, cứ như thật sự muốn tới đây để đọc vậy.

Những nhân viên cửa hàng bày ra vẻ mặt như vừa mới gặp phải quỷ.

Thịnh Nhậm Tinh cước bộ đến trước một hàng sách rồi tùy ý rút một cuốn ra. Sách rất cũ, ở mặt trên còn phủ một tầng bụi bặm. Lúc cầm lên cậu mới phát hiện ra, vì thế, cậu giữ gáy sách xích ra xa chút và lắc nhẹ nó. Lớp bụi bẩn rơi lác đác xuống đất, bao bọc chẳng khác gì tuyết trắng.

Trong nháy mắt, cậu đã không còn ý muốn lật ra xem nữa, vừa định nhét nó vào lại.

"Cậu đang xem gì vậy?" Đúng lúc Hình Dã bước tới, hai mắt hắn lướt qua quyển sách trên tay cậu.

"Hả?" Thịnh Nhậm Tinh cũng cúi mắt nhìn xuống, lúc này mới phát hiện mình vừa cầm phải tuyển tập thơ của Shelley, hơn nữa còn là phiên bản gốc.

—— Bảo sao lắm bụi vậy.

"Đọc hiểu không?" Hình Dã thấp giọng hỏi.

"Cậu đang trêu tôi à!" Thịnh Nhậm Tinh chẳng thèm chê dơ nữa, cậu cúi đầu xuống, vừa lật tới một trang đã đọc lên:

"The fountains mingle with the river,

And the rivers with the ocean,

The winds of heaven mix forever

With a sweet emotion..."

"..."

Đọc một hồi mới thấy gì đó sai sai, ngước lên ngó tựa của bài thơ thì thấy: 'Love's Philosophy'

Lại liếc qua nhìn Hình Dã, chính hắn cũng đang rũ mắt ngắm trang sách, lặng lẽ lắng nghe cậu.

Yết hầu của Thịnh Nhậm Tinh hơi giật, miệng lại tiếp tục đọc. Giọng của cậu vốn đã trong, khi cố tình đè thấp xuống chợt có đôi ít cảm giác tĩnh lặng và dịu dàng. Trong một thoáng, tưởng chừng như mái tóc đỏ phách lối mọi ngày cũng nhu hòa dần theo những câu ngâm ấy.

Hình Dã vốn định thu hồi ánh mắt, bỗng thấy Thịnh Nhậm Tinh đột nhiên giương mắt nhìn mình, dưới đáy mắt lắng xuống một tầng ý cười nhẹ.

"...

And the sunlight claps the earth,

And the moonbeams kiss the sea—

What are all these kisses worth,

If thou kiss not me?"

Ánh mắt nhẹ tênh ấy chộn rộn mãi, mãi biến thành những câu thơ xoay vòng vào trong tai hắn.

Hình Dã nhìn cậu, hơi nheo mắt: "Nghĩa là gì?"

Thịnh Nhậm Tinh chọc hắn xong rồi, cứ cười như mèo vớ được cá rán: "Cậu không biết à?"

"Cậu vừa chửi tôi hay gì?"

"Đoán xem." Thịnh Nhậm Tinh nhún vai như chẳng có việc gì, "Tiếng Anh của tôi đâu thể tốt hơn cậu được, nhỡ đâu cậu đánh xong Vương Đại Hải lại chuyển sang đánh tôi thì bỏ."

Hình Dã bị khuất phục bởi cái sự thù dai như đỉa đó, vừa phì cười vừa trỏ vào cậu: "Lão không được, cậu thì được."

"Tạ chủ long ân ạ!" Thịnh Nhậm Tinh cười đáp.

Ngay lúc này, cửa tiệm lại được đẩy ra một lần nữa; Vương Đại Hải tới rồi.

Hai người liếc mắt lẫn nhau. Thịnh Nhậm Tinh trả sách trở về, sau đó đi theo Hình Dã hướng vào bên trong.

Đầu tiên Vương Đại Hải bước đến chỗ nhân viên cửa hàng để trả sách.

"Hai cuốn này ạ?"

"Ừm."

"Chẳng phải thầy mới mượn cái này hai ngày trước à? Thầy Vương đọc nhanh thật đấy!"

"Lúc rảnh rỗi có lật đọc thử vài trang, thoáng cái đã xong rồi." Trong giọng của người đàn ông mang theo chút đắc ý, dường như rất tự hào vì tốc độ đọc của mình.

Thịnh Nhậm Tinh nhớ đến cảnh tượng lần trước mình thấy trong văn phòng, đúng là rảnh thật. Cậu quay qua muốn nhìn vẻ mặt của Hình Dã, lại thấy hắn đang nhìn mình, tay chỉ chỉ vào cái khẩu trang. Hiểu ý hắn, cậu nhanh chóng đeo khẩu trang vào.

Hình Dã vẫn chưa hài lòng lắm, hắn tháo chiếc mũ trên đầu xuống đội vào cho cậu, che đi đầu tóc đỏ chói kia.

Là chiếc mũ hôm trước Thịnh Nhậm Tinh đưa hắn, hôm nay hắn có tình cờ mang theo. Lúc hắn lấy nó ra Thịnh Nhậm Tinh còn quay lại nhìn vài lần, ai dè nhanh như vậy vật đã về với chủ rồi.

Thịnh Nhậm Tinh nghĩ đến cái đầu đỏ của mình, thế nhưng cũng không chối từ. Cậu tháo mũ xuống, vuốt mái tóc về sau rồi đội vào lại, lộ ra một vầng trán sáng bóng.

Chỉnh chu lại xong rồi, bỗng nghĩ đến chuyện gì, cậu lại ngẩng lên nhìn đầu vàng đang đứng bên một kệ sách khác.

Hình Dã thì thầm: "Nó thì không sao."

"?"

Thịnh Nhậm Tinh nghĩ ngợi một hồi, cũng hiểu được. Vương Đại Hải không thể nào không biết được bọn họ là ai, mang khẩu trang cũng chỉ để khó nhận ra thân phận hơn chút mà thôi. Trong đám bọn họ, người duy nhất cần che giấu tung tích chỉ có mỗi cậu.

Nghĩ như thế, cậu chợt cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ thật.

Ở bên kia Vương Đại Hải đã trò chuyện xong rất nhanh. Lão rất quen thuộc với nơi này, cất bước thẳng đến một giá sách ở gần đó. Thịnh Nhậm Tinh hơi bất ngờ, không nghĩ tới hiệu sách nhìn như cái ổ chó này cũng sẽ phân loại sách báo nữa.

Nhưng rất nhanh cậu sẽ biết.

Vương Đại Hải ngồi xổm xuống lục lọi một hồi trên hàng sách kế cuối, còn chưa thèm nhìn tên đã ôm đi ba quyển sách xếp kề nhau.

Thì ra là lựa sách như thế...

Thịnh Nhậm Tinh bị sốc nặng bởi phương pháp chọn lọc này của ông ta, trong lúc ngẩn ngơ đã thấy bọn Hình Dã đi sang phía bên kia rồi.

Vương Đại Hải ôm ba quyển sách đứng dậy, lưng còn chưa kịp dựng thẳng lên đã đột nhiên bị ai đó áp vào kệ sách. Ông ta hít vào một hơi, bật thốt ra một tiếng kêu sợ hãi.

"Ai..."

Vừa cất tiếng đã cảm thấy hai chân hơi nhói, thân người không tự chủ được vấp ra đất, mấy quyển sách lão vô tình va phải rơi lộp bộp xuống người lão.

Ở đằng sau, vài ba người kiềm lão lại. Có ai đó ấn bàn tay lão xuống đất, sau đó cầm lấy một quyển sách lão vốn đang cầm, đánh vào mu bàn tay lão.

Một phát, hai phát...

Lão ta gào lên, nhưng trừ bỏ tiếng kêu la ấy, cũng không thể nghe thấy bất cứ thanh âm nào khác.

Như một hồi khổ hình trong câm lặng.

Hồi lâu sau, người phía sau thả tay lão ra, nhưng lão đã chẳng còn sức để quấy nữa.

Người nọ lại kề gáy sách lên huyệt thái dương của lão. Lời nói xin tha bên miệng còn chưa kịp thốt ra, lão đã nghe lấy một âm giọng trầm lạnh cất tiếng: "Lần sau còn không đi dạy, đây là chỗ ông sẽ bị đánh."

Vương Đại Hải rùng mình, ngay giây tiếp theo đã lập tức nhận ra người đằng sau mình là ai.

Những cánh tay đằng sau đồng loạt buông lão ra.

Lão tức giận lật người lại, mắt thấy một vài nam sinh đang cất bước ra khỏi hiệu sách.

"Hình Dã!" Chợt nghĩ tới đống lời nói xin tha mình vừa mới hò hét, lão vừa nghiến răng nghiến lợi vừa tức giận mắng.

Lúc bước ra ngoài, Thịnh Nhậm Tinh nghiêng mắt nhìn bàn thuê sách đằng kia, đã không còn ai ở đó nữa. Hình Dã bước về đằng sau, che lưng cho cậu trên đường đi ra ngoài.

Trên phố này vốn không nhiều hàng quán, khi những tiếng kêu thảm thiết kia truyền ra, những cánh cửa sổ xung quanh lại càng khép chặt hơn.

Ngay từ đầu Thịnh Nhậm Tinh đã nghĩ, sao lại không bịt miệng Vương Đại Hải lại, lỡ như đả động đến ai thì chẳng phải lại thêm phiền ư? Kết quả là mãi cho đến lúc kết thúc, cũng không có người nào bước vào cửa tiệm kiểm tra xem có chuyện gì.

Chẳng biết là bọn họ kiêu căng tới mức không sợ sẽ có ai tới, hay là đã sớm đoán được mọi chuyện sẽ như thế này.

Vừa ra khỏi hiệu sách, ánh hoàng hôn đã ngả bóng, nhuộm một màu đỏ tươi cho hơn nửa khung trời. Thịnh Nhậm Tinh nheo mắt lại, tính giơ tay để cản lại ánh nắng, lại vô tình đụng phải vành chiếc mũ trên đầu.

Cậu quay sang nhìn về phía Hình Dã. Hắn không đội mũ, khi bị cơn nắng chiếu vào thì hơi híp mắt, cũng giơ tay lên che bớt ánh sáng y hệt như cậu.

Trên mu bàn tay hắn còn vấy phải một ít vệt máu, trông rất rõ rệt dưới luồng thái dương này.

Thịnh Nhậm Tinh đặt tay lên vành nón rồi tháo mũ xuống, lại đội lên cho hắn.

Hình Dã quay qua nhìn cậu một lát rồi ngoảnh đi, tay chỉnh lại mũ một lần nữa.

"Ui cha!" Đầu vàng vươn người, "Tìm một chỗ ngồi ăn không?"

Tưởng Tĩnh: "Anh Lục mời mà, anh Lục quyết đi."

Một nam sinh khác tên Lục Chiêu Hoa cất tiếng: "Chơi luôn! Đi tìm một quán ăn đi." Vừa phất tay một cái, cậu ta lại bước lên tuốt đằng trước.

Thịnh Nhậm Tinh chợt khững bước chân đôi chút, cũng không biết liệu mình có nên đi hay không. Hình Dã ở bên cạnh lại kéo tay cậu và nói: "Đi thôi."

Lục Chiêu Hoa dẫn bọn họ tới một cửa hàng lẩu cay. Lúc bước vào, mỗi người đều chọn nguyên liệu mình muốn ăn rồi đưa sang để ông chủ chuẩn bị.

Bọn họ lại gọi vài chai bia. Đồ ăn còn chưa tới, cả bọn đã khui bia ra uống rồi.

Vừa nhấp vài ngụm, đầu vàng mở lời trước: "Bọn mày đoán xem, chắc ngày mai Vương Đại Hải sẽ tố bọn mình với lão Lý hả?"

Tưởng Tĩnh lắc đầu: "Làm gì tới ngày mai."

Người nam sinh còn lại tên Đổng Khâu cũng tiếp lời: "Không phải lão Lý đâu." Lại cùng cụng ly với Tưởng Tĩnh: "Đúng ý tao!"

"Lão Lý là thầy quản sinh, không nói với lão thì nói với ai?" Đầu vàng giơ cốc, ý bảo cũng muốn nâng ly.

Lục Chiêu Hoa cụng với cậu ta: "Ai chả biết lão Lý thiên vị bọn mình."

"Ngu ngốc." Tưởng Tĩnh bồi thêm mắng một câu. Đổng Khâu lại cụng với Tưởng Tĩnh, tỏ vẻ đồng ý.

"Móa!" Đầu vàng nói, "Thế thì tố với ai?"

Lục Chiêu Hoa đoán: "Chắc là hiệu trưởng?" Tưởng Tĩnh và Đổng Khâu cùng chạm ly với cậu ta.

"Thật không đấy?" Đầu vàng không tin lắm.

Tưởng Tĩnh: "Dám cược không? Năm tệ nào."

Đầu vàng trợn mắt, không tiếp cậu ta: "Anh Hình nghĩ sao?"

Hình Dã tựa lưng vào ghế, đáp: "Tùy lão."

Trừ bỏ Thịnh Nhậm Tinh, bốn người khác đều nâng ly với hắn. Hình Dã giơ cốc lên như có lệ, thoạt trông cũng không tính uống.

"Vậy các cậu tính sao bây giờ?" Thịnh Nhậm Tinh nhìn một vòng rồi hỏi.

Đầu vàng nốc cạn ngụm bia cuối cùng rồi khui một chai mới ra, đáp: "Cùng lắm thì gọi phụ huynh thôi, tao chuẩn bị tinh thần bị quất đít rồi." Cậu ta lại lia mắt sang Hình Dã, rồi mới nhìn về phía Thịnh Nhậm Tinh: "Có điều mày tới làm gì?"

"Tò mò, đến xem náo nhiệt thôi." Thịnh Nhậm Tinh trả lời rất thẳng thắn.

Mấy người kia bị tinh thần thấy chết không sờn này của cậu dọa sợ, Tưởng Tĩnh cười bảo: "Thế có cảm tưởng gì không?"

Khóe mắt Thịnh Nhậm Tinh chợt bắt được Hình Dã đang quay qua nhìn mình, nghĩ ngợi một hồi lại nói: "Rất náo nhiệt."

Năm người cùng nâng ly lên, bao gồm cả Hình Dã. Thịnh Nhậm Tinh cũng giơ cốc lên theo, rồi cùng chạm ly với bọn họ.