Tại thời điểm tôi và Chu Tẫn quyết định kết hôn, tôi đã nộp hồ sơ xin vào làm ở một phòng tranh, công việc là dạy các bé con học vẽ.

Chu Tẫn giỏi hơn tôi rất nhiều, anh lái motor cực kỳ đỉnh, cũng đã tham gia khá nhiều giải vô địch lái motor địa hình và nhận được vô số cúp và tiền thưởng.

Ước nguyện của tôi là sẽ mở được một phòng tranh của riêng mình, ước mộng của anh là tự thành lập một câu lạc bộ lái motor, có thể đào tạo ra một đội xe giành chức vô địch thế giới.

Con đường chúng tôi đi đang càng ngày càng tốt.

Chu Tẫn luôn nói phải đi về phía trước, nhìn về tương lai. Tiếc là không ai nói cho chúng tôi biết, có đôi khi đi trên đường đời bạn không thể quay đầu lại, cũng không thể làm mọi thứ như mình mong muốn.

Phó Lôi đột nhiên gọi điện thoại tới, nói rằng anh Sấm chỉ đích danh muốn mời Chu Tẫn và tôi ăn một bữa cơm.

Anh không từ chối được, vì khi ấy băng đảng lớn nhất Hoài Thành chắc chắn là anh Sấm, không ai đắc tội nổi với ông ta.

Trong khách sạn năm sao nguy nga lộng lẫy, bày ra cả một bàn đầy sơn hào hải vị.

Trừ Phó Lôi và Chu Tẫn thì hầu hết đều là những gương mặt lạ hoắc.

À không đúng, tôi còn biết anh Sấm và thằng em trai Tôn Tiểu Xuân của ông ta nữa.

Tôn Tiểu Xuân vừa mở miệng là gọi ngay một tiếng "em dâu", dường như không hề để ý tới thù oán đã từng có với Chu Tẫn.

Gã ta chủ động mời tôi một ly rượu, miệng vẫn nói ly này là để xin lỗi vì chuyện vô liêm sỉ trước đây gã đã làm.

Khi tôi vẫn đang cầm ly rượu không biết có nên uống hay không thì Chu Tẫn đã nhẹ nhàng nhận lấy ly rượu này: "Anh Tiểu Xuân ạ, để em uống thay A Yên, cô ấy không biết uống rượu."

"Chu Tẫn, mày làm thế này là không được rồi, không cho anh đây tí mặt mũi nào à. Gì mà biết uống với không biết uống, chẳng lẽ nhấp môi một cái cũng không được? Có phải mày vẫn chưa bỏ qua chuyện ngày xưa không?" Tôn Tiểu Xuân nâng giọng với vẻ mặt không hài lòng.

Mặt tôi hơi tái nhợt, nhưng Chu Tẫn vẫn giữ dáng vẻ không quá để ý, anh tùy ý ngả người ra sau, bàn tay để dưới bàn nắm chặt tay tôi.

"Mong các anh thứ lỗi, gần đây vợ chồng em đang chuẩn bị có em bé. Nếu các anh thật sự muốn vợ em uống thì chỉ có thể lấy trà thay rượu thôi." Trên mặt Chu Tẫn vẫn giữ nét cười, giọng nói lại trở nên lạnh nhạt.

"A Tẫn, tin chú mày kết hôn anh còn chưa tin được mà giờ mày sắp có con luôn rồi hả."

Trên bàn có một ông anh mặc tây trang, tóc chải ngược bóng lưỡng, một bên hút xì gà một bên cười nói: "Nghĩ kĩ chưa? Chú mày mới bao lớn, có đang nóng lòng quá không đấy."

Chu Tẫn cười rất thản nhiên: "Không nhanh, mấy anh cũng không phải không biết, loại người từ nhỏ đã không nhà không cửa như em thì đời này chỉ mong có một mái ấm thôi. Ai mà không muốn sống với tháng ngày yên ổn đâu anh."

So với mấy năm trước thì bây giờ nhìn anh Sấm lại vơi bớt chút hung ác ngày xưa, bàn tay đang vân vê một chuỗi tràng hạt nghe nói là đồ cổ, trên khuôn mặt mập mạp kia đeo một chiếc kính cận, nhìn trông cũng có vài phần dáng vẻ giống tỏi nở hoa muốn giả bộ làm thủy tiên ra phết.

Sau đó ông ta gõ bàn, dùng chuỗi tràng hạt đeo tay chỉ vào người đang hút xì gà:

"Còn ở đó mà hút, tắt lửa đi. Không biết hôm nay mời ai đến sao, mắt sinh ra để làm gì thế."

Ông ta nói với giọng không vui, nói xong lại ra vẻ giống như ông anh trai tốt tính an ủi tôi: "Tiểu Yên, lần đầu gặp gỡ anh cũng chưa kịp chuẩn bị quà cáp gì cho em, chuỗi tràng hạt này tặng cho em nhé, đừng ngại làm gì."

"Nhìn anh Sấm của chúng ta mà xem, chuỗi mắt ma Hải Hoàng như này mà nói tặng là tặng luôn, em nhớ đây là đồ sưu tầm mà ngài thích nhất đấy."

Một người phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi, ăn mặc vừa gợi cảm vừa quyến rũ ngồi bên cạnh anh Sấm, khuỷu tay khoác lên vai Tôn Đại Sấm, đôi mắt phượng đầy phong tình kia mỉm cười nói với tôi: "Em gái, anh Sấm thực lòng quý mến em đấy, còn không mau nhận lấy đi."

Trước khi vào phòng Chu Tẫn đã từng giới thiệu với tôi, người phụ nữ này được mọi người gọi là chị Quyên, đã đi theo Tôn Đại Sấm rất nhiều năm.

Trong phòng này ngoại trừ chị ấy thì còn có mấy cô gái tiếp rượu trông khá xinh xắn, người nào cũng đẹp đẽ diễm lệ, tốp năm tốp ba mà ngồi giữa mấy tên đàn ông.

Cả Phó Lôi và Chu Tẫn đều cười nói tôi cứ nhận lấy đồ anh Sấm tặng, thậm chí Chu Tẫn còn đặc biệt cảm ơn ông ta nữa.

Mọi người ngồi trên bàn cũng coi như hòa hợp, liên tục kính rượu với nhau, nghe anh Sấm nói một ít về giám định và thưởng thức đồ cổ, rồi bắt đầu hàn huyên chuyện cũ năm xưa.

Ông ta nhấn mạnh vào mấy câu chuyện của Chu Tẫn.

Nói rằng Chu Tẫn rốt cuộc cũng là thằng nhóc do ông ta nhìn trưởng thành từ nhỏ đến lớn, Phó Lôi coi anh là em trai thì ông ta cũng coi anh là em trai.

Năm Chu Tẫn mười sáu tuổi Kim Cương mới vừa khai trương được một năm, lúc ấy vì một vài chuyện trên giang hồ nên khi bọn họ đến Macao làm ăn thì bị một đám người cầm dao đuổi theo ch.ém bừa.

Chu Tẫn mười sáu tuổi chỉ dựa vào chút tàn nhẫn và hung ác trong lòng mà cứ thế cầm dao nhắm ngay lỗ tai người ta rồi ch.ém.

Cuối cùng ch.ém đứt mười mấy cái lỗ tai đầm đìa m.áu chảy.

Những chuyện quá khứ này đương nhiên tôi không biết, hôm nay nghe được mới hay thì ra Chu Tẫn còn có một biệt hiệu rất nổi danh - Chu Tiểu Điên.

Thế giới mà anh từng nán lại đó có lẽ tôi chưa từng hiểu rõ.

Bọn họ nói chuyện rất say sưa nhưng tôi lại thấy hơi buồn nôn, uống một ngụm nước chanh mới áp được cơn nhợn họng này lại.

Chu Tẫn cầm tay tôi cả buổi, lúc bữa ăn tiến hành được một nửa thì anh đưa ra đề nghị với anh Sấm để tôi về nghỉ ngơi trước.

Anh Sấm giữ lại một câu rồi sau đó liếc mắt một cái, chị Quyên ngầm hiểu ý mà đứng dậy tiễn tôi về.

Khi tôi đi ra đúng lúc lại nhìn thấy có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp mặc váy hai dây, mặt mày vui vẻ bước vào phòng.

Chị Quyên nhìn tôi rồi cười: "Nửa buổi sau là của mấy cô nàng đó, em đi rồi bọn họ mới chơi thoải mái."

Chắc phải đêm khuya Chu Tẫn mới về được, bởi vì chị Quyên nói mấy ngượi họ dự tính ăn xong sẽ chơi mạt chược cả đêm.

Tôi về đến nhà, tắm rửa xong liền lên giường ngủ.

Nhưng bóng tối kéo đến mà tôi vẫn trừng mắt nhìn trần nhà, trong lòng chẳng hề an tâm.

Mãi đến nửa đêm tôi bắt đầu mơ màng Chu Tẫn mới về, vươn tay ra sờ s0ạng rồi cứ thế chui vào lòng tôi nằm.

Gã trai có dáng người cao lớn giờ lại như con chó nhỏ, từng hơi thở phả lên người tôi đều đượm hương rượu nhưng ánh mắt lại rất tỉnh táo, dưới đáy mắt sâu thẳm lại có vài phần mịt mờ khó nói.

"A Yên, em có sao không?" Vẻ mặt anh lo lắng vô cùng.

Tôi buồn ngủ tới mức mơ mơ màng màng, nghe tiếng anh gọi liền nhìn anh bằng vẻ mặt mơ hồ.

Mỗi lần anh uống rượu vào sẽ trở nên dính người cực kỳ, ôm tôi không chịu nhúc nhích, mặt vùi vào ngực tôi: "Xin lỗi em, có phải hôm nay làm em sợ rồi không?"

Tôi biết anh đang nói về việc gì, nghe giọng anh chứa đầy vẻ lo sợ không yên, tôi không nhịn được bèn giơ tay sờ đầu anh một cái: "Chu Tẫn, em không trách anh. Giống như anh từng nói với em đấy, nếu có thể lựa chọn thì có ai nguyện ý sống một cuộc sống như thế đâu."

"A Yên, anh hối hận."

Tay tôi chợt khựng lại: "Sao vậy anh?"

"Anh hối hận vì đã đến gần em, trước ngày hôm nay anh vẫn cho rằng anh còn có thể lựa chọn, kiếm miếng cơm ăn thôi mà, anh cũng là người bình thường, anh làm được. Anh cho rằng chỉ cần giữ được giới hạn, không làm chuyện thương luân bại lý nào thì trừ việc xuất thân không tốt ra, anh và mọi người chẳng có gì khác nhau cả. Anh chưa bao giờ có cảm giác mình thua kém người ta một bậc."

"A Yên, anh yêu em, anh đã từng tự phụ mà cho rằng không có ai có thể đối xử tốt với em bằng anh. Nên chỉ cần anh vẫn luôn yêu em thì chúng ta có thể mãi mãi bên nhau. Nhưng hình như anh sai rồi A Yên ơi..."

"Chu Tẫn, anh đang nói gì vậy?"

"Bây giờ phải làm sao bây em, muốn rút ra khó khăn quá, nhưng anh chẳng thể buông tay em được. Chúng ta đã cùng nhau đi đến bước này rồi, nếu không có em anh không biết phải làm sao nữa, A Yên, em tha thứ có anh được không? Anh thật sự rất ích kỷ..."

Anh nắm tay tôi rất chặt, chặt đến độ tôi thấy hơi đau.

Tôi nghĩ tôi đã hiểu ý của anh, anh không rút chân ra được, Phó Lôi đồng ý nhưng anh Sấm không chịu.

Nói thật thì Chu Tẫn là một người rất đơn thuần.

Trong nhận thức của anh, đen chính là đen, trắng chính là trắng.

Chỉ cần không dính vào, chỉ cần vẫn luôn giữ vững giới hạn thì anh vẫn sẽ trắng.

Nhưng hôm nay một chân anh đã dính vào rồi.

Vào giang hồ là sẽ không có kết quả tốt.

Hình như anh hiểu rất rõ chuyện này.

Khi ở bên tôi thì anh vẫn trong sạch, nhưng đến lúc này đây, anh nghĩ rằng hẳn đã đến lúc để tôi rời khỏi.

Nhưng anh không nỡ.

Tôi thở dài một tiếng, cười mắng anh: "Đồ ngốc, lời anh nói mà giờ anh đã quên rồi sao? Đưa mắt về tương lai, chỉ cần cứ bước tiếp về phía trước là được. Thấy núi thì mở đường, gặp nước thì bắc cầu. A Tẫn, đừng lo lắng, rồi mọi chuyện sẽ tốt thôi. Nếu thực sự không được nữa thì ngày sau chúng ta tìm lý do từ chối rồi rời khỏi nơi đây là được."

"Em nguyện ý sao?" Chu Tẫn vẫn nắm tay tôi, ánh mắt anh sáng ngời.

"Tại sao lại không nguyện ý?" Tôi không thể hiểu nổi suy nghĩ của anh.

"Chúng ta vừa mới mua nhà, với lại từ nhỏ em đã sống ở Hoài Thành, nhà em ở đây, anh cứ nghĩ...."

"Chu Tẫn, hai chúng ta ở bên nhau mới là nhà."

Tôi cắt ngang lời anh, cười rộ lên nhìn anh rồi nói.

Dưới anh đèn ngủ mờ tối, trong nháy mắt vẻ mặt của Chu Tẫn đã dịu xuống, khóe mắt anh hơi ửng hồng, anh chống cằm lên hõm vai tôi, giọng nói anh nghẹn ngào: "A Yên, anh thực sự rất yêu em. Có em ở bên cạnh là chuyện may mắn nhất cuộc đời này của anh. Anh đảm bảo, chỉ cần còn sống thì anh nhất định sẽ là người thương yêu em nhất thế gian này. Anh sẽ vĩnh viễn yêu em, vĩnh viễn trung thành với em."

"Không cần thiết như vậy đâu."

Tôi liếc anh một cái: "Lúc em ra khỏi nhà hàng thấy có mấy em gái đi vào, mấy anh chơi vui vẻ thật ha."

Chu Tẫn ngẩng đầu nhìn tôi, trong bóng đêm mờ mịt, đôi mắt của anh ánh lên nét cười, ướt át như thể vừa có một lớp sương mù được phủ lên trên đó.

Sau đó nụ hôn của anh rơi trên vành tai tôi, giọng nói chứa đầy ý cười: "Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh chị tới kiểm tra, bên trong bên ngoài anh đều là của chị, của một mình chị thôi, sạch sẽ lắm đấy."

"Biết rồi, đi ngủ." Tôi vỗ đôi tay không yên phận của anh xuống.

"Không được, bây giờ em phải trả lại trong sạch cho anh."

Trong phòng tối mịt, gã trai bất mãn m ơn trớn bờ môi tôi, giọng nói đầy khao khát mong đợi.

Tôi ghét bỏ mà đẩy anh ra: "Đi tắm đi, cả người toàn mùi thuốc lá không."

...

Lúc Kim Cương trở thành Kim Triêu thì việc làm ăn của Phó Lôi càng ngày càng tốt hơn.

Sau đó anh ấy bắt đầu mê muội với nghệ thuật làm vườn, vì một cây tùng mà không tiếc bỏ ra cả ngàn vạn tệ.

Năm đó khi anh Sấm ở Hoài Thành không ai bì nổi thì cũng từng mê đắm đồ cổ văn vật.

Chuỗi tràng hạt đeo tay ông ta tặng tôi là chuỗi hạt mắt ma Hải Hoàng mọc hoang dại hàng cực phẩm, nguyên liệu làm hạt châu bằng mắt ma đã rất khó thấy, nói gì đây còn là một chuỗi mắt ma đỉnh cấp.

Vì sở thích của mình mà anh Sấm còn mở vài tiệm bán đồ cổ.

Giống như Phó Lôi sau này cũng thành lập nguyên một công ty chuyên về làm vườn để phục vụ sở thích của mình vậy.

Nói đúng ra thì anh Sấm đối xử với Chu Tẫn rất tốt.

Tôi tin rằng ông ta thật sự tán thưởng Chu Tẫn.

Tôn Đại Sấm này từ nhỏ đã xông pha giang hồ, gặp được vô số loại người nên con mắt nhìn người rất chuẩn.

Ông ta nghĩ rằng chu Tẫn tốt, bởi vì Chu Tẫn có nghĩa khí có tâm huyết, còn có lương tâm.

Từ rất lâu trước đây ông ta đã từng nói với Phó Lôi, cứ bồi dưỡng thằng nhóc A Tẫn này cho đàng hoàng, tương lai chắc chắn nó sẽ là hạt giống tốt.

Hạt giống tốt thích hợp để đứng bên cạnh bọn họ xông pha giang hồ.

Anh Sấm muốn Chu Tẫn ở bên người hỗ trợ ông ta.

Ông ta chỉ cần một câu: "A Tẫn, mày xem thường con người anh hay là trong lòng có ý kiến với anh?"

Không ai có thể ngu xuẩn đến nỗi đi từ chối ông ta.

Ngay cả Phó Lôi cũng nói: "Nếu anh Sấm thích thì A Tẫn nhất định phải qua bên ấy giúp anh san sẻ công việc rồi, đi theo anh Sấm có thể học được rất nhiều thứ."

Phó Lôi có suy tính của mình, tất nhiên anh ấy sẽ lo nghĩ cho Chu Tẫn.

Anh ấy nói, tại nơi đông người như thế em không thể không cho anh Sấm mặt mũi, với lại mấy việc làm ăn không thể lộ ra ánh sáng của anh Sấm đều đã có người quản lý, Chu Tẫn không có cơ hội đụng vào đâu.

Anh ấy còn nói, anh Sấm không phải là người không nói đạo lý, những suy nghĩ kia của Chu Tẫn có thể từ từ nói với ông ta, nói nhiều mấy lần thì anh Sấm cũng không đến nỗi giữ người mãi không buông.

Về phần Phó Lôi, anh ấy cũng sẽ khuyên Tôn Đại Sấm thả Chu Tẫn rời khỏi đây.

Ừ, mọi thứ đều giống như chúng tôi đã nghĩ.

Vậy mà nửa năm sau, bên bờ cảng biển, cảnh sát đuổi bắt, anh Sấm bị đánh gục tại chỗ, Chu Tẫn nhảy xuống biển.

Tôi không hiểu.

Rõ ràng A Tẫn đã nói mấy thứ kia anh không đụng vào, Tôn Đại Sấm cũng sẽ không để anh đụng vào.

Chu Tẫn đi theo ông ta chỉ đơn giản là giúp ông ta trông coi hàng hóa trong mấy tiệm bán đồ cổ, đi ngắm thị trường đồ cổ với ông ta rồi nghe người ta nói về đẳng cấp của phỉ thủy, giám định xem sáp ong thật giả thế nào.

Bình thường anh Sấm còn dẫn anh đi khắp nơi bái Phật.

Bọn họ đi Bảo Hoa Tự, Bảo Liên Tự, Đại Tướng Quốc Tự.

Cũng từng đi núi Phổ Đà.

Khi ấy tôi đang rao bán nhà cũ, bởi vì Chu Tẫn nói anh Sấm đã đồng ý cho anh rời khỏi đây.

Ông ta vỗ vai Chu Tẫn rồi nói: "Lôi Tử cũng nói cho anh biết rồi, vậy thì anh cũng không làm khó chú mày. Nhưng chú mày cứ nghĩ cho rõ ràng, con đường này của chúng ta đã bước lên rồi thì rất khó có thể quay đầu lại. Chú mày cứ nhìn anh này, kẻ thù nhiều lắm, nếu anh mà cứ buông tất cả xuống như chú mày thì không biết ngày nào sẽ phơi th.ây đầu đường đâu."

"Nếu sau này chú mày nghĩ rõ ràng, còn muốn quay lại thì anh Sấm luôn luôn chào đón."

Đương nhiên A Tẫn không giống ông ta, tay anh còn rất sạch sẽ.

Đầu tháng mười một, Chu Tẫn và anh Sấm cùng đi tới bến tàu ở cảng biển để giao dịch lô hàng cuối cùng.

Anh nói đó là một lô sản phẩm làm từ ngà voi mà Tôn Đại Sấm đã bàn bạc xong xuôi với đám lâm tặc ở Vân Nam.

Tôn Đại Sấm rất coi trọng lô hàng này, bởi vì trong đó có Thiên Nhãn châu cực phẩm mà ông ta vẫn ngày đêm mong ngóng.

Mấy người bọn họ đi tới cảng biển lúc nửa đêm, sau đó không thể quay trở về.

Trời đông giá rét, giữa thời thiết lạnh như thế nếu nhảy xuống biển thì hầu như sẽ không có cơ hội nào sống sót.

Rõ ràng trước đi anh đã nói, đây là chuyến cuối cùng rồi, bắt đầu từ ngày mai anh không cần phải tới chỗ anh Sấm nữa.