Thời gian cứ thế trôi, chỉ chớp mắt đã qua một năm. Nhà của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc sửa thêm một lần hoàn chỉnh vào mùa thu, giờ đã thành căn nhà khí phái nhất thôn Quan Gia. Quan Viễn còn trồng hoa khắp bốn phía, nhờ có nước suối thiêng, dù là mùa đông hoa cỏ cũng xanh tươi mơn mởn.

Hôm nay là một ngày đặc biệt, vừa là lập đông vừa là sinh nhật Quan Viễn. Mới sáng tinh mơ Triệu Thanh Cốc đã vào phòng bếp nấu nướng, dưới sự ‘hun đúc’ của Quan Viễn tài nấu ăn của anh đã tăng lên nhanh chóng. 

Lúc này Quan Viễn vẫn nằm dài trên giường gạch, làm biếng duỗi lưng duỗi tay.

“Dậy rồi à!” Triệu Thanh Cốc từ phòng bếp tới, sợ Quan Viễn lạnh, cố ý làm nóng tay trước rồi mới mặc quần áo cho cậu. 

“Anh, Tiểu Viễn tự mặc được mà.”

Một năm này sống tự do tự tại, Triệu Thanh Cốc dần lộ ra tính tình đúng với tuổi, nói giỡn với Quan Viễn, “Tiểu Viễn ghét bỏ anh?”

“Tùy anh đó!” Quan Viễn thật sự chịu không nổi cái giọng điệu đóng vai thảm của Triệu Thanh Cốc đành từ bỏ phản kháng.

Triệu Thanh Cốc mặc đồ cho Quan Viễn xong, bảo cậu nhắm mắt lại, dẫn cậu tới bàn ăn, “Mở mắt ra được rồi!” 

Quan Viễn mở mắt ra thấy trên bàn có một cái bánh ngọt nho nhỏ, tròn tròn, trên đó còn cắm một đóa hoa.

Triệu Thanh Cốc ngượng ngùng nói, “Đây là cái được nhất đó.” Triệu Thanh Cốc đọc sách ở trong không gian của Quan Viễn, biết sau này người ta có tục đến sinh nhật là ăn bánh kem, thổi nến, cho nên Triệu Thanh Cốc đã lặng lẽ dậy từ sớm tự làm bánh kem thử, thất bại mấy lần mới được một cái có vẻ giống miêu tả, rồi cắm một đóa hoa lên tượng trưng cho nến.

Hai mắt Quan Viễn đã ươn ướt, “Anh giỏi quá!”

Triệu Thanh Cốc cắt bánh ngọt thành miếng nhỏ cho Quan Viễn ăn, sau đó anh lại bưng ra một tô mì trường thọ cho cậu ăn tiếp.

Hai người quyết định hôm nay nghỉ ngơi một ngày, không lên thị trấn bán thịt kho. Triệu Thanh Cốc vào phòng bếp dọn dẹp, Quan Viễn đu theo nằm sấp trên lưng anh. Quan Viễn dán mặt vào cổ Triệu Thanh Cốc, thở ra khí nóng khiến anh cảm giác nhột nhột. Triệu Thanh Cốc cười nói, “Tiểu Viễn đã biến thành một cục kẹo cao su.”

Quan Viễn lập tức đáp, “Sẽ dính lấy anh cả đời luôn!”

Triệu Thanh Cốc cười ha ha, “Được! Anh tự nguyện cho Tiểu Viễn dính lấy anh cả đời.” 

Hiếm được một bữa rảnh rỗi, hai người ngồi bên bếp lò sưởi ấm, bàn chuyện tương lai. dvbljiễn.đànl/lêqnlk.qnlikuýodnon Bỗng nhiên Quan Thạch Đầu vọt vào, hưng phấn nói, “Đại ca, anh Thanh Cốc, tối nay có chiếu phim đó, hai người đi xem không?” Kể từ khi ăn một bữa cơm do Quan Viễn nấu, Quan Thạch Đầu đã cam tâm tình nguyện kêu Quan Viễn là ‘đại ca’.

Không khí tốt đẹp bị Quan Thạch Đầu phá hư, Quan Viễn không vui hỏi, “Phim gì? Trời lạnh ở nhà sưởi ấm còn sướng hơn!”

Quan Thạch Đầu vừa hít nước mũi vừa đáp, “Phim cách mạng, đánh quỷ Nhật, có đại pháo! Đại ca biết đại pháo là gì không? Là cái mà nổ đùng một tiếng tan xác cả đám người luôn đó!” Dứt lời Quan Thạch Đầu còn bắt chước tiếng pháo nổ, đùng đùng một tràng dài.

Quan Viễn chỉ biết trợn trắng mắt, đứa nhỏ này tưởng ai cũng ngốc như nó chắc?!

“Anh, anh muốn đi xem không?” Quan Viễn hỏi Triệu Thanh Cốc. 

Khác Quan Viễn, Triệu Thanh Cốc chưa từng được đi xem phim nên rất muốn đi, vả lại ông Triệu Thanh Cốc từng tham gia kháng chiến, xem phim cách mạng coi một kiểu nhớ lại.

Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc gật đầu, bèn nói, “Vậy mình đi đi!” sau đó hỏi Quan Thạch Đầu, “Khi nào bắt đầu chiếu?”

“Nghe nói trời vừa tối là chiếu ở ngoài sân phơi của hợp tác xã. Mấy thôn bên cạnh cũng tới xem.” Quan Thạch Đầu dừng một chút, lắp bắp nói, “Đại ca… Cho em… Một ít khô bò được không?” Quan Viễn phất tay, đáp, “Tự vào bếp lấy đi!” Đây là món mới bọn họ vừa làm ra, sợ chỉ một món thịt kho mọi người ăn hoài thấy chán.

“Hoan hô!” Quan Thạch Đầu lập tức chạy ngay vào bếp lấy khô bò, rồi lại vút ra ngoài như một cơn gió.

‘Bóng đèn’ đi rồi, Quan Viễn lại dựa vào người Triệu Thanh Cốc, nói, “Anh, chúng ta đã kiếm được gần mười ngàn tệ, nên mua một cửa hàng thôi.”

Triệu Thanh Cốc gật đầu tán thành, việc này hai người đã định từ trước, giờ có tiền rồi nên mua.

“Có cửa hàng rồi, chúng ta sẽ thuê người bán. Mỗi ngày đều có lượng nhất định, không sợ người ta tham tiền. Như vậy chúng ta có thể đi học. Tiểu Viễn sẽ ngồi cùng bàn với anh!” Quan Viễn vừa nắm tay Triệu Thanh Cốc chơi vừa nói.

Triệu Thanh Cốc nghe đến đi học, hai mắt sáng lên, vui vẻ đáp, “Ừ, anh sẽ đi học với Tiểu Viễn!” Thời đại này, ở nông thôn rất nhiều người lớn không biết chữ, cho nên tuổi cỡ Triệu Thanh Cốc còn đi học tiểu học cũng không phải chuyện lạ gì.

Quan Viễn tượng tượng cảnh được ngồi học chung với Triệu Thanh Cốc, mặt lộ vẻ mong chờ. Triệu Thanh Cốc nhìn buồn cười, nói, “Bình thường chúng ta cũng ở cùng nhau rồi, có gì mà phải mong chờ?”

“Khác chứ! Anh và em sắp thành bạn học rồi!” Quan Viễn cười khanh khách nói. Thật ra Quan Viễn không thích cười ra tiếng một chút nào, bởi vì cậu thấy giọng trẻ con khi cười ra tiếng sẽ nghe lanh lảnh như tiếng chuông kêu. Nhưng lúc ở bên Triệu Thanh Cốc, Quan Viễn hạnh phúc và vui vẻ nhiều đến mức muốn tràn ra, nên thường sẽ vô thức cười khanh khách.

Hai người ăn trưa đơn giản rồi đi ngủ một giấc. Mùa đông tối sớm, chẳng bao lâu mặt trời đã lặn, trong loa vang lên tiếng thôn trưởng thông báo mọi người đi xem phim.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn mặc cực kỳ kín, bên ngoài khoác áo bông nhìn sơ thấy bình thường nhưng trong có đồ giữ ấm lấy từ không gian ra, vô cùng ấm áp. Xong xuôi hết, hai người xách theo băng ghế đi đến sân phơi của hợp tác xã.

Lúc hai người tới nơi, trong sân phơi đã có rất nhiều người. Mấy thôn tập trung lại xem nên náo nhiệt hơn cả năm ngoái. Triệu Thanh Cốc tìm một chỗ dễ thấy màn ảnh, dẫn Quan Viễn tới ngồi xuống chờ chiếu phim.

Thời đại này phim được chiếu trên một tấm màn trắng đơn giản. Quan Viễn đột nhiên có cảm giác không biết là mơ hay là thật, bất an dựa sát vào lòng Triệu Thanh Cốc. Quan Viễn cảm nhận độ ấm quen thuộc từ người Triệu Thanh Cốc, hốt hoảng trong lòng lập tức biến mất, dần bình tĩnh lại.

Phim bắt đầu chiếu, mọi người lập tức yên tĩnh tập trung xem phim. Đến lúc nhân vật chính hi sinh vì sự nghiệp cách mạng thì khắp sân đều là tiến khóc sụt sùi. dinlkễn.đànl"qleeq/aúynlkdnlkoon Quan Viễn trộm nhìn Triệu Thanh Cốc, phát hiện trên mặt anh cũng có hai hàng lệ nóng, bèn giơ tay lau sạch nước mắt cho anh. Những năm tháng gian khổ đó là tồn tại chân thật, nên cậu không thể nói ra mấy lời an ủi như ‘chỉ là phim thôi đừng buồn’ này nọ. Hết phim, khắp sân đều là tiếng mắng quân Nhật độc ác. 

Triệu Thanh Cốc lộ vẻ hơi ngượng ngùng vì đã khóc trước mặt Quan Viễn. Quan Viễn thấy vậy nghiêm túc nói, “Anh, em không hi vọng thấy anh lúc nào cũng tỏ kiên cường, lúc anh yếu ớt hãy để em thấy, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt. Vả lại, em còn ‘già’ hơn anh mà!” Quan Viễn nói thật nhanh câu cuối.

Triệu Thanh Cốc nhìn gương mặt non nớt của Quan Viễn, bật cười, “Ừ, anh biết rồi.” Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc trả lời qua loa, mất hứng dẩu môi. Hành động này càng khiến Quan Viễn trông đáng yêu hơn, làm Triệu Thanh Cốc càng không thể ngưng cười.

Quan Viễn, “…”

Sáng sớm hôm sau, Triệu Thanh Cốc thấy trời lạnh quá muốn để Quan Viễn ở nhà chỉ một mình anh đi bán, nhưng Quan Viễn nhất quyết không đồng ý, “Anh đi đâu em sẽ theo đó! Sao có thể chỉ một mình anh chịu khổ còn em lại an nhàn?! Không đi thì không đi hết!”

“Thịt đã kho rồi, không đi sao được!”

“Vậy thì dẫn em theo!” Triệu Thanh Cốc hết cách lưng cõng Quan Viễn, tay xách thùng thịt, đi lên thị trấn.

Mùa đông, chẳng có bao nhiêu người đến sớm mua thịt kho. Hai người bán tới trưa mới hết số thịt đã chuẩn bị. 

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi mua thịt mới, chú bán thịt đã quá quen, vừa thấy hai người chỉ hỏi một câu, “Như cũ?” Triệu Thanh Cốc gật đầu. Chú bán thịt lập tức chặt thịt cho vào bọc.

Đúng lúc này Quan Mãn Tinh cũng tới mua thịt, thấy hai người lập tức tỏ vẻ thân thiết kêu, “Thanh Cốc, Tiểu Viễn, hai đứa cũng mua thịt à?” Quan Viễn không có thiện cảm với Quan Mãn Tinh, chẳng thèm đáp lời. Triệu Thanh Cốc chỉ gật đầu một cái xem như trả lời.

Quan Mãn Tinh thấy hai người lạnh nhạt như vậy, trên mặt chợt lóe vẻ không vui, sau đó vươn tay muốn sờ mặt Quan Viễn, nhưng bị Triệu Thanh Cốc nhanh chóng tiến lên trước chắn lại.

“Thật là, làm gì mà phòng cô như phòng cướp vậy? Cô là cô của tụi bây, chẳng lẽ lại hại tụi bây sao?”

Quan Viễn thầm nghĩ, còn phải phòng hơn phòng cướp nữa ấy chứ! Năm qua, Quan Mãn Tinh thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn bán thịt kho có lời, bèn hỏi thăm hai người công thức làm thịt kho nhưng hai người nhất quyết không nói. Quan Mãn Tinh tức giận, tự làm thử để bán nhưng mùi vị chẳng ra gì, nên không bán được, rốt cuộc mất hết cả vốn. Từ đó Quan Mãn Tinh càng thêm quyết tâm phải lấy cho được công thức làm thịt kho của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, nhưng hai người phòng quá kỹ, nên đến nay vẫn chưa có gì tiến triển.

“Thịt của con này!” Chú bán thịt đưa bọc thịt thật to cho Triệu Thanh Cốc. 

Triệu Thanh Cốc nhận lấy bọc thịt, nói với Quan Mãn Tinh, “Tụi con đi trước đây.” dứt lời, một tay xách thịt, một tay dắt Quan Viễn đi mất.

Quan Mãn Tinh nhìn theo bóng lưng Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn tức muốn hộc máu, dậm chân mấy cái để phát tiết. Chú bán thịt thấy vậy thầm cười nhạo Quan Mãn Tinh một câu, bởi vì đã quen với Triệu Thanh Cốc tự nhiên biết một chút về tình cảnh của hai người.

“Cô muốn mua cái gì?”

“Mớ thị mỡ này này!” Quan Mãn Tinh chỉ vào phần thịt mỡ đầu thừa đuôi thẹo còn lại trên tấm thớt nói. Chú bán thịt theo lời, cắt một miếng. 

“Ôi, nhiều quá!” Quan Mãn Tinh vội hô lên. Bởi vì nhà họ Quan bị thôn trưởng bắt phải trả lại một phần tiền ông nội Triệu Thanh Cốc đã đưa nên Quan Mãn Tinh chẳng bòn rút được bao nhiêu từ Dương Tú Thúy, cuộc sống càng ngày càng khó khăn.

“Cô nói cái gì?!” Chú bán thịt trừng mắt thật lớn, “Chút xíu thịt thế này còn ngại nhiều?! Cắt vụn nữa thì phần còn lại tôi biết bán cho ai?”

Quan Mãn Tinh đành nói, “Thôi cân hết đi!”

Dĩ nhiên cảnh này Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn không thấy được.

Quan Mãn Tinh về tới nhà, thấy cậu em chồng đang ngồi tréo nguẩy uống rượu ăn thịt, còn là thịt kho mua của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, lập tức nổi giận hỏi, “Thịt ở đâu ra?”

Tôn Kiến Gia thản nhiên đáp, “Mua.”

“Tiền đâu mà mua?”

“À, thì tôi thấy dưới giường anh chị có một cái lon, lấy ra xem thử mới biết trong đó có tận năm mươi tệ lận!”

Quan Mãn Tinh cảm thấy trước mắt tối sầm, “Chú lấy hết luôn rồi?”

Tôn Kiến Gia gật đầu, “Đương nhiên!”

Quan Mãn Tinh nghe như sét đánh ngang tai, lảo đảo lui ra sau mấy bước. “Đó là tiền để dành nộp học phí cho Tử Hạo và Tử Vũ! Chú cả ngày không chịu làm việc chỉ lo ăn chơi còn tiêu tiền như nước! Nếu Tử Hạo và Tử Vũ không đi học được vì không có tiền nộp học phí, tôi nhất định sẽ liều mạng với chú! Chắc chắn là chú chưa tiêu hết số tiền đó, mau trả phần còn lại đây!”

Lúc này, mẹ chồng Quan Mãn Tinh xuất hiện, quát, “Cô kêu gào cái gì đó?! Lúc trước cha chồng bị bệnh cả nhà lao đao lo tiền chữa trị, cô lại giấu thật kỹ, trơ mắt nhìn cả nhà chạy ngược chạy xuôi, đúng là đồ vô lương tâm! Bởi vậy hồi đó tôi đã nói không nên cưới vợ nhà quê rồi mà không nghe, giờ cưới phải một con mụ độc ác về nhà!”

“Mẹ, đó là tiền học phí của Tử Hạo và Tử Vũ, không thể lấy ra được!”

Mẹ chồng Quan Mãn Tinh hừ một tiếng, “Học phí của Tử Hạo và Tử Vũ có tốn bao nhiêu đâu! Rõ ràng là cô muốn giấu tiền riêng! Định làm gì hả? Muốn vơ vét hết của nhà tôi rồi bỏ trốn với trai đúng không?”

Quan Mãn Tinh không nhịn nổi, cãi nhau ầm ĩ một trận với mẹ chồng, sau đó về phòng đắp chăn khóc thầm. Có điều Quan Mãn Tinh không phải kiểu mềm yếu chỉ biết khóc, bắt đầu chuyển sang nghĩ làm sao để tống khứ mẹ chồng em chồng đi và lấy được công thức làm thịt kho của Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vội vàng về nhà kho thịt, không hề hay biết Quan Mãn Tinh đã quyết tâm phải lấy cho bằng được công thức làm thịt kho của hai người.

Hôm sau Quan Mãn Tinh về nhà mẹ đẻ, dắt theo hai đứa con trai như thường lệ theo để chúng được ăn ngon một bữa. Dương Tú Thúy thấy con gái về chơi rất vui mừng, lại chuẩn bị nào là thịt nào là bột mì cho Quan Mãn Tinh mang về. diễn/đàn"lên;m;amv;quýdoon Ba cô con dâu thấy vậy đều bĩu môi oán thầm.

Quan Mãn Tinh đợi cơm nước xong xuôi, đuổi mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi hết, mới nói với Dương Tú Thúy, “Mẹ, mẹ còn tiền không? Học phí của Tử Hạo và Tử Vũ đều bị chú của tụi nó lấy hết rồi!”

Dương Tú Thúy khó xử đáp, “Chẳng còn đồng nào hết! Lần trước bị bắt trả lại cho thôn phần lớn, số còn lại đều trong tay cha bây rồi, mẹ cũng chẳng sờ tới được.”

Quan Mãn Tinh không bòn được tiền từ Dương Tú Thúy đành đi tìm Quan Hà kể khổ. 

Lúc này Quan Hà đang ngồi trên giường gạch trong phòng chính hút thuốc. Quan Mãn Tinh đi tới kêu một tiếng “Cha.”

Quan Hà cũng yêu thương cô con gái này, cười đáp, “Ừ.” 

“Cha, Tử Hạo và Tử Vũ sắp nhập học rồi mà học phí vẫn chưa có…”

Nụ cười trên mặt Quan Hà lập tức tắt ngúm, “Tử Hạo và Tử Vũ đều họ Tôn, học phí này nọ cứ tìm nhà họ xin, nói với cha làm gì?! Mày coi, mấy cháu trai cháu gái của mày có đứa nào được đi học đâu! Đừng cho là tao không biết mấy năm qua mày đã bòn bao nhiêu từ mẹ mày, chẳng lẽ không để giành được chút nào?”

Quan Mãn Tinh lập tức chảy ra hai hàng lệ nóng, “Cha biết đó, lần trước con làm thịt kho bán không được, lỗ hết vốn luôn rồi. Còn được ít tiền để dành cũng bị em trai và mẹ Kiến Quốc lấy mất! Giờ trong tay con thật sự là chẳng có một xu nào hết!”

“Mày nói với cha cũng như không, cháu nội của tao còn không được đi học đây này!”

Quan Mãn Tinh khóc càng dữ hơn, “Tử Hạo và Tử Vũ cũng là cháu của cha…”

Quan Hà không hề bị dao động, “Thôi, về đi! Cha không có tiền đâu mà cho!”

Quan Mãn Tinh thấy không xin xỏ được, lập tức đổi chiến lược, “Cha, nhà mình không có tiền, nhưng hai thằng nhóc Quan Viễn và Thanh Cốc thì có rất nhiều tiền…”

Quan Hà cay cú nói, “Đó là tiền của tụi nói, mày lấy được à?!”

Quan Mãn Tinh đáp, “Cha, chúng ta có thể nghĩ cách bắt thằng Thanh Cốc phải giao công thức làm thịt kho ra. Vậy là sẽ có tiền ngay thôi!”

Quan Hà cười nhạo một tiếng, nói, “Bắt nó giao công thức làm thịt kho?! Tưởng thằng nhóc đó dễ chơi lắm hả?”

“Bởi vậy, chúng ta phải bắt lấy nhược điểm của nó!” Quan Mãn Tinh lộ vẻ mặt nắm chắc phần thắng trong tay.

“Nhược điểm của nó?! Nó có nhược điểm gì?” Quan Hà nghi ngờ hỏi lại.

“Thì Tiểu Viễn đó! Thằng nhóc Thanh Cốc cưng Tiểu Viễn như cưng vàng, chỉ cần chúng ta nắm Tiểu Viễn trong tay, không sợ nó không giao công thức ra!”

Quan Hà mất hứng nói, “Nói cũng như không! Thằng nhóc Tiểu Viễn không còn là người nhà họ Quan nữa rồi.”

Quan Mãn Tinh thấy Quan Hà vẫn chưa hiểu, nói huỵch toẹt ra luôn, “Chúng ta bắt Tiểu Viễn giấu đi, sau đó buộc thằng Thanh Cốc giao công thức ra mới thả người, chắc chắn nó sẽ chịu ngay!”

Quan Hà giật mình, “Mày nghĩ cái gì trong đầu vậy?! Bắt cóc là phạm pháp đó!”

“Trời ơi, cha đúng là hồ đồ! Chúng ta là người thân của Tiểu Viễn, nếu bị hỏi thì cứ nói hai ông bà muốn gặp cháu nên đón nó về chơi, ai dám bắt bớ gì nữa!”

Quan Hà trầm ngâm hút vài hơi thuốc mới nói với Quan Mãn Tinh, “Được rồi. Đi kêu mấy đứa em của mày vào đây cho cha.”

Cả đám người nhà họ Quan bàn bạc suốt một buồi chiều mới cho ra kế hoạch hành động.

Trời nhá nhem tối, Quan Viễn đứng ngoài sân gom chăn bông, Triệu Thanh Cốc thì nấu cơm trong phòng bếp. Quan Mãn Khố vịn thang cho Quan Mãn Thương leo lên tường rào nhà hai người, tự cho là thần không biết quỷ không hay. Nhưng Quan Viễn đã sớm nghe thấy động tĩnh, híp mắt nhìn đỉnh đầu lộ ra trên tường rào, quát to, “Anh ơi, có trộm!” dứt lời xách một cây gậy chạy tới. 

Triệu Thanh Cốc nghe tiếng la của Quan Viễn, lập tức lao như bay ra.

Quan Mãn Thương nghe thấy tiếng la của Quan Viễn hốt hoảng trượt chân rớt xuống, đạp ngay lên mặt Quan Mãn Khố. Quan Mãn Khố kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra, đè qua Quan Mãn Phòng đang đứng bên cạnh canh chừng.

Triệu Thanh Cốc mở cửa cổng, thấy ba anh em Quan Mãn Tinh đang nằm trên đất rên rỉ. Quan Viễn đập cho mỗi người một gậy sau đó hô to bắt trộm.

Bà con xung quanh nghe có trộm, chẳng mấy chốc đã có một đám chạy rầm rầm tới.

Quan Viễn nói với vẻ mặt ‘vô tội’, “Con đang gom chăn bông trong sân đột nhiên thấy một cái đầu lấp ló trên tường rào, sợ quá nên hô to bắt trộm.”

Bà con thấy bên cạnh ba anh em Quan Mãn Thương có một bao tải to và một cái thang, mồm năm miệng mười nói, “Đúng là một đám vô lương tâm! Dù gì Thanh Cốc đã ở nhà mấy người lâu như vậy, Tiểu Viễn còn là con cháu của mấy người, nỡ lòng nàoc chạy tới nhà hai đứa nhỏ ăn trộm chứ?!”

Quan Mãn Thương vội vàng ngụy biện, “Không có! Bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi!”

“Chỉ đang ngang qua mà bắt thang trèo lên tường nhà người ta làm gì?! Còn đem theo bao tải! Tưởng chúng tôi đều là kẻ ngốc à?” Triệu Thanh Cốc vạch trần lời nói dối của Quan Mãn Thương. 

Quan Mãn Thương cười gượng nói, “Bọn chú nhớ Tiểu Viễn nên tới thăm nó một chút thôi...”

Một người dân lên tiếng, “Thăm Tiểu Viễn sao không vào thẳng cổng chính?! Tôi mới nghe lần đầu đi thăm người mà trèo tường vào thăm đó!” Bà con xung quanh nghe vậy cười to phụ họa. 

Có mấy người tính tình bộc trực, không ưa nổi ba anh em Quan Mãn Tinh, bèn nói “Đúng là con sâu làm rầu nồi canh! Không ngờ trong thôn ta lại có kẻ du thủ du thực như mấy người!” Nói xong còn đá ba anh em Quan Mãn Thương mỗi người một cái mới hả giận.

“Chúng ta bắt bọn họ đưa đến chỗ thôn trưởng đi, để thôn trưởng phê bình một trận cho chừa!” Thời đại này người dân vẫn còn giữ suy nghĩ: trong thôn xảy ra chuyện, cứ tìm thôn trưởng giải quyết; chẳng ai có ý thức đi báo công an này nọ. diágẽn/ên"đágn"kêq]agqýddion Hơn nữa việc này không có chứng cớ cụ thể, huống chi dù gì bọn họ vẫn là người thân của Quan Viễn, công an cũng khó mà phân xử.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn gật đầu đồng ý. Đoàn người lập tức đưa ba anh em Quan Mãn Thương tới nhà thôn trưởng.

Quan Hà và Quan Mãn Tinh đang đi lòng vòng trong sân chờ ba anh em Quan Mãn Thương bắt Quan Viễn về, đột nhiên nghe thấy tiếng thôn trưởng trong loa, thông báo việc ba anh em Quan Mãn Thương đi ăn trộm bị bắt quả tang, sau đó là một đoạn ‘giáo dục tư tưởng’ thật dài.

Quan Hà vừa nghe, lảo đảo lùi về sau mấy bước, nhìn Quan Mãn Tinh với ánh mắt phẫn hận, “Kế hay của mày đó!” dứt lời phẩy tay đi thẳng vào phòng chính, tỏ vẻ ‘không còn mặt mũi gặp ai’.

Quan Mãn Tinh tức giận dậm chân một cái, thầm mắng ba anh em Quan Mãn Thương là đồ vô dụng, lại sợ liên lụy tới mình, vội vàng dắt hai đứa con trai chạy ngay về nhà chồng.

Lại nói ba anh em Quan Mãn Thương, sau khi bị bà con đưa tới nhà thôn trưởng, rốt cuộc đã chịu thừa nhận là đi ăn trộm. Bọn họ không ngu, biết ăn trộm và bắt cóc là hai khái niệm hoàn toàn khác xa nhau.

Ba anh em Quan Mãn Thương bị đánh một trận mới được thả. Cả ba bụm tay che khuôn mặt sưng bầm dập chạy vội về nhà trốn, đều ghi hận Quan Mãn Tinh. Quan Hà cũng bị oán giận lây. 

Ba cô con dâu sau khi biết đầu đuôi câu chuyện, hận không thể ăn tươi nuốt sống Quan Mãn Tinh luôn. 

Lý Nguyệt Chi khóc lóc, “Mang tiếng có một người cha ăn trộm, sau này con trai chúng ta làm sao lập gia đình được? Trong đầu anh toàn là bã đậu hả?! Bị xúi đi là đi liền! Trời ơi, tôi còn mặt mũi gì gặp ai nữa…”

Quan Mãn Khố nghe Lý Nguyệt Chi khóc càng thêm phiền, “Tôi là vậy đó! Chê tôi phiền, tôi đần thì đi kiếm thằng khác tốt hơn đi!” Lý Nguyệt Chi nghe vậy giận tới mức thở hổn hển, khóc càng dữ hơn. 

Mấy phòng còn lại cũng không khá hơn là bao, khóc khóc gào gào cả đêm, vô cùng ‘náo nhiệt’.

Chuyện này chẳng ảnh hưởng chút nào tới Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Hai người vẫn tiếp tục đi bán thịt kho, để ý tìm chỗ thích hợp mở cửa hàng. 

Ông Lý và ông Triệu tới nhà Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ăn cơm riết đã thành khách quen. Hôm nay Tiểu Trương lại đưa hai ông cụ tới chơi. 

Ông Lý thấy đang mùa đông mà hoa cỏ trong sân nhà hai người vẫn nở hoa tươi tốt, lần nào tới cũng tấm tắc khen một câu. Quan Viễn cứ nghĩ ông Lý và ông Triệu sẽ hỏi thăm bí quyết nào ngờ hai ông cụ vẫn không hề hỏi một tiếng nào.

Mùa đông ăn lẩu là thích hợp nhất, vì thế Quan Viễn quyết định nấu lẩu cá. Nồi lẩu sôi sùng sục, mùi thơm nứt mũi. Ông Lý cầm đũa hận không thể gắp ngay miếng cá cho vào miệng.