“Hai người nghe thấy không? Tên nhà quê đó dám nói như vậy! Tức chết tôi rồi…” theo sau là một đống câu thô tục bằng tiếng Anh.

Triệu Thanh Cốc ra thẳng cổng trường gặp tài xế chờ sẵn, vội vàng chạy đi đón Quan Viễn. 

Quan Viễn đã đứng chờ trước cổng trường hồi lâu, duỗi cổ nhìn ngó xung quanh, thấy xe Triệu Thanh Cốc tới hai mắt lập tức sáng lên.

Triệu Thanh Cốc mở cửa xe, Quan Viễn nhanh chóng chạy lại chui vào.

Triệu Thanh Cốc sờ bụng Quan Viễn, hỏi, “Đói bụng rồi đúng không?”

Quan Viễn lắc đầu, “Dạ không! Sao anh tới trễ vậy? Chẳng phải đã nói khoảng bốn giờ sao?”

Mắt Triệu Thanh Cốc thoáng qua vẻ chán ghét, “Gặp được một con ruồi khiến người tan khó chịu.” Quan Viễn nghe vậy cũng không hỏi nhiều. 

Về tới nhà, Triệu Thanh Cốc lập tức vào bếp nấu cơm, Quan Viễn ở bên cạnh phụ. Xong xuôi, hai người lại ngọt ngào ăn một bữa cơm. Sau đó Triệu Thanh Cốc xử lý chuyện công ty, Quan Viễn ở bên cạnh nghĩ mẫu thiết kế mới cho bộ sưu tập thời trang mùa thu. Hai người ai làm chuyện nấy nhưng vẫn có một sự ăn ý khó nói thành lời.

Kế hoạch thành lập công ty truyền thông đã bắt đầu triển khai, Triệu Thanh Cốc quyết định đặt tên công ty là ‘Truyền Thông Cốc Viễn’, độc lập với Viễn Cốc. Bởi vậy giai đoạn mới nhập học, trừ lên lớp, hầu như không thấy bóng dáng anh xuất hiện ở trường. Các bạn cùng lớp đều cảm thấy Triệu Thanh Cốc đúng là xuất quỷ nhập thần, cứ thoắt ẩn thoắt hiện. Ngay cả Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu tuy ở chung phòng ký túc xá cũng chẳng gặp được Triệu Thanh Cốc mấy lần.

Triệu Thanh Cốc bận rộn đến hết nửa học kỳ, rốt cuộc mới lo xong vụ thành lập công ty, có thời gian thở một chút, không cần vội vã như trước nữa.

Hôm nay Triệu Thanh Cốc vừa từ thư viện đi ra đã bị Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu ‘tóm’ được. din;klên.x/nàln;l;êQ"m,ysdoon  “Thanh Cốc, cậu bận gì mà cả nửa học kỳ cũng không thấy cậu xuất hiện trong trường mấy lần vậy?” Mã Nhất Hồ choàng vai Triệu Thanh Cốc hỏi.

“Trong nhà có chút chuyện nên hơi bận thôi. Giờ thì xong rồi. Hai cậu định đi đâu à? Không về phòng sao?”

Vệ Vưu và Mã Nhất Hồ nhìn nhau, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Mã Nhất Hồ nóng nảy nói, “Cậu không ở phòng nên không biết, phòng chúng ta có một đại gia! Mẹ kiếp, thích giả quỷ Tây! Sĩ diện! Tôi và Vệ Vưu đều muốn chuyển phòng, nhưng vẫn chưa xin.”

Vệ Vưu gật đầu, “Cũng may cậu ta không thường ở phòng, nếu không chúng tôi đã sớm nổi điên rồi.”

Triệu Thanh Cốc nhớ ra cậu sinh viên đã gặp hôm khai giảng, thở dài một hơi.

“Vậy chúng ta đi ăn cơm đi! Vừa lúc tôi đã đặt chỗ ở Di Nhiên Cư rồi.”

Vệ Vưu chưa kịp lên tiếng, Mã Nhất Hồ đã kêu lên, “Tốt quá! Tôi vẫn luôn mong lại được ăn ở đó nữa!” dứt lời còn liếm liếm môi, như đang nhớ lại mùi vị đồ ăn lần trước.

“Chờ chút tôi phải về ký túc xá cất sách trước đã.” Triệu Thanh Cốc nói.

“Được, được! Bọn tôi cũng về thay đồ luôn!” Lần trước, sau khi về Vệ Vưu đã nói cho Mã Nhất Hồ biết Di Nhiên Cư không phải là nơi tầm thường muốn đến là đến. Sau đó hai người cũngd đoán thử tình hình nhà Triệu Thanh Cốc. Cuối cùng nhất trí cho rằng, Triệu Thanh Cốc là một người đáng làm bạn, một khi đã vậy, không cần vì một bữa ăn mà canh cánh trong lòng.

Lúc ba người về tới nơi, thấy cửa phòng đang mở. Vệ Vưu và Mã Nhất Hồ lập tức biến sắc.

“Nhất định là Ngô Nhuận Đạc về! Đúng là xui xẻo!” Mã Nhất Hồ than nhỏ.

Triệu Thanh Cốc thầm nghĩ: chắc phải lo đổi phòng thật rồi.

Lúc này Ngô Nhuận Đạc đang nằm trên giường chơi game, nghe tiếng động, chỉ hơi nâng đầu nhìn thử. Ngô Nhuận Đạc vốn không thích ba tên cùng phòng ‘nhà quê’, hôm nay nếu không do bị cha buộc tới trường thì đã chạy ra ngoài chơi từ sớm.

Ngô Nhuận Đạc thấy Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu về, đang định giễu cợt đôi câu theo thói quen, bỗng phát hiện Triệu Thanh Cốc theo sau, lập tức vứt máy chơi game qua một bên, nhảy xuống giường túm lấy cổ áo Triệu Thanh Cốc, “Hừ, rốt cuộc cũng để ông đây bắt được!”

Triệu Thanh Cốc lật tay ngăn Ngô Nhuận Đạc lại, bình tĩnh nói, “Cậu là ai mà tôi phải trốn?” dứt lời, dùng lực đẩy Ngô Nhuận Đạc ra. Ngô Nhuận Đạc lập tức ngã ngồi xuống đất.

Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu thấy vậy đều nhìn Triệu Thanh Cốc với vẻ lo lắng, sợ rằng Triệu Thanh Cốc đắc tội Ngô Nhuận Đạc sẽ dẫn tới phiền phức không đáng có. Bình thường tuy hai người chán ghét Ngô Nhuận Đạc nhưng vẫn chưa có hành động quá khích gì, bởi vì chỉ nhìn sơ cũng biết nhà Ngô Nhuận Đạc không phải tầm thường. 

Nghĩ vậy nhưng Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu vẫn theo bản năng đứng chắn trước mặt Triệu Thanh Cốc.

Lúc đầu Triệu Thanh Cốc chỉ xem Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu là bạn cùng phòng bình thường, nay thấy hai người đứng chắn trước mặt mình tự nhiên thấy có chút cảm động.

Ngô Nhuận Đạc lúc ở Mỹ không dám làm càn, nhưng từ khi về nước, ai gặp cũng tỏ thái độ nịnh bợ cung kính, khiến cậu ta vô cùng kiêu ngạo, tự cho mình hơn người, bởi vậy rất kinh ngạc với hành động của Triệu Thanh Cốc.

“Cậu dám đẩy tôi?!”

“Chỉ là tự vệ chính đáng thôi.” Triệu Thanh Cốc nói xong, thản nhiên đi về phía giường mình lấy sách, sau đó hỏi Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu, “Không phải hai cậu nói muốn thay đồ à? Sao còn chưa thay?”

Lúc này Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu mới phục hồi tinh thần, vội vàng đi thay đồ.

Ngô Nhuận Đạc thấy không ai để ý tới, đành tự đứng lên, chỉ qua một cú đẩy đã biết mình không phải đối thủ của Triệu Thanh Cốc, hậm hực nói, “Có ngon thì chờ đó…”

Triệu Thanh Cốc chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, không nói gì, khiến Ngô Nhuận Đạc càng điên hơn. Ánh mắt tựa như đang nhìn một đống rác rưởi, khinh thường vô cùng rõ ràng.

Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu thay đồ xong, ba người nhanh chóng đi ra cổng trường. diên;ln/àlknleq,q;moydd"mnnpp Tài xế đã chờ sẵn từ trước, thấy Triệu Thanh Cốc, cung kính chào, “Ông chủ” rồi mở cửa xe cho anh.

Triệu Thanh Cốc gật đầu đáp lại, ngồi vào xe, thấy Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu còn đứng ngây ra đó, bất đắc dĩ nói, “Hai cậu nhanh lên.”

Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu lập tức ngồi vào, vẻ mặt ‘không dám tin’.

Mã Nhất Hồ không nhịn nổi, hỏi, “Thanh Cốc, cậu đang diễn kịch gì vậy?! Xe hơi, rồi cả ông chủ?! Mẹ ơi, khoa trương quá!”

Triệu Thanh Cốc ung dung đáp, “Chỉ làm chút buôn bán bình thường kiếm ít tiền thôi.”

Triệu Thanh Cốc cho xe tới Tứ Trung đón Quan Viễn, rồi qua Di Nhiên Cư. Ăn cơm xong, anh kêu tài xế đưa Mã Nhất Hồ và Vệ Vưu về trường trước, sau đó mới về nhà.

“Anh, hình như hôm nay hai bạn anh có gì đó là lạ.” Quan Viễn tựa vào lòng Triệu Thanh Cốc, nói.

“À, chắc là chưa kịp hoàn hồn.”

Xây dựng xong Truyền Thông Cốc Viễn, xem như đã có phần cứng, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc bắt đầu chuyển sang giai đoạn tìm kiếm, bồi dưỡng người.

Hiện tại điện ảnh và truyền hình Trung Quốc vẫn đang bị công ty bên Hồng Kông độc chiếm, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc quyết định đào tạo người mới toàn bộ, chứ không mời gọi những người đã có tiếng sẵn. Mặc dù như vậy sẽ rất tốn thời gian và tiền bạc, nhưng người mới có thể hoàn toàn phụ thuộc Cốc Viễn, tránh nhiều phiền toái sau này.

Tìm người mới, dĩ nhiên đến Học viện Điện Ảnh Bắc Kinh kiếm là nhanh và tốt nhất. Mặc dù Cốc Viễn chỉ là một công ty mới thành lập, nhưng đối với những sinh viên tương lai chưa rõ này, đây cũng là một lựa chọn không tồi. Sau khi nghe thông báo sẽ có Truyền Thông Cốc Viễn tới tuyển người, hơn nữa không giới hạn ngành, sinh viên các ngành đều nghiêm túc chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.

Mặc dù Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không chuyên về lĩnh vực này, nhưng lúc rảnh rỗi hai người từng vùi đầu trong không gian xem vô số phim ảnh của tương lai nên cũng hiểu chút lý luận. Huống chi hai người không định tìm diễn viên có kỹ năng diễn xuất kinh thiên động địa, hoặc đạo diễn quỷ khốc thần sầu gì, tin tưởng bằng vào những lợi thế hai người có, cộng thêm tiền bạc đầy đủ làm hậu thuẫn muốn khiến ai nổi tiếng chẳng phải việc khó. 

Vì thế, buổi phỏng vấn của Truyền Thông Cốc Viễn trong mắt các chuyên gia chẳng khác gì một trò đùa. Giám khảo chỉ có hai vị, một mười bảy mười tám tuổi, một mười một mười hai tuổi. Nội dung phỏng vấn cũng vô cùng đơn giản. Diễn viên, chỉ cần ngoại hình đạt yêu cầu, sau đó diễn thử một đoạn ngắn, không quá tệ đều sẽ trúng tuyển. Những chuyên ngành khác, chọn càng nhanh hơn nữa.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chỉ tốn nửa ngày đã chọn được gần năm mươi người. Trong đó diễn viên là nhiều nhất, còn lại chia đều cho các chuyên ngành khác.

“Đây là hợp đồng tuyển dụng, các bạn hãy cầm về xem thật kỹ. Nếu có ý muốn gia nhập Truyền Thông Cốc Viễn, hoan nghênh ngày mai tới ký hợp đồng.” Phỏng vấn xong, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc về trước, để trợ lý ở lại xử lý các vấn đề tiếp theo.

Các sinh viên cầm hợp đồng trong tay, nhìn nhau rối rắm. Phỏng vấn thật sự quá đơn giản, thậm chí có người còn chưa hỏi gì đã trúng tuyển.

“Mai cậu đi không?”

“Chưa biết nữa. Tự nhiên tôi cảm thấy hơi nghi ngờ. Hơn nữa, cậu đọc hợp đồng thử đi, một kỳ là năm năm, trong thời gian đó mọi chuyện đều do công ty sắp xếp. Thời gian với diễn viên như chúng ta chẳng khác gì vàng bạc, nếu công ty này không đáng tin, để lãng phí thời kỳ tốt nhất…” 

Nghe vậy, không ít người đã bắt đầu nhụt chí.

“Nhưng đãi ngộ không tệ, chia phần trăm cũng nhiều…” 

“Thôi đi, nếu không có việc tiền từ đâu ra!”

Có người quyết định không đi, có người nghĩ chờ ngày mai tới Cốc Viễn xem thử, không được thì coi như là cơ hội để mở mang kiến thức. 

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Số sinh viên tới ký hợp đồng chỉ chiếm một phần ba số được chọn hôm qua.

Quan Viễn nhìn lướt qua các hợp đồng đã ký, nhíu mày nói với Triệu Thanh Cốc, “Những người em biết sẽ nổi tiếng trong tương lai đều không tới.”

Triệu Thanh Cốc thản nhiên nói, “Không tới thì thôi. Chúng ta cứ tự mình bồi dưỡng, không tin không đào tạo được siêu sao.”

Tiền Chu siết chặt bản hợp đồng đã ký, hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi cửa Truyền Thông Cốc Viễn. Sau khi về ký túc xá, một bạn cùng phòng thấy được bản hợp đồng, kinh ngạc hô to, “Tiền Chu, cậu ký rồi à?!”