Tiệc tối tới mười giờ là kết thúc. Lúc ra về vẻ mặt Trương Vinh rõ ràng trông nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Em nói gì với anh ta vậy?” Triệu Thanh Cốc ngồi trên sofa ôm lấy Quan Viễn hỏi.

“Cũng không có gì, chỉ là muốn mời anh ta về công ty mình thôi. Anh thấy sao?” Quan Viễn ngưỡng mặt hỏi Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc bị Quan Viễn nhìn như vậy, cảm thấy trái tim cũng sắp bị tan chảy, làm gì còn sức nói ‘không’ nữa, “Được! Em muốn thế nào thì cứ làm thế ấy!”

“Vậy anh phải giúp anh ta giải quyết mớ phiền phức đằng sau!”

Triệu Thanh Cốc tất nhiên biết ‘mớ phiền phức đằng sau’ là cái gì, hoàn toàn không là vấn đề với anh. 

“Bảo bối, hôm nay là ngày lành chúng ta, em cứ nói về người đàn ông khác như vậy anh sẽ ghen đó!” Triệu Thanh Cốc nhìn chăm chú Quan Viễn nói.

Quan Viễn lập tức đỏ bừng mặt, “Ngày lành gì chứ…”

“Đi tắm thôi.” Triệu Thanh Cốc đề nghị.

Quan Viễn biết tiếp theo sẽ là chuyện gì, cúi đầu, nhỏ giọng, “Dạ.”

Triệu Thanh Cốc lập tức ẵm Quan Viễn lên. Quan Viễn giật mình hô to một tiếng, đến khi phục hồi tinh thần thì hai người đã ở trong phòng tắm.

“Anh ra ngoài trước đi, em tự tắm.” Quan Viễn vừa đẩy Triệu Thanh Cốc vừa nói.

“Xác định không cần anh giúp?”

“Em không phải người tàn tật!” Quan Viễn kiên định đẩy Triệu Thanh Cốc ra.

Triệu Thanh Cốc nhìn cửa phòng tắm  đóng chặt, nở nụ cười ‘xấu xa’.

Hồi lâu sau Quan Viễn mới bước ra khỏi phòng tắm. Bình thường da cậu vốn trắng hồng, tắm xong càng trông như quả đào mật, khiến người ta có cảm giác như ăn rất ngon.

Triệu Thanh Cốc đã không kiềm chế nổi nữa, nhanh chóng bế Quan Viễn đi vào phòng ngủ.

‘Phịch’ một tiếng, hai người đồng thời ngã xuống giường.

“Anh…” Quan Viễn đỏ bừng mặt, hô. Triệu Thanh Cốc vô thức nuốt nước bọt một cái.

“Đừng động.” Triệu Thanh Cốc cúi đầu, ngậm lấy môi Quan Viễn. Quan Viễn thuận theo vươn tay ôm cổ anh.

Nhiệt độ trong phòng dường như không ngừng tăng lên…

Lúc cả hai đều chìm vào giấc ngủ, cơ thể Quan Viễn đột nhiên tỏa ra một vầng sáng nhu hòa, nhưng chớp mắt đã biến mất tăm. Cùng lúc đó, trong không gian, từng cánh hoa sen bắt đầu rụng rơi lả tả xuống nước, chẳng mấy chốc chỉ chừa lại đài sen trơ trọi đang to dần với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào phòng, chim chóc líu ríu tìm côn trùng ăn.

Trên giường lớn, giữa đám chăn trắng muốt, có một khối nhô lên, lộ ra nhúm tóc đen mềm mại. 

Khối nhô lên bỗng động động, một bàn tay trắng nõn thò ra ngoài, kèm theo tiếng rên đau. din;lễn/nadfq/ql",ee/qutđ.;nôn Quan Viễn đỡ eo, thầm mắng Triệu Thanh Cốc là cầm thú.

Triệu Thanh Cốc bưng chén cháo vào phòng, thấy Quan Viễn ngọ nguậy không ngừng, khẽ cười hỏi, “Dậy rồi à?”

Quan Viễn nghe tiếng, lập tức giả chết.

Triệu Thanh Cốc biết tối qua mình làm hơi quá, chắc chắn hôm nay Quan Viễn sẽ không dễ chịu. diên/dna;flleeq/qut/đoơkn"..o Sáng sớm thức dậy nhìn thấy bộ dạng ‘bị chà đạp thê thảm’ của cậu, anh cực kỳ hối hận, nhưng lúc đó làm sao kiềm chế nổi.

“Anh sai rồi! Sau này nhất định sẽ không như vậy nữa!” Triệu Thanh Cốc ngồi xuống giường, nhẹ nhàng xoa eo và đùi cho Quan Viễn.

Quan Viễn vẫn nằm im.

“Tiểu Viễn, ngồi dậy ăn chút gì hẵng ngủ tiếp được không?’ Triệu Thanh Cốc vạch chăn, nói nhỏ sát bên tai Quan Viễn.

Quan Viễn rụt rụt người. Tối qua tiêu hao quá nhiều năng lượng, giờ đúng là đói thật.

Triệu Thanh Cốc vội đỡ Quan Viễn dậy, kê gối cho cậu ngồi vững, sau đó mới bưng chén cháo lên, đút từng muỗng.

“Sao lại là cháo?” Giọng Quan Viễn khàn khàn, hậu quả của việc đã gọi quá nhiều.

“Ngoan, bác sĩ nói hôm nay em ăn cháo tốt hơn.”

Quan Viễn liếc đầu sỏ gây tội một cái, nói, “Anh mà còn như vậy nữa thì đừng mơ có lần sau!”

“Dạ dạ dạ!” Triệu Thanh Cốc liên tục gật đầu, “Anh biết sai rồi! Đảm bảo sẽ không như vậy nữa, nghe lời Tiểu Viễn hết, Tiểu Viễn bảo dừng là dừng ngay, được không?”

Quan Viễn ‘hừ’ một tiếng xem như là đồng ý.

Triệu Thanh Cốc đút Quan Viễn ăn hết cháo, cầm cái chén không ra bếp để, rồi quay lại phòng ngủ ngay.

Quan Viễn ngạc nhiên hỏi, “Hôm nay anh không tới công ty sao?”

Triệu Thanh Cốc nằm xuống giường, ôm lấy Quan Viễn, đáp, “Sau đêm tân hôn, nói gì thì nói anh cũng phải ở cùng em chứ!”

Quan Viễn lập tức đỏ mặt, “Tân… Tân hôn cái gì?!” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Quan Viễn vẫn hạnh phúc vùi mặt vào ngực Triệu Thanh Cốc, bởi vì thật sự quá mệt mỏi, chỉ chốc lát đã ngủ thiếp đi.

Triệu Thanh Cốc nhẹ nhàng hôn lên trán Quan Viễn với vẻ thương tiếc, không ngừng xoa bóp vùng eo đau nhức giùm cậu.

Lúc Quan Viễn thức dậy đã là buổi trưa, nhờ ngủ đủ giấc, cộng thêm được Triệu Thanh Cốc không ngừng xoa bóp cho, nên cảm thấy khá hơn nhiều.

Triệu Thanh Cốc đã rời giường từ lúc nào. Quan Viễn nhanh chóng mặc bộ đồ anh để sẵn cho cậu trên đầu giường vào, bước xuống giường, dáng đi hơi mất tự nhiên một chút nhưng không có vấn đề gì lớn.