Trên đường đi thì đụng phải vợ của Tô Đại Pháo cùng thôn, vợ Đại Pháo nhìn thấy cô ta bèn nói: “Quế Hoa đó à, lại cãi nhau với chồng vì chuyện đại sự của cô út nhà cô ư? Nói thật nhé, mẹ chồng cô cũng quá chiều cô út nhà cô rồi, đúng là không thể khiến người ta nhìn nổi mà.

Tôi nhìn thấy cũng cảm thấy khó coi.

Cô xem mẹ chồng tôi thương yêu tôi biết bao nhiêu, đến bữa ăn cơm, tôi là người được ăn đầu tiên.

Cô lớn, cô út đều phải ăn sau.

Con gái lớn lên đi lấy chồng có thể so sánh với con dâu trong nhà sao?”Đinh Quế Hoa rất đồng ý với lời của người này, thái độ của mẹ chồng cô đối với cô út, thực sự là quá mất mặt rồi, đừng nói là cả cái thôn này, mà cả cái đội này, cả hợp tác xã cũng vậy, đều không tìm ra nhà thứ hai giống như vậy.

Nhưng mà cô ta chép miệng, nghĩ đến bữa thịt trưa nay, rốt cuộc cũng có nhu nhược: “Liên quan gì đến cô, chuyện nhà chúng tôi cần cô quản à, đây là chuyện của nhà họ Tô chúng tôi!”Chị kia bị Đinh Quế Hoa nói lại mấy câu, lập tức co rút khóe miệng.

Xong rồi, xong rồi, Đinh Quế Hoa cũng không bình thường rồi, đều bị hâm hết rồi.Vợ Đại Pháo bị cô ta chọc tức bỏ đi, Đinh Quế Hoa lại đứng đợi Tô Ái Hoa đi đến, mở miệng nói: “Anh biết vợ Đại Pháo nói gì không?”Tô Ái Hoa bĩu môi: “Cô ta có thể nói gì chứ, còn không phải là ghen tị với nhà người khác tốt hơn nhà mình sao? Bớt nghe cô ta lải nhải đi.”“Vợ Đại Pháo ở nhà ăn cơm, là người cầm bát ăn đầu tiên.

Em cũng không mong được ăn đầu tiên… Em chỉ muốn cũng giống như cô út, cùng là vợ, sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?” Đinh Quế Hoa ức nghẹn trong cổ họng.

Làm nhiều hơn trâu, ăn ít hơn gà, còn bị mẹ chồng với em gái chồng trút giận… Chồng của cô ta tại sao lại không nhìn thấy nỗi ấm ức của cô ta chứ?Tô Ái Hoa không thể hiểu nổi mà nhìn cô ta: “Em bị hâm à, cái này mà có thể đi so sánh với nhau được sao? Nhà người ta có hai con gái một con dâu, nhà anh sau này chắc chắn là ba cô con dâu mỗi một đứa con gái.

Thế này mà còn không hiểu à?”Đinh Quế Hoa ngẩng đầu nhìn lên trời, tức ói máu.Bởi vì biết trong nhà có thịt, có bột mì, cho dù không ăn được bao nhiêu, nhưng cũng khiến người ta có thêm hy vọng.

Lúc làm việc, bốn người nhà họ Tô đều làm rất cật lực.Bác đội trưởng Quách Trường Thắng thấy vậy thì rất hài lòng, lúc kết thúc công việc, còn cố ý điểm danh khen ngợi nhà họ Tô đã tích cực lao động trong công việc.Lúc này, hai anh em nhà họ Tô và hai cô con dâu đều đang nghĩ đến hôm nay về nhà, bọn họ còn có được ăn thịt hay không.Bởi vì có thịt cổ vũ, mấy bữa cơm tiếp theo, Tô Thanh Hòa đều nhận được những cái gật đầu thật lòng của người khác.

Hơn nữa hệ thống cũng không phát hiện ra lỗ hổng này.Sau khi được hai thành viên cuối cùng trong gia đình là cháu trai hai tuổi tán thành, Tô Thanh Hòa vui vẻ về phòng xem hệ thống.Trong không gian trữ vật đã có mấy phần thưởng rồi, ngoại trừ mấy bao bột mì cao lương bỏ vào vò gốm, những thứ khác như các loại thịt và bột mì thì tạm thời không động đến.

Số thịt lần đầu tiên nhận được còn chưa ăn hết, mỗi ngày bỏ một ít vào trong nồi nấu chín, cũng có thể ăn được mùi thịt.

Tô Thanh Hòa cũng không định để cho mọi người trong nhà ngay lập tức tiêu xài xa xỉ.

Đây là trong nạn đói đó, tiêu xài xa xỉ là không bình thường.

Dĩ nhiên bản thân cô mỗi ngày cũng thường ăn cháo gạo kê với trứng gà luộc...!khụ khụ, đây không phải là điểm trọng điểm, điều quan trọng ở đây là cô thông qua sự cố gắng của chính mình để cho người trong nhà có cơm ăn, không phải thắt chặt lưng quần.Điều khiến cho cô vui mừng nhất chính là thanh kỹ năng đã đạt đến 10 điểm.“Hệ thống, không phải mi nói 10 điểm là điểm tối đa sao? Sao bây giờ tôi cảm thấy tay nghề nấu nướng cũng chỉ bằng quán cơm nhỏ ven đường thôi vậy.

Các người cũng không có yêu cầu quá cao đối với quân tẩu à?”“Ký chủ hãy chú ý, trình độ hiện nay của ký chủ đủ tư cách đạt đến tiêu chuẩn đầu bếp cấp A sơ cấp.”“Còn có đẳng cấp cao hơn không?” Tô Thanh Hòa kinh ngạc hỏi.“Xin ký chủ chú ý, đẳng cấp cao nhất là cấp S, tiêu chuẩn đạt đến đầu bếp đỉnh cấp tinh tế, có thể làm ra đồ ăn phát sáng.”“...” Mạnh thế.

Đồ ăn còn có thể phát sáng nữa cơ!“Vậy làm sao để thăng cấp? Chẳng lẽ tôi lại cần người khác công nhận nữa chứ?”.