Tất Nhạc Nhạc giải thích: “Cây xương rồng kim hổ nhỏ đó mọc ra từ cây xương rồng kim hổ lớn, sau đó được trồng vào chậu đất, nên sếp nuôi hai chậu cây thì chẳng có vấn đề gì, bởi vì chúng nó vốn là một thể thống nhất.”

Trương Tư Nghị: “…”

“Còn có một câu chuyện liên quan đến cây xương rồng kim hổ này.” Tất Nhạc Nhạc ngoái cổ nhìn phòng làm việc của Cố Tiêu một chút, sau đó nhỏ giọng nói, “Khoảng hai tháng trước, vào cuối tháng năm, tổ của chúng ta có một em gái năm thứ tư đại học đến thực tập, nghe nói em ấy là đàn em học cùng đại học T với sếp.”

“Ồ?” Trương Tư Nghị vểnh tai, hai mắt phát sáng lắng nghe chuyện đồn thổi.

Tất Nhạc Nhạc chỉ vào chỗ ngồi hiện tại của Trương Tư Nghị, nói: “Em gái ấy trước đây ngồi ở vị trí của em, lúc đó cô bé cũng muốn sếp tặng thảo cầu nhỏ.”

“Đợi một chút” Trương Tư Nghị cắt ngang lời cô, “Trước tiên em nói rõ ràng đã, không phải em chủ động đòi hỏi thảo cầu nhỏ đó, là Cố công trước mặt lễ tân nói giao nó cho em.”

Tất Nhạc Nhạc: “…”

Trương Tư Nghị kể lại cuộc đối thoại vừa rồi, Tất Nhạc Nhạc đảo mắt kinh bỉ nói: “Cả công ty chỉ có hai cây xương rồng kim hổ, em ở trước mặt sếp thừa nhận em thích xương rồng kim hổ, đó không phải là biến tướng của một loại xin xỏ thảo cầu sao!”

Khóe miệng Trương Tư Nghị co quắp, lúc đó thật sự cậu không biết thảo cầu nhỏ và thảo cầu lớn là một thể… A hừ, tại sao lại hình dung kì lạ như thế?

Tất Nhạc Nhạc tiếp tục nói: “Dù sao em gái ấy là chủ động yêu cầu, cô bé có khuôn mặt xinh đẹp, tính cách rộng rãi, mặc dù không nói ra rõ ràng nhưng không ai không nhận ra cô bé thích sếp. Sếp không từ chối thẳng thừng mà cười hỏi lại một câu, ‘Thảo cầu nhỏ mọc ra từ thảo cầu lớn, nếu anh tùy tiện đưa cho em thì em được xem là gì’?”

Trương Tư Nghị hỏi: “Xem là gì?”

“Em ngốc à, thảo cầu nhỏ mọc ra từ thảo cầu lớn, vậy xem như là em trai đồng gốc của thảo cầu lớn, Cố Tiêu là ba của thảo cầu lớn và thảo cầu nhỏ, nếu có người giúp Cố Tiêu chăm sóc con anh ấy, xem là gì được chứ, đương nhiên là vợ của Cố Tiêu rồi!” Tất Nhạc Nhạc gấp đến độ bắt đầu gọi thẳng tên của Cố Tiêu.

“Lúc đó em gái ấy bị chọc đến độ nói không ra lời, bỏ mặc chuyện xương rồng kim hổ, cô bé cũng không ở lại đây lâu, xong hai tháng thực tập liền ra đi. Nhưng sau sự kiện đó, tất cả mọi người đều nhận định rằng Cố Tiêu sẽ không tùy tiện tặng cây xương rồng kim hổ của anh ấy cho ai, nếu không sẽ làm mọi người hiểu lầm.” Tất Nhạc Nhạc nói xong, dùng ánh mắt mờ ám nhìn Trương Tư Nghị, “Không ngờ bây giờ anh ấy lại bảo giao nó cho em.”

Trương Tư Nghị hoàn toàn lạc lối, thở dốc trong lòng, một chuỗi câu hỏi bừa bãi: Xong rồi, Cố Tiêu tặng xương rồng kim hổ cho mình, anh ta coi mình là gì? Shit, không phải ý nghĩa là sếp và nhân viên rồi, có phải anh ta tưởng mình là gay không?

Chu Hồng Chấn giễu cợt nói một câu: “Em đừng nghe chị ấy nói lung tung, mấy đứa con gái tự thêu dệt nên thôi, anh cảm thấy sếp nói câu nói đó chỉ là muốn khéo léo từ chối em gái đó, hơn nữa, thảo cầu nhỏ mọc ra từ thảo cầu lớn thì không phải là con cháu của thảo cầu lớn sao? Sao lại là anh em được?”

Tất Nhạc Nhạc nghiêm túc nói: “Cây con mọc trên thân cây kim hổ chính là anh em đồng gốc, nếu không cắt xuống để trồng thì cuối cùng sẽ dính vào nhau! Cây kim hổ sau khi nở hoa kết quả, tạo thành hạt giống, cây con trồng từ hạt giống mới được coi là con cháu, anh đúng là không có văn hóa!”

Chu Hồng Chấn: “Không nói lại em, không tranh luận với em nữa…”

Mặc dù Tất Nhạc Nhạc nói có lý hơn nhưng Trương Tư Nghị lại đồng ý với lời lẽ của Chu Hồng Chấn. Cậu hít một hơi thật sâu, vỗ về bản thân: Được tặng cây thảo cầu nhỏ thôi mà, không nên vặn vẹo nhiều như thế! (=_=)

Song câu chuyện này cũng khiến Trương Tư Nghị nhận thức được rằng bản thân mình không có gì đặc biệt với Cố Tiêu. Tuy họ cùng tốt nghiệp một trường cấp ba, lại là đồng hương nhưng thì sao chứ? Cố Tiêu không chỉ là học sinh trường trung học ngoại ngữ Nam Kinh mà còn là sinh viên đại học T, đàn em của anh nhiều không đếm xuể, càng không tính đến đàn anh đàn chị đồng nghiệp của anh sau khi anh đi làm…

Nghĩ về điều này, Trương Tư Nghị hơi ủ rũ, nhưng cậu không hề có ý nghĩ dựa vào quan hệ để giành được sự ưu ái của Cố Tiêu, rất nhanh tâm trạng của cậu đã tốt lại.

Bởi lẽ sáng sớm không nhận được nhiệm vụ gì mới, Trương Tư Nghị nhân cơ hội này lấy điện thoại ra chụp ảnh bàn làm việc rồi gửi lên WeChat, ghi chú: “New Start!”

Vốn định chỉ gửi lên một bức ảnh rồi cất điện thoại di động, nhưng rất nhanh có người like ảnh, Trương Tư Nghị ngứa ngáy mở ra xem ai đã tặng like. Đó là một người bạn đại học, tên là Tiết Văn Hàn, bây giờ còn học thạc sĩ ở Anh, nhưng cậu ta không phải học bằng thạc sĩ ngành kiến trúc mà là bằng thạc sĩ có liên quan đến ngành kiến trúc.

Tính toán chênh lệch thời gian thì bên kia cũng hai giờ sáng rồi, xem ra thằng cha này còn đang thức đêm, nhưng mà thức đêm để học tập hay để ăn chơi thì không biết được.

Đang ngây người, phía trên góc WeChat có thêm vài cái thông báo mới, không ít người like hoặc gửi tin chúc mừng cho cậu, còn hỏi cậu làm việc ở đâu, Trương Tư Nghị không kịp trả lời bình luận.

Trải nghiệm cảm giác được nhiều người quan tâm bỗng chốc thỏa mãn khát vọng giành được công nhận của Trương Tư Nghị. Cậu đang định trả lời nhanh một hai câu, bất chợt giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau: “Hình như em rất nhàn rỗi thì phải.”

Lông tơ trên người Trương Tư Nghị dựng thẳng, cậu sợ đến mức suýt nữa quăng rớt điện thoại di động.

Cố Tiêu bưng chén trà, im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng cậu, ánh mắt ác liệt, cười nhạt nhìn cậu, không chờ Trương Tư Nghị phản hồi, anh đã nói: “Qua phòng anh.”

Trương Tư Nghị nhét điện thoại di động vào túi quần, thấp thỏm lo lắng đi theo Cố Tiêu.

Trước bàn làm việc của Cố Tiêu đặt hai chiếc ghế, Trương Tư Nghị đẩy một chiếc ra ngồi vào. Đúng lúc này một cô gái tóc dài và thẳng bước vào, dịu dàng mềm mại hỏi: “Cố công anh gọi em ạ?”

Cố Tiêu “ừ” một tiếng, chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh Trương Tư Nghị bảo cô ngồi xuống.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, Trương Tư Nghị vươn tay ra chào hỏi cô gái: “Em là Trương Tư Nghị, mới vào làm hôm qua.”

Cô gái ngại ngùng cười, bắt tay cậu, nhẹ nhàng nói: “Nghe nói rồi, chị là Đỗ Nhuế Hiên, chào em.”

Cố Tiêu thấy họ làm quen xong, đẩy hai chồng tài liệu vốn đang trải rộng trước mặt mình lên trước mặt hai người họ, anh nói: “Đây là phác thảo thiết kế của căn hộ dành cho những người độc thân trẻ ở thành phố S, cần ba phương án, Tiểu Đỗ em làm hai bộ, Trương Tư Nghị làm một bộ, một giờ rưỡi chiều hôm nay thảo luận về phương án thiết kế sơ bộ trong phòng họp, trước khi tan ca cần hoàn thành bản vẽ mặt bằng tổng thể.”

Trương Tư Nghị đang tiêu hóa lời nói của Cố Tiêu, chợt nghe thấy Đỗ Nhuế Hiên thẳng thắn đồng ý nói: “Em hiểu rồi”, sau đó cô đứng lên.

“Eh, chờ chút.” Ra khỏi cửa, Trương Tư Nghị vội vàng gọi cô lại hỏi, “Một rưỡi chiều hôm nay phải có phương án, vậy chẳng phải chúng ta chỉ có mấy tiếng từ mười một giờ đến một giờ chiều để làm thôi sao?” Bởi lẽ buổi trưa còn mất thời gian ăn uống, nên chuẩn xác mà nói, chỉ có ba tiếng đồng hồ.

Đỗ Nhuế Hiên bình tĩnh nói: “Đúng rồi.”

Trương Tư Nghị hoảng loạn, lúc còn học đại học mỗi phương án của họ đều làm trong một tuần lễ, bây giờ chỉ có ba tiếng đồng hồ thì cậu có thể làm gì? Biết đâu tìm tài liệu đã mất hết thời gian rồi.

Tuy Đỗ Nhuế Hiên phải làm nhiều hơn cậu một phương án nhưng lại rất bình tĩnh, cậu có thể làm gì đây?

Trương Tư Nghị trở về chỗ ngồi của cậu, phát điên mở tài liệu ra đọc, mẹ nó áp lực làm cho cậu cảm thấy mỗi một giây phút đều dồn đến deadline! Hiện tại Trương Tư Nghị đều không còn có tâm trạng để nghĩ đến WeChat hay mấy cái like trên mạng nữa!

Có lẽ con người chịu áp lực luôn tạo ra lực bật vô tận, sau ba tiếng đồng hồ, Trương Tư Nghị cũng làm xong phương án.

May mà đây là thiết kế căn hộ cho thanh niên độc thân, Trương Tư Nghị quen thuộc cái này hơn ống lõi của tòa nhà văn phòng. Dù sao ở nước ngoài du học cậu trọ ở căn hộ sinh viên, khi đi du lịch cậu thấy rất nhiều nhà nghỉ đẹp giường đơn, cậu dựa vào trí nhớ mà vẽ lại một cái, sửa chỗ này một ít, sửa chỗ kia một chút, tập hợp mỗi thứ một tí mà phác thảo mặt bằng và cây cỏ, cuối cùng cũng có thể thuyết trình ở cuộc thảo luận vào buổi chiều.

Mặc dù hơi cẩu thả, không biết kết quả sẽ ra sao nhưng Trương Tư Nghị không khỏi nghĩ, nếu cậu đọc sách cũng đạt hiệu suất giống như thiết kế phương án này, vậy chắc là trực tiếp lên thiên đường rồi?

Đến giờ ăn trưa, lần này Trương Tư Nghị đã đặt cơm của công ty, có thể ăn cơm ở khu vực ăn uống cùng đồng nghiệp.

Đỗ Nhuế Hiên ngồi cách Trương Tư Nghị hai dãy bàn, tương tối gần Lục Kiều. Khi cậu đi qua chỗ cô thì gọi cô đi cùng, dự định ăn xong cùng cô thảo luận phương án, xem mình làm có ổn không, nhưng Đỗ Nhuế Hiên lại nói: “Em đi ăn trước đi, chị vẫn còn một bản vẽ, lát nữa xong sẽ ăn.”

Trương Tư Nghị cảm thấy có lý, cô phải làm hai bộ, lượng công việc nhiều hơn cậu.

Thấy Đỗ Nhuế Hiên cúi đầu miệt mài vẽ, Trương Tư Nghị tò mò vươn đầu nhìn thoáng qua. Vừa nhìn cậu liền choáng váng, thấy trên bàn cô những bản thảo phác họa bằng bút chì đen chưa hoàn thành, vô cùng tinh xảo và đẹp mắt.

“Trời ơi! Chị vẽ tay hết sao?” Trương Tư Nghị khiếp sợ nói.

Đỗ Nhuế Hiên cười lắc đầu: “Không phải đâu, bản vẽ đã dùng máy vi tính vẽ xong rồi, bây giờ chị chỉ vẽ nhanh phối cảnh, sau đó bổ sung thuyết minh thôi.”

Trương Tư Nghị bị dọa đến bắt đầu nói lắp: “Chị, chị vẽ rất đẹp.”

Mặc dù khoa kiến trúc ở nước ngoài có những khóa học vẽ phác thảo, nhưng không yêu cầu trình độ sinh viên phải cao, cộng với sự phổ biến của phần mềm thiết kế trong máy vi tính, kể từ khi Trương Tư Nghị học được các phần mềm này cậu rất ít khi vẽ tay. Bây giờ để cậu vẽ mấy loại bản vẽ mặt bằng, mặt cắt thì còn có thể được, nhưng cậu hoàn toàn không thể vẽ bản vẽ phối cảnh chuyên nghiệp như trình độ của Đỗ Nhuế Hiên.

Đỗ Nhuế Hiên khiêm tốn nói: “Chị vẽ bình thường thôi, chốc nữa em có thể xem bản vẽ của Viên Chí Thành ngồi đối diện em, cậu ấy tốt nghiệp học viện mỹ thuật, bản vẽ tay của cậu ấy mới đáng được khen ngợi.”

Trương Tư Nghị không muốn nói gì nữa, ai cho cậu một chậu cát đi, cậu muốn vùi đầu vào trong!

Tâm trạng thoải mái muốn đi ăn cơm sau khi thiết kế xong phương án của cậu tiêu tan sạch trơn, Trương Tư Nghị ăn vội ăn vàng rồi trở lại bàn làm việc, thấy còn nửa giờ nghỉ trưa, ban đầu cậu định tranh thủ xả hơi, thậm chí là lướt WeChat, nhưng cậu không muốn làm gì nữa, im lặng lấy phương án vừa làm ra, suy ngẫm xem có thể sửa chữa bổ sung chỗ nào không.

Một giờ rưỡi, Cố Tiêu đúng hẹn gửi tin triệu tập cậu và Đỗ Nhuế Hiên đi họp.

Hai người đều tự mang thành quả thiết kế của mình đến phòng họp, cảm giác hơi giống môn thiết kế lúc cậu còn đi học, mỗi tuần từng sinh viên phải cầm theo thiết kế của chính mình đi gặp giáo viên phụ đạo. Nhưng bởi vì cảm thấy trình độ của mình không bằng Đỗ Nhuế Hiên, Trương Tư Nghị vô cùng căng thẳng, rất sợ bị phê bình.

Cố Tiêu kiểm duyệt rất nhanh, trước tiên anh công nhận sản lượng của Đỗ Nhuế Hiên, để Trương Tư Nghị nhìn hai phương án của cô, hỏi cậu nghĩ thế nào.

“Rất, tốt.” Những bản vẽ tay đẹp đẽ này đủ khiến Trương Tư Nghị chấn động.

Tuy nhiên, Cố Tiêu cẩn thận xem xét, ngay sau đó không nể tình mà chỉ rõ mấy vấn đề trong bản vẽ của Đỗ Nhuế Hiên, trong đó có một phương án bị chê lên chê xuống, nhanh chóng làm cô phát khóc.

Trương Tư Nghị ở bên cạnh lắng nghe mà kinh hồn bạt vía, bây giờ cậu mới nhận ra đêm qua mình bị mắng chưa nhằm nhò gì.

Cố Tiêu thật đáng sợ, thật sự quá đáng sợ… Đỗ Nhuế Hiên cố gắng như thế, tại sao anh ta không thương hoa tiếc ngọc gì cả!

Đến lượt Trương Tư Nghị, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nghe chửi, có Đỗ Nhuế Hiên làm tiền lệ, cậu không sợ nữa, ngược lại cậu nghĩ thầm, nếu Cố Tiêu phê bình cậu ác liệt hơn, biết đâu sẽ làm Đỗ Nhuế Hiên dễ chịu hơn một chút.

Nhưng Cố Tiêu xem xong thiết kế của cậu, chỉ gật đầu nói hai chữ: “Rất tốt.”

… Rất tốt, chỉ thế thôi?

Đúng thế, không còn đánh giá gì khác.

Cố Tiêu bảo Đỗ Nhuế Hiên sửa lại phương án, sau đó phối hợp với Trương Tư Nghị, hai người cùng hoàn thành bản vẽ mặt bằng tổng thể, cuối cùng còn thêm một câu: “Trương Tư Nghị vẽ toàn bộ WC.”

Trương Tư Nghị: “…”

Cố Tiêu nói xong liền bước ra, Trương Tư Nghị nhô đầu dò xét, xác định anh đã đi xa, cậu mới nhìn khuôn mặt buồn bã của Đỗ Nhuế Hiên, cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào bản vẽ thiết kế của mình.

Trương Tư Nghị mềm lòng muốn an ủi cô vài câu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Thời gian Đỗ Nhuế Hiên làm việc ở đây lâu hơn cậu, còn cậu chỉ là một con cá mắm mới toanh chắc là không có tư cách vỗ về đàn chị.

Đang lúng túng khó xử, cậu thấy Đỗ Nhuế Hiên lau khóe mắt, ngẩng đầu nói: “Trương Tư Nghị, em có thể dạy chị không, em nghĩ gì lúc thiết kế phương án?”

Trong đôi mắt ửng đỏ của cô lóe ra chút bướng bỉnh và kiên định.