Các cô gái là như thế đấy, ngay cả khi họ xấu xí, thậm chí họ có ngốc nghếch đi nữa, mỗi khi họ làm điều gì rất đẹp, ta sẽ yêu họ và không còn biết mình đang ở đâu. Các cô gái. Than ôi. Họ có thể làm bạn phát điên. Như chẳng hề có chuyện gì. Thật đấy.

J.D.SALINGER, Bắt trẻ đồng xanh

Paris - Sân bay Charles-de-Gaulle

6 năm trước

Thứ Hai ngày 10 tháng Chín năm 2001

7 giờ sáng

Phòng đợi lên máy bay

Ngồi thụp trong chiếc ghế bành, hai chân bắt tréo đặt trên chiếc túi xách du lịch, Ethan đợi máy bay sẽ đưa anh về Mỹ. Ngày có vẻ sẽ dài: vì chậm trễ, chuyến bay của anh sẽ chỉ cất cánh lúc 10h 30 và dừng lại khá lâu ở Dublin trước khi tiếp tục bay về New York. Dự kiến sẽ đến lúc 18h 20. Một chuyến đi nhọc nhằn để bù lại chiếc vé giá rẻ mà anh đã kiếm được trên mạng. Chiếc vé duy nhất hợp với ngân sách của anh.

Bởi vì vào thời điểm tháng Chín năm 2001 này, Ethan mới chỉ là một bác sĩ trị liệu vô danh và cuộc sống không mấy dư dả. Anh vừa nghỉ một tuần ở Paris, đó là kỳ nghỉ thực sự đầu tiên trong đời và anh đã dùng nó để khám phá các bảo tàng và phố xá mà anh mơ ước được thăm thú từ lâu: bảo tàng Louvre, bảo tàng Orsay, bảo tàng Orangerie, đảo Saint-Louis, đồi Montmartre...

Anh đứng dậy khỏi chiếc ghế bành, vươn vai và nhìn hình mình phản chiếu trong tấm kính của một cửa hàng miễn thuế. Trong chiếc quần bò đã sờn, chiếc áo bu dông bằng da cũ kỹ và đôi bốt cao bồi, anh không thể không tự nhận thấy mình trông hơi quê, dẫu cho đây chỉ là bộ đồ tiện lợi khi đi nghỉ. Điều gì khiến ăn mặc như thế này? Anh tự hỏi vì nhiều năm nay, anh không ngừng chối bỏ xuất xứ tầm thường của mình.

Ở Mỹ, những "năm tháng dưới thời Clinton" sắp kết thúc. Xung quanh, Ethan đã thấy có những người tầm tuổi mình đột nhiên trở nên giàu có sau khi thành lập công ty và phát triển nhanh chóng. Anh không có được sự nhạy bén ấy. Anh không biết cách tóm lấy các cơ hội của nền Kinh tế Mới. Nhưng anh muốn tin rằng anh sẽ biết cách lên toa tàu tiếp theo, bởi lẽ mặc dù thu nhập còn khiêm tốn, văn phòng anh ở ở khu Harlem bắt đầu được mọi người rỉ tai nhau tìm đến.

Anh đi vài bước trong cảng hàng không. Có cái gì đó lơ lửng trong không trung. Mùi hương của sự kết thúc một thời đại. Anh lờ mờ cảm nhận mình đang bước vào một thời đại mới, chắc chắn đáng lo ngại hơn thời kỳ trước, và chỉ chờ một sự kiện để hóa thân.

Anh cũng cảm nhận rằng những năm 2000 sẽ là "những năm của anh", những năm mà anh sẽ thoát khỏi cảnh khó khăn. Anh vẫn còn chưa biết làm thế nào, cũng chưa biết là nhờ anh, nhưng anh biết rằng một khi người ấy xuất hiện, anh sẽ không để lỡ dịp may. Để lấy lại dũng khí trước một ngày mệt nhọc đang chờ đợi, anh quyết định tự thưởng cho mình bữa sáng tại một trong các quán cà phê dọc đường băng.

Anh ngồi ngay trước quầy, gọi một cái bánh sô cô la và một ly cà phê sữa. Anh thưởng thức chúng và nhìn khắp lượt gian phòng bằng cặp mắt mộng mơ. Anh dừng lại một lát ở chỗ cô tiếp viên hàng không trẻ tuổi, đang ngồi bên chiếc bàn gần bức tường bằng kính trông ra đường băng. Thanh lịch và xa cách, cô đang chăm chú đọc sách.

Lúc đầu, chỉ là một cái nhìn vô hại - anh thích nhìn một phụ nữ hơn là màn máy bay lên xuống -, rồi ánh nhìn của anh dừng lại, ngắm nhìn. Nhữn tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng cuối hè này ve vuốt đường nét bất động và biến nó thành bức họa của Vermeer 1 cho đến tận khi bức tranh cử động và đến lượt cô nhìn anh. Lúc ấy, anh đột nhiên cảm thấy nóng bừng, và bối rối. Cô gái có khuôn mặt thiên thần và ánh mặt ngọc ngà. Ethan tràn ngập hưng phấn, hồi hộp giống hệt như cách đây chín năm, ở Quảng trường Thời đại, khi anh rời Jimmy và Marisa. Anh biết cách nhận biết những thời điểm quan trọng trong đời và đây là một thời điểm như thế.

Bị lôi cuốn bởi một sức mạnh không gì cưỡng nổi, anh bước xuống khỏi chiếc ghế ở quầy bar và tiến về phía bàn cô. Cô ở đó, một mình, cách anh vài bước. Trong chưa đầy mười giây nữa, anh sẽ nói với cô. Nhưng làm thế nào để tiếp cận một phụ nữ như cô?

Chín giây.

Ở New York, những cuộc chinh phục của anh thường chỉ giới hạn trong mấy nàng bimbo của bang New Jersey mà anh tán tỉnh ở các hộp đêm mỗi tối thứ Bảy.

Tám giây.

Anh nheo mắt lại để nhìn rõ tiêu đề cuốn sách mà cô đang đọc: Đời nhẹ khôn cam của Milan Kundera.

Bảy giây.

Anh chưa từng đọc Kundera. Người ta không đọc Kundera trong cái khu phố ổ chuột mạn Nam Boston của anh. Người ta không đọc Kundera trong các công trường nơi anh đã từng làm việc. Anh tiếp xúc với văn hóa rất muộn và anh còn nhiều thứ phải học hỏi...

Sáu giây.

Sau mọi nỗ lực để trở thành một con người khác, một lần nữa anh lại có cảm giác rằng xuất xứ bình dân của mình đang hiện rõ ràng rành trên trán và người ta sẽ nhận rõ chân tướng của anh.

Năm giây.

Anh không còn kiểm soát được gì nữa. Anh để cho nhiệt huyết cuốn đi.

Bốn giây.

Anh vẫn không biết làm thế nào để tiếp cận cô. Chắc chắn anh sẽ nhận được một cái nhìn dò xét. Có thể là một cái tát... Nhưng liệu có cách nào khác là tự đi đến đấy hay không?

Ba giây.

Thật lạ lùng, vẫn chưa có điều gì xảy ra vậy mà anh đã sợ mất cô.

Hai giây.

Tình yêu sét đánh là thế này ư? Mới cách đây vài tuần, một bệnh nhân đã tâm sự với anh nỗi tuyệt vọng của mình từ khi ông ta yêu một người phụ nữ trẻ hơn. Một tình yêu không được chia sẻ làm ông bấn loạn. Ethan đã lắng nghe chăm chú, và tự tin rằng chuyện như thế sẽ chẳng xảy đến với mình.

Một giây.

Anh tiếc vì bộ đồ cẩu thả, tiếc rằng tóc quá dài và bộ râu ba ngày không cạo. Anh mở miệng. Anh biết rằng chơi trò play-boy 2 sẽ không thành công và anh sẽ trở nên nực cười.

Hãy nói với cô ấy sự thật. Nếu đúng là NGƯỜI ẤY - thì cô ấy sẽ hiểu.

- Cô có tin vào tình yêu lớn không? anh vừa hỏi vừa ngồi xuống trước mặt cô.

Céline thận trọng pha chút tò mò nhìn người vừa tự tiện ngồi xuống bàn cô. Thông thường, cô tống cổ ngay lập tức những tay tán tỉnh vớ vẩn đang tìm cách thỏa mãn giấc mộng "chiêu đãi viên" của họ, nhưng ở người đàn ông này toát lên vẻ nghiêm trang khác thường.

- Cô có tin vào tình yêu lớn không?

- Không, cô bĩu môi trả lời.

- Tôi cũng không, Ethan thừa nhận, cách đây ba phút tôi vẫn còn không tin.

Cô nhấp môi vào chén nước, vẫn lặng yên để giữ thái độ bình thản và khuyến khích anh tiếp tục.

- Cách đây ba phút, tôi vẫn nghĩ rằng những thứ như tâm hồn đồng điệu, đi tìm một nửa đã mất... không tồn tại.

- Anh là người Mỹ à?

- Không, là người New York.

Cô thoáng nở một nụ cười.

- Tôi làm việc trên chuyến bay 8h 30 Paris-New York.

o O o

- Céline ơi!

Cô quay đầu lại. Ở cửa quán cà phê, hai cô tiếp viên hãng hàng không quốc gia Pháp Air France chào cô trước khi chỉ tay lên chiếc đồng hồ treo tường.

- Mình đến đây! cô mỉm cười trả lời.

Cô gấp sách lại, lấy tiền lẻ để trả tiền nước và duyên dáng đứng lên.

- Tôi phải đi rồi!

- Chúng ta hãy cùng ăn tối ở New York nhé! Ethan đề nghị và tiễn cô ra cửa quán.

- Anh mơ đấy à! Chúng ta còn chưa biết nhau mà!

- Đó sẽ là cơ hội để làm quen...

Cô đến gặp hai đồng nghiệp, bỏ Ethan lại đằng sau, cách đấy vài mét, nhưng anh vẫn cố nài.

- Thôi nào, ăn tối có sao đâu!

Céline làm như không nghe thấy câu nói.

- Dẫu sao tôi cũng không phản đối đâu, một chiêu đãi viên nói với anh, đó là một cô gái nhỏ bé tóc nâu linh hoạt. Tôi tên là Zoé.

Ethan cười với cô gái rồi đi lên trước cả nhóm để đứng đối diện với Céline:

- Thế nếu chính tôi là người đàn ông của đời cô thì sao?

Cả ba cô gái tiếp tục nói chuyện, chế giễu nhẹ nhàng anh chàng kỳ cục.

- Nào, hãy cho tôi một cơ hội! Ethan đề nghị. Chỉ một cuộc hẹn thôi mà!

- Nếu anh là người đàn ông của đời tôi, thì anh sẽ không cử xử như vậy...

- Tôi sẽ cư xử thế nào?

- Nếu anh là người đàn ông của đời tôi, anh sẽ biết cách làm cho tôi ngạc nhiên và xúc động. Đằng này anh lại làm tôi buồn cười.

- Cười không phải là khởi đầu tốt đẹp hay sao?

- Đúng thế, Zoé nhận xét. Thôi mà Céline, hãy cho anh ấy một cơ hội đi!

Nhưng cả ba cô tiếp viên đã tiến vào khu vực dành cho nhân viên, để lại Ethan sau lưng.

- Bye-bye! các cô nàng đồng thanh chào anh trong khi đi khỏi với một tràng cười.

o O o

Nếu anh là người đàn ông của đời tôi, anh sẽ biết cách làm cho tôi ngạc nhiên và xúc động.

Ethan đứng đó, bất động. Anh đã tuột mất tất cả, mặc dù đã trổ hết tài ăn nói. Thậm chí anh còn không có khả năng cho cô biết tên, nghề nghiệp của mình, hoặc gợi lên trong cô ý muốn đơn giản được gặp lại anh.

Anh đã biến mình thành một thằng hề, một con rối dễ thương, và thực chất thì anh là như thế: một kẻ thảm hại tốt bụng muốn gia nhập sân chơi của các đàn anh lớn, nhưng lại không đủ tầm.

Mệt mỏi, anh gieo mình xuống một chiếc ghế, nhắm mắt lại và không có phản ứng gì trong một lúc.

Khi đầu óc anh tỉnh táo trở lại, đã là 8h 30. Trên đường băng, máy bay của hãng hàng không quốc gia Pháp Air France cất cánh đúng giờ, đem theo người yêu dấu đến Manhattan.

Thế lúc này, em đang làm gì?

Anh ước tính chuyến bay của Céline sẽ đến New York lúc 10h 40.

Còn anh vẫn phải đợi thêm hai giờ nữa mà chuyến của anh lại không bay thẳng.

Bỏ qua đi. Đừng tìm cách đóng vai anh hùng hảo hán làm gì. Hãy quay về tán tỉnh mấy em của bang New Jersey. Các cô nàng đó cũng đáng giá bằng mấy cô người Pháp xinh đẹp đọc sách của Kundera ấy chứ.

Như con thú đang rình rập, cặp mắt anh nhìn quanh một lượt cảng hàng không hòng tìm một dấu hiệu, một ý tưởng. Và thế là ánh mắt anh dừng lại trên một tấm áp phích cũ.

Máy bay Concorde: bay nhanh gấp đôi

vận tốc âm thanh

Paris

- New York nhanh hơn cả mặt trời!

Nếu anh là người đàn ông của đời tôi, anh sẽ biết cách làm cho tôi ngạc nhiên và xúc động.

Anh thương lượng để được rời khỏi phòng đợi máy bay cất cánh rồi nhảy bổ đến quầy vé của Air France: quả là có chuyến bay của Concorde khởi hành sáng nay lúc 10h 30 và đến sân bay JFK lúc 8h 25. Một tia sáng lóe lên trong anh, nhưng cái tia sáng TÌM RA RỒI nhanh chóng bị lu mờ bởi giá vé:

- 5 550 đô la.

Anh bảo cậu nhân viên nhắc lại, nói rõ là anh chỉ muốn mua vé một chiều, nhưng giá vé đúng là giá đã được thông báo:

5 550 đô la cho một vé máy bay!

Anh suy nghĩ một lát. Khoản tiền tiết kiệm còm mà anh đã phải dè sẻn trong nhiều tháng trời tất tần tật chỉ có 6 300 đô la và anh dự định dùng nó để mua các tờ phụ đính quảng cáo cho phòng khám của mình.

Dẫu sao anh cũng sẽ chẳng trút hết tài khoản ngân hàng cho một ý thích ngông cuồng!

Nếu anh là người đàn ông của đời tôi, anh sẽ biết cách làm cho tôi ngạc nhiên và xúc động.

o O o

Đồng hồ chỉ 9h 30 khi cô tiếp viên hàng không dẫn anh vào phòng riêng trong khu đợi chuyến bay của chiếc Concorde.

Tất cả mọi người đều lễ phép với anh. 5 550 đô la: đó là cái giá của sự trọng vọng. Người ta đem đến cho anh một khay thật ấn tượng gồm đủ loại bánh kiểu thành Viên và mặc dù đang là buổi sáng, họ đem cho anh rượu whisky 20 năm tuổi. Bộ đồ anh đang mặc thật lạc lõng, giữa khu cảng hàng không dành cho doanh nhân, những người vừa cầm ly rượu trên tay vừa bàn luận về công việc làm ăn như ngoài sân gôn vậy. Qua lớp cửa kính, anh ngạc nhiên ngắm nhìn chiếc cánh hình tam giác và cái thân hẹp của chiếc máy bay có thợ máy hối hả làm việc xung quanh trước giờ cất cánh.

Thủ tục lên máy bay được tiến hành vô cùng nhanh chóng và hành khách ngồi vào những chiếc ghế da sáng màu được đặt hai chiếc một hai bên dọc lối đi ở giữa. Máy bay trống một nửa.

Đúng 10h 30, chiếc máy bay siêu thanh lịch sự và thanh nhã đứng yên lặng trên đường băng cất cánh. Trên đường băng khác, các máy bay nhẫn nại xếp hàng, nhưng giãn ra nhường đường cho chiếc Concorde. Cơ trưởng giải phóng cả mười bảy tấn lực đẩy của bốn động cơ phản lực và nhả phanh. Tăng tốc đột ngột và chưa đầy ba mươi giây sau đó con chim trắng khổng lồ rời khỏi mặt đất.

nằm sâu trong chiếc ghế bành, Ethan không tài nào hiểu nổi sao anh lại dám làm điều đó. Anh đã mua chiếc vé ấy vào khoảnh khắc điên khùng, khoảnh khắc mà niềm đam mê đột ngột thắng thế ký trí, nhưng giờ đây, hành động đó đối với anh có vẻ điên rồ.

- Ông dùng chút rượu sâm banh nhé? một tiếp viên đề nghị.

Anh lưỡng lự giây lát, như thể vẫn chưa hoàn toàn tin rằng mình có quyền làm thế.

- Vang Dom Pérignon 1993, cô tiếp viên nói rõ và rót cho anh một ly.

Anh nhấp môi vào ly rượu: thứ rượu ngon có vị đào, vị cam ngâm và mật. Rồi người ta dọn ra món trứng cá trong một ly để rót rượu vodka: hai lớp trứng cá tầm với lớp xốp cần tay kẹp giữa.

Ethan quay đầu lại: sau lưng anh, một bà già đã giữ hai ghế cho hai con cún bông của bà ta! 11h, cơ trưởng thông báo họ đang bay trên Deaville, cách mặt đấty 9 000 mét, và đã đến lúc vượt quá tốc độ âm thanh. Phi hành đoàn rối rít dọn bữa trưa của đầu bếp ng Pháp nổi tiếng Alain Ducasse. Khăn ăn làm bằng vải lanh và bộ đồ ăn bằng bạc. Thực đơn gọi món, nên thơ và ngon lành, gợi ý nhiều món khai vị và món nóng phong phú như là:

Khoanh tôm hùm vùng Bretagne

Pho mát rượu nhúng cà chua và nấm

Nước nấm củ kiểu Hy Lạp

hay

Thăn cá sói nướng

Cọng tỏi tây và cần tây nướng

Nước xốt kiểu Mỹ điểm san hô

Cùng hai món tráng miệng tuyệt vời:

Dứa và hoa quả nhập ngoại

hương sả và bạc hà tươi

Bánh môka vị cà phê - sô cô la giòn tan

Ethan để người ta chiều chuộng và thưởng thức các loại rượu nho nổi tiếng và có niên hiệu, được lựa chọn riêng cho bữa ăn tinh tế này.

Máy bay giờ đây bay hai lần nhanh hơn tốc độ âm thanh, với vận tốc của một quả tên lửa. Cơ trưởng thông báo máy bay đang ở độ cao gần 60 000 piê: cách mặt nước biển 18 000 mét, ở tầng bình lưu, so với độ cao 11 000 mét đối với loại máy bay thông thường. Ethan dán mặt vào cửa sổ máy bay. Nơi đây, ở tầng khí quyển bình lưu, bầu trời trông thật khác. Nó có màu xanh tím nhức mắt, trong vắt đến không ngờ, cách xa với những biến động thời tiết đáng thương đang hoành hành phía dưới kia. Nhưng ấn tượng nhất là ta cảm nhận rõ được Trái đất đang quay. Việc hạ cánh xuống New York đã bắt đầu và, sau 3h 35 bay thẳng, chiếc máy bay siêu thanh đáp xuống đường băng.

Anh rời khỏi Paris lúc 10h 30.

Ở New York đang là 8h 25.

Anh đã quay ngược thời gian.

Để gây ấn tượng với một cô gái.

o O o

Ethan xem đồng hồ.

Còn hai tiếng nữa máy bay của Céline mới hạ cánh. Sau khi qua cửa hải quan, anh đi tản bộ trong sân bay, kiểm tra tài khoản ngân hàng trên máy rút tiền tự động. Nếu như anh tính đúng, anh phải còn lại 750 đô la. Tuy vậy, máy rút tiền không cho anh rút quá 600 đô la. Anh phát hiện tiệm cắt tóc đang mở cửa trong Trung tâm làm đẹp ở khu vực dành cho hành khách bay ra nước ngoài. Nhưng thật không may là tiệm đó chỉ cắt tóc cho nữ giới. Ethan nài nỉ nhiều đến nỗi một cô gái tên là Jenny, gốc gác ở Seaside Heights, bang New Jesrsey, đồng ý cắt tóc cho anh. Cầm trong tay cái kéo và chiếc tông đơ, cô gái cắt cho anh kiểu "giống như Dogh Ross trong phim Urgences" và cô còn cạo râu cho anh nữa.

9h 45

Ethan bước vào cửa hiệu Emporio Armani mua một chiếc áo sơ mi trắng, một bộ đồ màu than và chọn cho mình một đôi giày đen.

10h 10

Anh còn lại 40 đô la trong túi. Trong quầy bán bánh mứt kẹo, anh nhìn thấy một tác phẩm tuyệt vời: một bó hồng làm bằng sô cô la và mứt hạnh. Đỏ, hồng, đỏ tía, xanh dương, trắng: các bông hoa trông còn giống hơn cả hoa thật, nhưng chúng có vị quả phỉ, vị cam, vị kẹo hạnh ngào đường và vị sô cô la trộn quả phỉ. Một bó hoa ngọt ngào với giá 60 đô la.

Anh lộn hết các túi: anh còn lại 43 franc của Pháp mà anh không kịp đổi. Quầy đổi tiền đưa anh 6 đô la, anh bước vào cửa hàng bánh ngọt và tìm cách mặc cả với ông chủ người Ý, nhưng ông ta vẫn khăng khăng không đổi ý. Anh đưa ông ta danh thiếp, tặng ông ta các buổi chăm sóc miễn phí tại phòng khám, giải thích với ông ta rằng máy rút tiền đã nuốt mất thẻ tín dụng của anh, đề nghị được quay lại đúng sáng mai để trả tiền, nhưng đều vô ích: bó hoa có giá 60 đô la chứ không có giá 46 đô la. Rốt cuộc, Ethan kể cho ông ta nghe câu chuyện của mình, vì sao anh đi chiếc máy bay Concorde để đến Manhattan trước người con gái ấy, người đã hút hồn anh và cũng là người mà anh muốn tặng bó hoa này. Vì chúng ta đang ở New York và vì phép lạ vẫn còn tồn tại, ông chủ hiệu bánh người Ý cuối cùng cũng đồng ý để anh đi với tác phẩm của ông ta.

Khi phi hành đoàn của chuyến bay AF 004 bước vào cảng hàng không, đã gần 11h. Râu mới cạo, đầu tóc chỉnh tề, bó chặt trong bộ đồ mới, Ethan cùng những bông hồng tiến về phía Céline. Lúc này anh không hề tính toán hay ức chế. Những khoản chi và nỗi sợ hãi của anh biến đi đâu mất. Cử chỉ của anh thật thuần khiết, ngây thơ, gần như là trẻ thơ vậy.

Được Zoé và hai nam tiếp viên hộ tống, Céline tiến về phía cửa.

- Trước khi làm cô xúc động, tôi sẽ làm cô ngạc nhiên, Ethan nói với cô và chìa bó hoa bằng bánh mứt ra.

Thoạt tiên, Céline không có phản ứng gì, bởi cô không nhận ra anh. Làm sao người đàn ông này lại có thể là người mà cô đã gặp sáng nay ở Paris cơ chứ?

Rồi cô ý thức được điều mà Ethan vừa thực hiện và điều đó khiến cô sợ hãi. Hành động này là "quá" đối với một người không quen biết. Quá lớn lao, quá đẹp, quá đắt. Thái quá, phi lý, bệnh hoạn.

- Anh điên rồi! cô nói và khe khắt nhìn anh.

Cô rảo bước để chạy trốn anh, nhưng anh không nao núng.

- Tôi tưởng là cô tìm một người làm cô ngạc nhiên...

- Anh điên rồi!

- Dành cho cô đấy, anh nói và chìa bó hoa ra.

Cô cầm lấy chỗ sô cô la, nhưng là để trách mắng anh.

- Hãy thôi quấy rối tôi đi! cô kêu lên và bước nhanh hơn về phía cửa.

Hai nam tiếp viên, đóng vai người tử tế, định dùng vũ lực ngăn Ethan đi theo cô gái, nhưng anh đẩy họ ra và ra khỏi sân ga.

Céline và Zoé đã xếp hàng đợi taxi.

- Tôi không muốn làm cô sợ hãi, anh trấn an cô.

- Thế thì không thành công rồi!

- Tôi tên là...

- Đừng có nói với tôi anh là ai! Céline khẩn nài. Tôi không muốn biết gì về anh cả!

- Tôi chỉ muốn làm cô vui lòng thôi mà, Ethan giải thích.

Nhưng người phụ nữ trẻ đã quay đầu đi và theo Zoé ùa vào trong một chiếc xe còn trống.

Khi chiếc taxi chuẩn bị rời sân bay, Ethan đọc được trên môi Céline thông điệp cuối cùng mà cô muốn gửi cho anh:

- A.n.h.c.ầ.n.đ.ư.ợ.c.c.h.ă.m.s.ó.c.

Chiếc xe chuyển bánh. Anh còn lại một mình trên vỉa hè, thậm chí không còn một xu dính túi để trở về nhà.

- Tôi chỉ muốn làm cô hài lòng thôi mà, anh nhắc lại như để nói với riêng mình.

Chú thích

1. Vermeer (1632-1675): họa sĩ người Hà Lan, nổi tiếng với các tác phẩm vẽ đời sống hiện thực, nổi tiếng về cách xử lý và sử dụng ánh sáng trong các tác phẩm.

2. Cách nói châm biếm về người đàn ông chinh phục phái nữ, da trắng, tóc xoăn vàng, tán tỉnh đầu lưỡi.