Hôm sau, quả nhiên ông Lý dẫn theo Lý Tân tới nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chơi, có cả ông Triệu. 

Ông Triệu cười híp mắt hỏi Triệu Thanh Cốc, “Nghe ông Lý nói hai đứa muốn tặng cho ông một cái nghiên mực?”

Triệu Thanh Cốc gật đầu đáp, “Dạ, đúng ạ. Hai ông mau vào nhà ngồi đi, để con đi lấy nghiên mực! Thật ra tụi con cũng không biết cái nghiên mực này là tốt hay xấu, chỉ chọn theo cảm giác thôi!”

Ông Triệu vui vẻ nói, “Tốt hay xấu không quan trọng, có lòng là được rồi!” 

Mấy người vào nhà, Quan Viễn rót trà cho hai ông cụ. Lý Tân níu áo Quan Viễn nói muốn ăn khô bò.

Ông Lý nói, “Tiểu Viễn, cho Tiểu Tân ăn một chút đi, ở nhà mẹ nó quản rất nghiêm, một ngày chỉ cho ăn đúng một miếng thôi.” Hiển nhiên ông cụ cảm thấy cháu nội đã bị uất ức.

Quan Viễn dở khóc dở cười nhanh chóng đi lấy khô bò ra, khô bò bọn họ làm có lợi cho sức khỏe, ăn nhiều cũng không sao. Quan Viễn bưng một mâm đầy khô bò ra, Lý Tân mừng như bắt được món đồ chơi yêu thích, lập tức nhảy cẩng lên hoan hô.

Lúc Triệu Thanh Cốc cầm nghiên mực ra, ông Triệu vừa rồi còn nhàn nhã ăn khô bò, bỗng chốc trợn to mắt, “Đây là…” hai tay run run nhận lấy nghiên mực.

Ông Lý biết ông Triệu có mắt nhìn đồ, biểu hiện thế này tám chín phần mười cái nghiên mực đúng là đồ tốt.

Ông Triệu cẩn thận nghiên cứu một hồi, rốt cuộc run run nói, “Thanh Cốc, con mua cái này ở đâu vậy?” 

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã sớm thống nhất lời giải thích, nhanh chóng đáp, “Dạ, trong một tiệm đồ cổ ở Thượng Hải. Lúc ấy con và Tiểu Viễn cảm thấy đẹp nên đã mua với giá năm tệ.”

Ông Triệu che ngực hô, “Trời đất! Hai đứa đúng là quá may mắn!” Mặc dù Triệu Thanh Cốc đã sớm nghe Quan Viễn nói nghiên mực này là đồ cổ vô giá, nhưng vẫn làm bộ hứng thú hỏi, “Cái nghiên mực này có gì đặc biệt ạ?”

Ông Triệu hít sâu một hơi, đáp, “Nếu ông không nhìn lầm thì nghiên mực này là cống phẩm thời vua Khang Hi. Màu sắc và kỹ thuật điêu khắc này, thật sự là quá tuyệt!” ông Triệu si mê nhìn nghiên mực hồi lâu mới nói tiếp, “Nghiên mực này ông không thể nhận được.”

Quan Viễn hỏi, “Tại sao ạ? Chẳng phải ông rất thích nó sao?”

Hai mắt ông Triệu như dính vào nghiên mực trong tay, nhưng vẫn nhịn đau nói, “Hiện nghiên mực này trị giá chừng một trăm ngàn tệ, nếu gặp được người thật lòng yêu thích có thể nói là bảo vật vô giá, nhưng ông không có nhiều tiền như vậy để mua.”

Triệu Thanh Cốc cười nói, “Đây là quà tụi con tặng cho ông, nó là của ông rồi không cần phải bỏ tiền mua nữa. Để nó ở trong tay hai đứa không biết thưởng thức như tụi con cũng chẳng khác gì đồ thường thôi.”

Ông Triệu kinh ngạc hỏi lại, “Hai đứa thật sự tặng cho ông?” 

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đồng thời đáp, “Dạ!”

Ông Triệu giãy giụa một phen, rốt cuộc vẫn không nỡ bỏ cái nghiên mực, “Được rồi, coi như ông tạm thời bảo quản giùm hai đứa, nếu hai đứa muốn lấy lại, cứ đến lấy lúc kỳ nào.”

Ông Lý nghe bọn họ bàn về cái nghiên mực lâu như vậy đã sớm chịu hết nổi, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc, chẳng phải nói mời bọn ta tới ăn đồ ngon à? Sao còn chưa đi nấu nữa? Bụng của ông réo nãy giờ rồi này!” Ông Lý coi Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn như cháu ruột, nói chuyện không khách sáo. 

Quan Viễn bất đắc dĩ đáp, “Hôm nay hẳn là mọi người ăn sáng trễ, hiện lại vẫn chưa tới giờ cơm trưa, không gấp ạ.”

Ông Lý sốt ruột, “Không gấp sao được! Ông để dành bụng tới đây ăn, từ sáng giờ chưa có miếng gì vào bụng đây này!”

Ông Triệu nghe vậy, kinh ngạc nhiên nói, “Sự tham ăn của ông quả thật đã đạt tới cực hạn rồi!”

Ông Lý đen mặt, “Có giỏi thì đến lúc tụi nhỏ nấu cơm xong ông đừng ăn ha!” 

Ông Triệu vừa vuốt ve cái nghiên mực trong tay vừa đáp trả, “Mắc gì không ăn?! Tôi phải ăn, hơn nữa còn sẽ ăn rất nhiều là đằng khác!”

“Hôm nay không có phần của ông, Tiểu Viễn chỉ mời tôi và Tiểu Tân thôi!”

“Vậy ông chờ xem coi một lát bọn nhỏ có đuổi tôi ra ngoài hay không!”

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nhìn nhau, nhún vai, để hai ông cụ ở lại cãi vả. Ông Lý chưa ăn sáng, hai người quyết định nấu cơm trưa sớm một chút. diáễn.đnà/ldbêq/quý.odsgddon Quan Viễn nấu chính, Triệu Thanh Cốc phụ việc, chỉ một tiếng sau, một bàn cơm bốn mặn một canh đã xong. Hai ông cụ vừa nghe mùi đồ ăn, lập tức dừng cãi ngay, nhanh chóng cầm chén lên ăn cơm.

Cái đầu nhỏ của Lý Tân gần như sắp vùi luôn vào trong chén. Ông Lý vui mừng nói, “Bình thường ở nhà muốn Tiểu Tân ăn cơm cứ phải có người chạy theo năn nỉ đút, tới nhà hai đứa lại ăn ngoan thế này!” dứt lời vỗ vỗ lưng Lý Tân, “Ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm ăn không hết đâu.” Lý Tân ngẩng đầu nhìn một bàn đồ ăn tràn đầy, đánh giá quả thật sẽ ăn không hết, tốc độ ăn mới chậm lại.

Từ sáng sớm Triệu Thanh Cốc đã dậy hầm cháo gà, lúc này múc cho Quan Viễn một chén đặt trước mặt cậu, nói, “Em ăn chút cháo gà trước đi.” Quan Viễn vui vẻ cầm cái muỗng lên múc cháo ăn.

Ông Triệu và ông Lý ăn cơm no rồi, mới nhìn tới tô cháo gà trên bàn. “Cháo gì mà nghe thơm dữ vậy!” Ông Lý hít hít mũi nói, cầm cái vá múc nửa chén cháo, sau đó húp một hớp, trợn mắt hô, “Trời đất ơi, ông Triệu, chúng ta bỏ con tôm bắt con săn sắt rồi, món cháo mới là tuyệt nhất này!”

Ông Triệu không tin, thầm nghĩ đồ ăn đã rất ngon, cháo còn có thể ngon tới mức nào nữa! Ông Triệu nể mặt ông Lý ăn thử một muỗng, sau đó… Tốc độ múc cháo đột nhiên tăng lên rất nhiều.

Ông Lý thấy tô cháo đã sắp thấy đáy, sốt ruột nói, “Này, ông già tham ăn, chừa cho tôi một chút nữa chứ!” Hai ông cụ lại vừa cãi nhau vừa tranh ăn hết tô cháo.

Cơm nước xong, ông Lý và ông Triệu không thèm quan tâm đ*o dưỡng sinh gì nữa, ngồi vật xuống ghế nghỉ ngơi. 

“Không được! Cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ chết vì ăn mất!” ông Lý cười nói.

Ông Triệu liếc ông Lý một cái, “Ông không còn câu nào hay hơn để nói à? Tôi còn phải cố giữ cái mạng này để tiếp tục ăn mấy món ngon của Tiểu Viễn và Triệu Thanh Cốc đây!”

Hiếm lắm mới có việc ông Lý đồng ý kiến với ông Triệu, “Ừ, cũng đúng! Từ khi nghỉ hưu tôi cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt, nhưng bây giờ, vì một miếng ăn, phải ráng sống ha ha ha!”

Ông Triệu nhìn bộ dạng ngốc nghếch của bạn già, trong lòng lại thầm nghĩ đúng là nên chú ý giữ gìn sức khỏe để có thể sống lâu mà ăn thêm nhiều món ngon.

Hai ông cụ chờ tiêu bớt cơm rồi, hỏi thăm Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tình hình chuyến đi Thượng Hải. Triệu Thanh Cốc lập tức nói dự định của hai người cho hai ông cụ nghe. Trong lòng Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn xem hai ông cụ như ông ruột nên có gì đều nói hết, vả lại hai ông cụ đều là người lòng dạ phóng khoáng và đầy kiến thức.

Ông Lý nghe xong vui vẻ nói, “Đúng là hậu sinh khả úy!” 

Quan Viễn xấu hổ nghĩ thầm cậu chỉ là tham khảo kinh nghiệm của người đời sau thôi.

Ông Triệu gật đầu tán thành, “Hai đứa khá lắm! Kế hoạcch không tồi! Không những có thể mở rộng thương hiệu Thịt Kho Viễn Cốc một cách nhanh chòng, còn giảm được rất nhiều gánh nặng. Nếu các thành viên gia nhập buôn bán có lời, tụi con cũng sẽ kiếm được không ít!”

“Hiện tại quan trọng là phải có cách để người ta biết mà đăng ký gia nhập.” Triệu Thanh Cốc cau mày nói.

Trong đầu Quan Viễn ùn ùn trồi lên mấy cái quảng cáo từng thấy lúc còn là du hồn, thông qua truyền thông, có thể khiến cho toàn thế giới biết luôn! Nhưng hiện tại truyền thông chỉ mới dừng ở ti vi trắng đen, không thể đạt được hiệu quả như mong muốn. đíaghễn.đnà/lêq/quágýo.đágôn Quan Viễn nhìn lướt qua mấy tờ báo dán trên tường, mắt đột nhiên sáng lên, đúng rồi, sao cậu lại quên mất còn có báo chí chứ!

“Ông Triệu, hiện giờ số người xem báo có nhiều không ạ?” 

Ông Triệu đang suy nghĩ phải giúp hai đứa nhỏ thế nào, nghe Quan Viễn hỏi, lập tức ngộ ra, “A, sao ông lại quên mất phương pháp đơn giản như thế chứ!”

Ông Lý không tin hỏi, “Biện pháp gì mà đơn giản?”

Ông Triệu nói, “Báo đó! Hiện có rất nhiều người xem báo hàng ngày, chúng ta cứ chọn tờ báo nào được phát hành rộng rãi nhất đăng ý tưởng của bọn nhỏ lên, chẳng phải là được rồi sao?”

Ông Lý vốn không thích xem báo, hỏi lại, “Được không đó?”

“Được hay không cứ thử là biết ngay thôi!” Ông Triệu rất có lòng tin.

Triệu Thanh Cốc nghĩ nghĩ một chút cảm thấy biện pháp này rất khả thi. “Nhưng muốn đăng tin trên một tờ báo được phát hành rộng rãi cũng không phải chuyện đơn giản, cách này chưa ai làm, chưa chắc bên tòa soạn họ chịu.”

Ông Triệu ngồi tréo chân, đánh nhịp trông rất đắc ý. 

Ông Lý bĩu môi nói, “Ông già này có đứa con trai là chủ nhiệm của một tòa soạn ở thủ đô, chuyện này có thể nó giúp được.”

Ông Triệu nghe giọng điệu không phục của ông Lý, cười càng đắc ý, “Ừ, tờ báo đó trừ được phát hành rộng rãi nhất, còn mới mở ra một diễn đàn gọi là ‘Tình Hình Dân Sinh Kinh Tế’ kêu gọi mấy việc như hai đứa đang làm, cho nên chuyện này chắc chắn sẽ được. Để hôm nay về ông sẽ nói ngay với nó.”

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn mừng rỡ không thôi, có ông Triệu giúp một tay, nhất định hai người sẽ bớt được rất nhiều chuyện phiền phức.

Ông Lý và ông Triệu lại đi dạo trong sân một lát, đến khi mặt trời sắp lặn mới nói dẫn Lý Tân về. Lý Tân không muốn về, ôm khung cửa lã chã chực khóc, “Không thể ở chơi thêm một ngày nữa ạ?”

Ông Lý nghe vậy hù, “Vậy con cứ ở đây chơi một mình đi, ông và ông Triệu phải về rồi!” Ai ngờ Lý Tân nghe xong hé miệng cười, phất tay nói với ông nội mình, “Tạm biệt ông nội!”

Ông Lý bưng ngực, cảm giác bị tổn thương sâu sắc, “Ông đi thật đấy! Tiểu Tân không cần ông nội nữa à?”

Lý Tân đảo mắt một vòng, tự cho là đã nghĩ ra được biện pháp tốt nhất, “Hôm nay tạm thời không cần ông nội, ngày mai sẽ cần lại!”

Ông Triệu nhìn vẻ mặt kinh ngạc của ông Lý, cười ha ha nói, “Già đầu còn để con nít nó đùa giỡn!”

Triệu Thanh Cốc vội lên tiếng, “Hay là hai ông ở lại đây ngủ một đêm đi.”

Hai ông cụ nghe vậy đã bắt đầu dao động. Ông Triệu do dự nói, “Nhưng chuyện của hai đứa ông phải nói với con ông gấp.”

Quan Viễn vội nói, “Chậm một ngày cũng không sao ạ!”

Ông Lý rất muốn ở lại để được ăn ngon, nhanh chóng phụ họa, “Đúng đấy! Thôi, cứ ở đây một đêm đi, một mình Tiểu Tân ở lại chắc chắn không ổn.”

Ông Triệu cười nói, “Tôi thấy là ông muốn ở lại thì có!”

Ông Lý không thèm để bụng, cười nói, “Thì sao? Có thể ăn thêm một bữa ngon rồi!”

Triệu Thanh Cốc hỏi, “Có cần báo cho ở nhà biết một tiếng không ạ?”

Ông Lý phất tay, đáp, “Không sao đâu, lúc đi ông đã nói là tới chỗ tụi con rồi. Nếu bọn nó lo lắng sẽ tự kêu Tiểu Trương tới.”