Tiểu Trương lắp bắp nói, “Tại, tại vì…”

“Tại cái gì mà tại!”

“Vậy… Vậy con chỉ mua một con là được đúng không?”

“Một con cũng không được!”

“Đúng, đúng!”

Tiểu Trương thấy vậy, bất đắc dĩ phải dùng chiêu ‘cáo mượn oai hùm’, “Thanh Cốc, gần đây ông Lý chẳng ăn uống được bao nhiêu, chủ tịch kiếm bác sĩ giỏi khắp nơi về khám cũng không thấy cải thiện. Ông cụ chỉ mê cá của hai đứa, nhưng hôm nay coi bộ cũng không mua được rồi. Về nhà, anh bị mắng một trận là chuyện nhỏ, quan trọng là sức khỏe của ông cụ kìa…” dứt lời còn làm bộ cúi đầu ủ rũ quay người đi.

Một bà cụ kéo Tiểu Trương lại, nói, “Ôi, bà cứ nghĩ sao nhìn quen dữ, thì ra là Tiểu Trương đây mà!”

Mấy người còn lại cũng kịp phản ứng, bày tỏ vẫn là sức khỏe của ông Lý quan trọng nhất, cá bọn họ không ăn cũng không sao. 

Tiểu Trương nhìn thùng cá nói, “Một con cũng chỉ đủ cho ông cụ ăn một bữa…”

“Ây da, vậy thì lấy hết hai con luôn đi!”

“Đúng, đúng, lấy hết hai con luôn đi!”

Tiểu Trương nghe vậy vui vẻ móc tiền trả, xách hai con cá đi, để lại một đám người nhìn theo tiếc nuối không thôi.

Quan Viễn nén cười, thầm nghĩ: có thể khiến những ông cụ bà cụ này phải nhường, chứng tỏ ông Lý kia có thân phận không nhỏ.

Các ông cụ bà cụ rối rít dặn Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn nhất định mai phải tới bán cá mới cho hai người đi. Hai người muốn về nhanh để ăn canh cá nên lần này không ở lại thị trấn đi dạo lâu.

Lúc hai người về tới nơi, nhà họ Quan đã ăn cơm trưa xong, tất nhiên hai người cũng chẳng mong bọn họ sẽ chờ. Triệu Thanh Cốc đi thẳng vào phòng bếp kiếm canh cá, nhưng tìm khắp một lượt vẫn không thấy bóng dáng chén canh đâu.

Triệu Thanh Cốc tức giận đá văng cửa phòng chính, khiến mấy người đang ngồi sưởi ấm trong đó đều giật mình.

“Điên hả?! Đá hư cửa tao bắt đền bây giờ!” Dương Tú Thúy lập tức mắng.

“Chén canh con dặn mấy người để phần cho Tiểu Viễn đâu?”

Mấy anh em Quan Mãn Thương nghe xong hơi chột dạ, không lên tiếng. Vẫn là Dương Tú Thúy đáp, “Hừ! Một một thằng nhóc như nó mà đòi hỏi ăn canh cá! Cho ăn một hớp cháo là may lắm rồi!”

Dương Phi Phương phụ họa, “Đúng! Bao nhiêu con người đây chỉ có một con cá, làm gì có phần phân cho nó?! Nghe thím nói này Thanh Cốc, mày cũng đừng keo kiệt quá, bắt được ba con, lại chỉ để cho cả nhà một con, vậy là không đúng rồi! Nếu không nhờ nhà họ Quan, mày có lớn được chừng này không?!”

Dương Tú Thúy tựa như tìm thấy đồng minh, đập mạnh xuống giường gạch nói, “Đúng! Nếu không nhờ nhà họ Quan, mày lớn được chừng này sao? Giờ còn biết giấu tiền riêng nữa! Mày hỏi khắp thôn coi, có đứa nào vong ân phụ nghĩa như mày không!”

Triệu Thanh Cốc giận quá hóa cười, “Ý bà Quan là không có nhà họ Quan thì cũng  không có Triệu Thanh Cốc?”

Dương Tú Thúy chống nạnh, ưỡn ngực đáp, “Dĩ nhiên!”

Quan Hà cảnh giác nhìn chằm chằm Triệu Thanh Cốc, bởi vì kinh nghiệm bao nhiêu năm cho thấy Triệu Thanh Cốc không phải là một đứa dễ bắt nạt.

“Được, để con đi hỏi bà con trong thôn thử xem có thật là không có nhà họ Quan thì tôi sẽ chết đói hay không? Không có nhà họ Quan hẳn là còn có rất nhiều nhà khác muốn nuôi con đó!”

Quan Viễn phụ họa, “Rõ ràng là ông bà đã nhận tiền của ông nội anh Thanh Cốc, còn nói này nọ nữa! Nếu không có số tiền đó, bà nội có thể cho cô lớn cô nhỏ nhiều đồ như vậy, và các thím có tiền may quần áo mới sao? Đi anh! Phải hỏi cho thật rõ ràng, xem còn ai dám nói anh ăn bám hay không?”

Triệu Thanh Cốc nghe Quan Viễn nói như người lớn, bật cười sờ đầu cậu, “Ông cụ non! Em học đâu mấy lời này vậy?”

Lần nào xung đột Triệu Thanh Cốc cũng dùng chiêu này, và người nhà họ Quan, đặc biệt là Quan Hà cũng sợ nhất chiêu này. Quả nhiên vừa nghe Triệu Thanh Cốc nói vậy, Quan Hà lập cười nói, “Thanh Cốc, con nóng quá! Ông vẫn chưa lên tiếng mà!”

Triệu Thanh Cốc lạnh nhạt nhìn Quan Hà, “Lên tiếng hay không cũng vậy thôi. Con để lại một con cá, chỉ có yêu cầu nhỏ là để dành một chén canh cho Quan Viễn, mọi người cũng không làm được thì còn nói gì nữa?!” Nói xong, Triệu Thanh Cốc ôm thật chặt Quan Viễn vào lòng.

Quan Hà lúng túng đáp, “Cái này… Do mấy chú của con không nói, ông cũng quên mất!”

Triệu Thanh Cốc cười nhạo, “Ông Quan, Tiểu Viễn là cháu ruột của ông đúng không? Vì sao mấy đứa cháu khác chưa về ăn cơm ông nhớ đi tìm, còn Quan Viễn về trễ ông cũng chẳng thèm hỏi một câu xem Tiểu Viễn đã ăn cơm chưa?”

Quan Hà đã hơn năm mươi tuổi, bình thường vô cùng coi trọng thể diện, nay bị một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi chỉ vào mặt nói, tuy rất bực mình, nhưng lại không có lời nào để phản bác. dàiễn.đàn/lêqắg/qý,sdgđôn Quan Hà hít một hơi khói vào họng, lập tức ho như muốn nhổ cả phổi ra.

Dương Tú Thấy thấy Quan Hà ho sặc sụa, vừa vỗ lưng cho ông ta vừa mắng, “Thằng nhãi lương tâm bị chó ăn này, dù ông ấy không phải là ông ruột của mày, ít nhất mày cũng đã gọi ông ấy là ông nhiều năm, giờ chọc ông ấy giận tới mức này, mày hài lòng chưa?”

Triệu Thanh Cốc lười để ý Dương Tú Thúy, quay sang nhìn Quan Mãn Thương hỏi, “Còn chú, chú có xem Tiểu Viễn là con trai ruột của chú không?”

Quan Mãn Thương bị Triệu Thanh Cốc chỉ mặt gọi tên, luống cuống đáp, “Chỉ là không được uống một miếng canh cá thôi, mắc gì mày phải làm ầm lên dữ vậy?”

“Được, con hỏi chú, nếu hôm nay Quan Dư không về ăn cơm, chú có thờ ơ giống vậy không?”

“Cái gì?! Thằng nhãi chết tiệt này làm sao so được với Dư Nhi của tao!” dứt lời, Quan Mãn Thương tự biết lỡ miệng, chột dạ nhìn qua Quan Viễn.

Quan Viễn khônng có phản ứng gì, bởi cậu vốn chẳng có chút kỳ vọng nào với Quan Mãn Thương cả.

Triệu Thanh Cốc đau lòng ôm Quan Viễn thật chặt, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, rồi quét mắt nhìn khắp mấy người nhà họ Quan một lượt, cuối cùng nhìn thẳng Quan Hà nói, “Ông Quan, con muốn dẫn Tiểu Viễn ra ở riêng!”

“Cái gì?! Tao không đồng ý!” Quan Hà lập tức hô to. 

Nếu để Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn ra ở riêng thật, chắc chắn bọn họ sẽ bị mọi người trong thôn nói ra nói vào. dvo liễn.đànlqưêq/ư6sđon Hơn nữa, lúc trước Quan Hà đã hứa sẽ nuôi Triệu Thanh Cốc đến tuổi trưởng thành, hiệp ước còn để chỗ thôn trưởng, giờ Triệu Thanh Cốc ra ở riêng, Quan Hà sẽ phải trả tiền lại hết.

Quan Mãn Thương chế giễu, “Một thằng nhóc như mày, không nhà không đất, ra riêng rồi ở đâu, ăn gì? Dù trong tay mày có mấy đồng tiền, cũng không phải tất cả đều dùng tiền mua được đâu!”

Mấy người còn lại đều nhìn Triệu Thanh Cốc với vẻ mặt chê cười.

Quan Viễn kinh ngạc nhìn Triệu Thanh Cốc, thầm nghĩ, anh quyết định lúc nào, sao cậu không nghe nói?

“Không đất có thể khai hoang, không nhà có thể dựng tạm lều tranh ở. Trong thôn cũng đầy người như vậy, mắc gì không được? Hơn nữa, con còn chút tiền để dành, và tiền bán cá, từ từ cuộc sóng sẽ tốt lên thôi.”

Mấy người nhà họ Quan thấy Triệu Thanh Cốc đã suy tính kỹ hết rồi đều lo lắng nghĩ thầm: nếu thằng nhóc này dọn ra ở riêng thật, dù nó không thèm lấy lại số tiền lúc trước, mấy kẻ nhiều chuyện trong thôn không thừa cơ nói xấu mới là lạ!

Triệu Thanh Cốc cười cười nói tiếp, “Dĩ nhiên nếu như con ra ở riêng, số tiền đã đưa lúc trước phải lấy lại, bằng không, chỉ sợ những chú thím đã từng giành nuôi con với nhà mình sẽ không đồng ý.”

Quan Viễn thầm hô, quá hay! Quả nhiên lực chiến đấu của anh rất cao, hoàn toàn không cần cậu ra tay hỗ trợ!

Mấy người nhà họ Quan mặc dù biết Triệu Thanh Cốc nói vậy phần lớn là uy hiếp suông, nhưng không thể phủ nhận nếu Triệu Thanh Cốc thật sự làm thế, nhất định sẽ tạo ra phiền toái không nhỏ cho bọn họ.

Quan Hà ho khan một tiếng, nhìn qua Quan Viễn, nói, “Thanh Cốc, nếu mày đã muốn ở riêng thì thôi, tao cũng không cản, nhưng…” 

Mấy anh em Quan Mãn Thương không đợi Quan Hà nói xong đã đồng thanh kêu to, “Cha…” Quan Mãn Thương là sốt ruột nhất, “Cha đừng hồ đồ! Hiện tại Thanh Cốc không thể ra ở riêng được!”

Quan Hà trừng Quan Mãn Thương một cái, nói tiếp, “Nhưng Tiểu Viễn là cháu ruột của tao, nó mang trong người dòng máu nhà họ Quan, tao không thể để nó đi theo người ngoài được!”

Lúc này mấy người còn lại đã hiểu ý Quan Hà, rối rít phụ họa, “Đúng, đúng! Mày có thể đi, nhưng Tiểu Viễn thì phải ở lại!”

Lâu lâu Dương Phi Phương cũng khôn được một lần, hùa theo, “Mày ra ở riêng càng tốt! Tao đã không vừa mắt thằng nhãi đó từ lâu rồi, sau này tao muốn dạy dỗ nó thế nào là theo ý của tao!”

“Thím dám động tới Tiểu Viễn dù chỉ một chút thôi, tôi sẽ trả lại gấp mười lần trên người con trai thím. Tôi nói được thì làm được.” Mặc dù Triệu Thanh Cốc biết Dương Phi Phương chỉ cố ý nói khích, nhưng vẫn không nén được lửa giận, lạnh lẽo nói.

Quan Hà chỉ thử một chút đã biết trọng lượng của Quan Viễn trong lòng Triệu Thanh Cốc, bèn nói, “Thanh Cốc, thế này đi, hai đứa muốn ở riêng cũng được, không thành vấn đề, cứ tiếp tục ở trong phòng cũ. Chỉ có một điều kiện là con không được đòi tiền, cũng không được đi nói lung tung bên ngoài.”

Triệu Thanh Cốc vốn tưởng rằng phải phí một đống nước bọt mới thuyết phục được, không ngờ bọn họ đã nhanh chóng chấp nhận.

“Được, nhưng phải thêm một điều kiện, về sau dù Tiểu Viễn có thế nào cũng không liên quan gì tới nhà họ Quan hết, tương tự lỡ như nhà họ Quan có chuyện gì cũng không được liên lụy Tiểu Viễn. Nếu không tuân thủ ước định, tôi sẽ đi nói hết cho bà con trong thôn biết.”

Quan Hà nhìn chằm chằm Triệu Thanh Cốc hồi lâu mới gằn giọng đáp, “Được.”

Dương Phi Phương chế giễu, “Bọn tao liên lụy nó? Cười chết mất, sau này tụi mày có chết đói cũng đừng tới cửa xin ăn thì đúng hơn!”

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đều xem như Dương Phi Phương không hề tồn tại, chẳng thèm đáp lại.