“Anh…” Quan Viễn chạy nhanh về phía Triệu Thanh Cốc. Anh dang tay ôm chặt cậu vào lòng, ngửi được mùi sữa thơm trên người cậu giúp anh lập tức bình tĩnh lại. 

“Bảo bối, em sợ lắm đúng không?” Triệu Thanh Cốc dịu dàng hôn trán Quan Viễn, gọi cậu như khi còn bé. Triệu Thanh Cốc biết Quan Viễn đã rất hoảng sợ, nhưng dưới tình huống như vậy còn có thể hiểu ý anh, cứu được anh, quả nhiên bảo bối của anh là giỏi nhất! Lúc ấy, Triệu Thanh Cốc biết không thể tiếp tục giằng co nữa, nếu không sẽ dẫn đến ‘chó cùng rứt giậu’, dù không cướp được anh, bọn bắt cóc nhất định cũng sẽ không để Trung Quốc có được anh.

Ngô Nhuận Đạc giờ mới biết sợ, cả người run rẩy không ngừng. Chiếc trực thăng để trốn kia là do Ngô Nhuận Đạc cung cấp. Bọn bắt cóc đã hứa chỉ cần đưa được Triệu Thanh Cốc về Mỹ, không những sẽ cung cấp tài chính đầy đủ, còn tạo điều kiện thuận lợi nhất thúc đẩy việc làm ăn của công ty nhà họ Ngô. Ngô Nhuận Đạc mong có Triệu Thanh Cốc đến mức nhập ma, khi nghe có cơ hội, chỉ do dự một hồi đã đồng ý, không ngờ lại thất bại trong gang tấc.

Lúc đi ngang qua Triệu Thanh Cốc, Ngô Nhuận Đạc cứ nhìn chằm chằm người mình tơ tưởng từ lâu. di;m"ễn.đnàl/q.;quspđ.đônê Nhưng Triệu Thanh Cốc chẳng thèm nhìn lại dù chỉ một cái, chỉ lo an ủi Quan Viễn. 

Lại là vậy! Bất kỳ chỗ nào có mặt Quan Viễn, trong mắt Triệu Thanh Cốc vĩnh viễn không chứa nổi người khác! Tại sao chứ? Ngô Nhuận Đạc này có chỗ nào kém Quan Viễn?! 

Ngô Nhuận Đạc không cam lòng, đỏ mắt hỏi Triệu Thanh Cốc, “Tại sao?! Tại sao cậu không yêu tôi? Quan Viễn thì có gì tốt hơn tôi chứ?”

Lúc này Triệu Thanh Cốc mới phát hiện có người bên cạnh, quay đầu nhìn Ngô Nhuận Đạc, hỏi lại, “Anh chắc chắn là anh thích tôi?”

“Dĩ nhiên, chẳng lẽ ngay cả người mình thích là ai tôi cũng không biết?!” Ngô Nhuận Đạc kêu to.

“Anh hiểu tôi sao? Biết tôi thích gì ghét gì? Hay chỉ biết tôi có dáng người, có tài sản?” Triệu Thanh Cốc hỏi tiếp.

Ngô Nhuận Đạc nghẹn lời. Thật ra, chính bản thân anh ta cũng biết, thứ anh ta muốn chỉ là được Triệu Thanh Cốc yêu thương như đối với Quan Viễn.

Quan Viễn nhìn Ngô Nhuận Đạc, thầm nghĩ, người đáng giận ắt có chỗ đáng thương. Ngô Nhuận Đạc yêu không phải là Triệu Thanh Cốc, mà là ‘tình yêu dành cho Quan Viễn’ của Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc nói xong, ôm lấy Quan Viễn đi mất. 

Hai người khó khăn sống sót sau nạn lớn, không muốn bị ảnh hưởng bởi người không đáng. Ngô Nhuận Đạc bị xử trí thế nào hoàn toàn tùy cảnh sát, hai người sẽ không nhúng tay.

Ở nhà, quản gia đang ôm Tham Tham ngồi chờ trong phòng khách, tuy đã chín giờ tối nhưng Tham Tham vẫn chưa ngủ như thường ngày.

“A… A…” Tham Tham thấy hai người trở lại, hưng phấn kêu to.

Triệu Thanh Cốc vươn tay ôm Tham Tham vào lòng, hỏi quản gia, “Đã trễ thế này sao chú còn chưa ẵm Tham Tham đi ngủ?” vừa nói vừa sờ đầu Tham Tham thấy không có gì bất thường mới yên tâm.

“Tôi đã dỗ Tham Tham đi ngủ từ sớm, nhưng hễ ôm cậu chủ ra khỏi phòng khách một bước là cậu chủ lại khóc nấc lên, phải ôm quay lại mới nín khóc. Từ chiều đến giờ cậu chủ vẫn cứ nhìn ra cửa nhà mãi, chắc chắn là đang đợi hai ba ba về! Cậu chủ thật sự đáng yêu quá!”

Hai người nghe vậy, vô cùng cảm động. 

Triệu Thanh Cốc hôn lên trán Tham Tham, nói, “Tham Tham ngoan quá! Từ nhỏ đã biết lo lắng cho ba ba!” giọng điệu đầy cưng chiều. 

Quan Viễn biết, Triệu Thanh Cốc sẽ tiếp tục càng tiến càng xa trên con đường mê con, xem ra vai trò ‘người cha nghiêm khắc’ chỉ có thể do cậu đảm nhận. d.miên/đànle/eq/úy"dodo:m;n Dĩ nhiên đó là chuyện về sau, hiện giờ, con trai mình giỏi đương nhiên là phải thưởng rồi! Quan Viễn nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tham Tham hôn hôn không ngừng.

Tham Tham vui vẻ cười khanh khách không ngừng, hưng phấn nha nha muốn tán gẫu với hai ba ba. Nhưng hai người thấy đã trễ bèn ôm Tham Tham về phòng, đặt vào nôi, dỗ bé con ngủ bằng một khúc hát ru. Chẳng mấy chốc, Tham Tham đã ngủ thiếp đi.

Hai người rón rén bước ra khỏi phòng.

Trong phòng tắm, nhiệt độ dâng cao kèm theo những tiếng thở dốc nặng nề, “A… đừng…” Làn da trắng như sứ của Quan Viễn ửng hồng, giọng điệu cầu xin lại mang theo một ít mời chào.

Triệu Thanh Cốc càng thêm dùng sức. 

Không biết qua bao lâu tiếng thở dốc mới ngừng, Quan Viễn đã ngủ mê man. Hôm nay Quan Viễn sốt ruột muốn xác nhận Triệu Thanh Cốc vẫn ở bên cạnh, sốt ruột muốn xác nhận anh vẫn bình yên vô sự. Triệu Thanh Cốc biết nên ‘ngoan ngoãn nghe lời’.

Hai người ôm chặt lấy nhau, ngủ. 

Đến trưa hôm sau Quan Viễn mới thức dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Triệu Thanh Cốc đang ngồi trên giường xem tài liệu. Cậu ngạc nhiên hỏi, “Anh không tới công ty à?” giọng vô cùng khàn.

Triệu Thanh Cốc đau lòng nói, “Em dậy rồi à? Xin lỗi, tối qua là anh sai, đã khiến em quá mệt mỏi.”

“A, a…” Quan Viễn đang định nói, đột nhiên nghe tiếng, phát hiện nôi của Tham Tham đang nằm bên cạnh giường, âm thanh kia là từ trong nôi truyền ra.

“Tham Tham dậy rồi à?!” Triệu Thanh Cốc ôm Tham Tham lên, nhẹ nhàng đung đưa.

“Tham Tham cũng ngủ ạ?”

“Ừ, sáng tỉnh dậy tìm sữa, uống xong tìm ba ba, thấy em ngủ, nằm chơi trong chốc lát cũng thiếp đi. Có thể do hôm qua ngủ trễ nên hôm nay không được phấn chấn cho lắm.”

Quan Viễn nhìn Tham Tham, thấy đôi mắt to kia cứ luôn đảo không ngừng, chẳng có chỗ nào giống ‘không được phấn chấn cho lắm’ cả.

Tham Tham thấy Quan Viễn, cố rướn người về trước. Triệu Thanh Cốc thuận theo đưa Tham Tham đến trước mặt Quan Viễn. Tham Tham lập tức nở nụ cười thật tươi, lại bắt đầu ‘tán gẫu’ với ba ba. Bởi vậy Quan Viễn phải vừa nói chuyện với Triệu Thanh Cốc, vừa phải bớt thời gian ứng phó Tham Tham.

Hôm qua hai người đã quá mệt mỏi, không còn sức truy cứu mọi chuyện, giờ qua rồi Quan Viễn mới hỏi, “Sao anh biết anh bị Ngô Nhuận Đạc bắt?”

“Anh cũng đang định nói chuyện này với em. Trong công ty có nội gián.” 

Quan Viễn trầm tư một lát rồi nói, “Cô thư ký trẻ nhất trong nhóm thư ký của anh có vẻ là người đáng nghi nhất. Hôm nay anh không tới công ty, có khi nào cô ta đã thừa dịp chạy mất không?”

“Hôm qua trên đường về anh đã cho người giám thị cô ta rồi, hiện giờ cô ta vẫn đang ở công ty.”

Quan Viễn lo lắng nói, “Ít nhất chuyện này đã cho chúng ta một hồi chuông cảnh báo, nhất định phải điều tra rõ những người ở bên cạnh. Nếu còn xảy ra việc như vậy nữa em không chịu nổi đâu!”

Triệu Thanh Cốc cúi đầu hôn lên trán Quan Viễn, dịu dàng an ủi, “Là do anh khinh địch mới để xảy ra chuyện, sau này tuyệt đối sẽ không khiến em phải lo lắng nữa. Nhưng em cũng phải hứa với anh, từ nay về sau, khi đi ra ngoài nhất định phải dẫn vệ sĩ theo!”

Quan Viễn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Thật ra Quan Viễn cảm thấy mỗi lần đi đâu mà có một nhóm vệ sĩ theo đằng sau thật mất tự nhiên, nhưng vì Triệu Thanh Cốc và Tham Tham, cậu có thể chấp nhận được hết. Dù thế nào đi nữa, cả nhà sống bình yên bên nhau mới là quan trọng nhất. 

Hôm sau, Triệu Thanh Cốc tới công ty, chậm rãi xem xong một phần văn kiện mới nhìn tới cô thư ký đang đứng run rẩy trước mặt. Anh thật sự không hiểu nổi Ngô Nhuận Đạc đã dùng cái gì để dụ dỗ cô gái này trở thành đồng lõa hại anh.

“Tại sao?”

Cô thư ký lập tức quỳ xuống đất, hô, “Xin lỗi tổng giám đốc! Xin lỗi tổng giám đốc!”

Cô thư ký này vừa mới tốt nghiệp đại học ra, đi làm chẳng bao lâu đã gặp ngay người đàn ông thoạt nhìn vừa đẹp trai vừa nhiều tiền lại dịu dàng như Ngô Nhuận Đạc, không nhanh chóng ‘mắc câu’ mới là lạ. 

“Ngô Nhuận Đạc nói đó là thuốc an thần, uống vào giúp dễ ngủ hơn. Anh ta và tổng giám đốc là bạn học thấy anh cực khổ quá nên mới muốn giúp...” Cô thư ký vừa khóc thút thít vừa nói.

“Tôi không tin cô không cảm thấy lý do đó có vấn đề.” Triệu Thanh Cốc lạnh lùng cắt ngang.

Cô thư ký nghẹn lời. Dĩ nhiên cô ta biết cái cớ vụng về đó có vấn đề, nhưng vẫn làm theo bởi vì ngoài tình cảm dành cho Ngô Nhuận Đạc, một phần cũng vì Ngô Nhuận Đạc đã hứa sẽ mua cho cô ta một chiếc xe tốt, và còn vì cái gì nữa thì chính cô ta cũng chẳng rõ. Giờ nghĩ lại vẫn không hiểu sao lúc ấy lại u mê nghe theo Ngô Nhuận Đạc.

Triệu Thanh Cốc chẳng dư hơi nói nhiều với cô thư ký, nhanh chóng mời cảnh sát vào còng tay cô ta dẫn đi. 

Ngay khi bị chiếc còng tay lạnh như băng tròng lên, cô thư ký bỗng gào khóc thật to, nhưng trên đường đi ra khỏi công ty, gặp các đồng nghiệp ngày trước, tự thấy không còn mặt mũi nào nhìn ai, nhanh chóng im miệng, cúi đầu thật thấp.

“Hừ! Hồi đó vênh váo cho dữ vào! Cho rằng tìm được hoàng tử cưỡi ngựa trắng, không ngờ lại là quỷ đội lốt người! Đáng đời!” Một thứ ký khác tức giận nói.

“Được rồi, đừng nói ra nói vào nữa, mọi người về chỗ làm việc đi!” Trưởng nhóm thư ký, cũng chính là thư ký thân cận nhất của Triệu Thanh Cốc, nói.

Quản lý nhóm thư ký lại để xảy ra chuyện như vậy, trưởng nhóm thư ký tự nhận cũng có trách nhiệm, may mắn tổng giám đốc không có việc gì.

Trưởng nhóm thư ký khẽ gõ cửa phòng làm việc của Triệu Thanh Cốc, chờ được Triệu Thanh Cốc cho phép mới bước vào.

“Xin lỗi, tổng giám đốc. Việc này là trách nhiệm của tôi, do tôi quản lý không chặt. Không ngờ trong nhóm thư ký lại có người như vậy…”

Triệu Thanh Cốc đưa mớ văn kiện đã ký cho trưởng nhóm thư ký, nói, “Cô không phải con giun trong bụng cô ta, làm sao biết hết cô ta đang nghĩ gì. Có điều, nói không có lỗi gì cũng không đúng. Cắt nửa tháng lương xem như phạt. Mau đưa số văn kiện này cho bộ phận mua hàng đi.”

“Dạ.” Trưởng nhóm thư ký vô cùng vui sướng nhận lấy đống văn kiện. Trừng phạt như vậy tương đương như không! Phạt tiền không đáng sợ, đáng sợ nhất là không được tổng giám đốc tin tưởng nữa, bởi vì một khi đã bị nghi ngờ, thật sự cũng chẳng khác gì bị đuổi việc.