Sáng hôm sau, Quan Viễn tỉnh lại, thấy trên cửa sổ đã đọng băng. Cậu phà một hơi lên cửa kính, nổi hứng chơi dùng ngón tay viết tên Triệu Thanh Cốc lên.

Đột nhiên có một cái áo khoác lên người Quan Viễn kèm theo là tiếng Triệu Thanh Cốc, “Tiểu Viễn, không mặc thêm áo đã ra khỏi chăn, coi chừng bị cảm đó!”

Quan Viễn thuận thế dựa vào lòng Triệu Thanh Cốc, “Không lạnh tí nào!”

“Được rồi, dậy ăn sáng đi.” Triệu Thanh Cốc cười nói.

Bữa sáng Triệu Thanh Cốc nấu mì sợi, cho thêm vài cọng cải xanh vào trông rất ngon miệng. Ăn sáng xong, hai người đi bộ qua thăm xưởng.

Hiện giờ Triệu Thanh Cốc không cần tự mình xuống xưởng nhìn chằm chằm nữa, bởi vì đã bồi dưỡng được mấy quản lý đáng tin. Quan Viễn thật sự vô cùng bội phục khả năng tìm người của anh. ‘Cái này gọi là nếu nghi ngờ thì không dùng, còn đã dùng người thì không nên nghi ngờ.’ Quan Viễn nhớ có một lần cậu hỏi sao mắt nhìn người của anh lại chuẩn vậy, Triệu Thanh Cốc đã trả lời như thế.

Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn bị ướt giày, vẫn cõng cậu đi suốt. Hiện Quan Viễn đã tám tuổi, dù không nặng lắm, nhưng cõng lâu cũng sẽ mệt.

“Anh, hay là để em xuống đi! Giày ướt thì thay đôi khác là được.” Quan Viễn nằm trên lưng Triệu Thanh Cốc nói.

“Không sao, sắp đến rồi!” Triệu Thanh Cốc xốc Quan Viễn lên, nói tiếp, “Anh thích cõng! Đợi vài năm nữa không chừng muốn cõng cũng cõng không nổi.”

Lúc này, hai người bỗng nghe thấy tiếng cười nói rất vui vẻ từ chỗ sông Nguyệt. dinliên.xdnal/fqnlk",q.đôn Thì ra là người trong thôn dẫn con cháu ra sông trượt băng. Quan Viễn tưởng tượng cảnh mình và Triệu Thanh Cốc nắm tay trượt băng, cười nói, “Anh chúng ta cũng qua chơi đi!”

Nào ngờ Triệu Thanh Cốc lại không đồng ý, “Không được, nguy hiểm lắm! Băng chưa đóng dày, ngộ nhỡ rơi vào nước thì nguy.”

Mấy năm nay đời sống người dân dần khá lên, người lớn cũng chịu chiều trẻ con hơn. Lúc trước, cơm còn ăn không đủ no ai có sức dẫn con cháu đi chơi, thà ở nhà sưởi ấm cho rồi. Cộng thêm mới hai năm gần đây sông Nguyệt đóng băng dày, mới có người dám ra chơi trượt băng.

“Em thấy chơi vui mà!” Quan Viễn làm nũng.

Triệu Thanh Cốc vẫn quyết tâm nói, “Không được, về nhà rồi muốn chơi gì thì chơi. Chẳng phải  em nói muốn đắp người tuyết à, về nhà chơi thôi!”

Quan Viễn đành tiếc nuối từ bỏ trò trượt băng.

Về tới nhà, tuyết gần như đã ngập sân chẳng còn chỗ đặt chân. Triệu Thanh Cốc dọn tuyết cho gọn rồi hai người mới đeo bao tay da đắp người tuyết.

Quan Viễn tự thấy mỗi khi ở bên Triệu Thanh Cốc, dường như cậu đã thật sự biến thành một đứa bé, nhìn hai người tuyết cùng cỡ hai người, buồn bực không được đi trượt băng lập tức mất sạch.

Quan Viễn quàng khăn choàng cổ cho hai người tuyết xong, chợt thấy cũng có vài phần giống người thật.

Ngay lúc hai người định vào phòng sưởi ấm, bỗng nghe thấy tiếng gõ cổng có vẻ rất gấp. 

Triệu Thanh Cốc nhanh chóng ra mở cổng, thấy một người đàn ông ẵm một đứa bé môi tím bầm đứng ở ngoài. 

Người đàn ông thấy Triệu Thanh Cốc vội nói, “Thanh Cốc, Tiểu Viễn bác là anh của thím họ hai đứa, hôm nay dẫn con tới đây chơi, không ngờ đứa nhỏ đang chơi trượt băng bỗng rơi xuống nước. Không biết hai đứa có thể cho mượn ít tiền để chạy chữa cho nó không, nó sắp không xong rồi!”

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nhìn nhau, anh của thím họ?!