Sinh nhật Tần Dục Minh sắp đến rồi.

Bình thường chúng tôi rất ít khi ăn mừng ngày này, một là cả hai đều khá bận rộn, cho dù có nhớ thì cũng rất khó gặp nhau, hai là tôi không quá để ý đến mấy ngày này — Tần Dục Minh có nhớ hay không tôi không biết, có điều anh chưa từng muốn chúc mừng.

Đột nhiên nhớ tới sinh nhật anh là vì gần đây tôi vừa mới nhận một bộ phim, trong kịch bản có viết cảnh nam chính tổ chức sinh nhật cho người yêu, ngay lúc đó lại phát hiện một loạt bí mật không thể để người khác biết, từ đó cuộc sống của hắn thay đổi đến long trời lở đất, cuối cùng kết thúc trong bi kịch. Phim điện ảnh này lấy bối cảnh ở Sligo (Ireland), lúc báo tin cho Tần Dục Minh, ngoại trừ vài lời cũ rích dặn đi dặn lại tôi phải chú ý an toàn thì anh cũng chẳng có biểu hiện gì khác.

Hôm nay buổi quay kết thúc sớm, những người khác đều đi dạo xung quanh một vòng. Bộ phim sắp đóng máy rồi nên hai ngày nay mới rảnh rỗi hơn một tí, bọn họ liền vô cùng phấn khởi đòi đi thăm quan. Sligo là một thị trấn nhỏ, điều duy nhất tôi biết về nó là William Butler Yeats sinh ra ở nơi này. Đây là một nhà thơ — tuy tôi không thích đọc thơ nhưng Tần Dục Minh thì có, nếu anh đến đây được thì tôi tình nguyện cùng anh đi dạo một vòng, nhưng bảo đi chung với những người ồn ào náo nhiệt khác thì thôi đi.

Tôi ngồi trong phòng trọ đọc kịch bản, lần này vẫn là do A Chập viết, câu chuyện xảy ra ở nơi này, nguyên nhân chỉ vì một buổi sinh nhật — nam chính chọn nơi này để tổ chức sinh nhật cho người yêu là bởi vì người yêu hắn rất thích thơ của William Butler Yeats. A Chập dường như có chấp niệm với ngày sinh nhật, có lẽ là vì Lâm Kỳ Phong đã từng nói lời chia tay ngay trong ngày sinh nhật cậu, bởi vậy những việc phát sinh trong ngày sinh nhật dưới ngòi bút của A Chập đều không thể khiến lòng người vui sướng.

Có điều người yêu của nam chính từ đầu tới đuôi đều không xuất hiện. Tôi tạm buông kịch bản xuống, cầm ly bia trên bàn uống một hớp, đầu mùa xuân không khí ở đây vẫn không ấm áp lên ngay lập tức, mặc dù với tôi mà nói cũng không quá lạnh nhưng vẫn chẳng hề dễ chịu, cho nên mới không muốn ra ngoài hứng gió. Bên ngoài có vẻ sắp mưa, tôi lại đứng gần bên cửa sổ, lần thứ hai nhớ tới sinh nhật Tần Dục Minh là ngày mai.

Lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa, quy củ ba lần.

Tôi sững sờ cho là mình nghe nhầm, đặt ly bia xuống tới bên cạnh cửa lẳng lặng chờ đợi, chờ ba lần gõ cửa nữa vang lên.

“Ai?” Tôi chưa gọi bất kỳ phục vụ gì, trên thực tế có lẽ nhà trọ này cũng chẳng có mấy dịch vụ đó, mọi người trong đoàn phim ra ngoài chưa được nửa tiếng cũng sẽ không về nhanh như vậy, thế thì là ai?

“Là anh.” Giọng nói vốn không thể xuất hiện ở đây bỗng nhiên vang lên bên ngoài, cách một cánh cửa gỗ dày đặc còn hơi trầm thấp xuống, nhưng âm cuối lại cao lên.

Tôi mở cửa ngay lập tức, nhìn thấy Tần Dục Minh đứng ngoài, sắc mặt anh có chút mệt mỏi nhưng ánh mắt lại sáng rực nhìn thẳng vào tôi.

Tâm trạng lúc này thật khó diễn tả, tôi kéo anh vào phòng khóa cửa lại. Tôi để ý thấy anh chỉ mang theo một túi hành lý màu đen đơn giản, trên tay còn cầm một cái hộp giấy hình chữ nhật không quá lớn nhưng thoang thoảng mùi bơ.

“Sao anh lại tới đây?” Tôi nghĩ biểu tình mình lúc này nhất định rất đặc sắc, nếu không Tần Dục Minh cũng chẳng nở nụ cười như thế.

“Rõ ràng.” Anh đặt hộp giấy lên chiếc bàn gỗ trong tường, vừa cởi áo khoác vừa xoay người nhìn tôi, “Công việc xong sớm không có gì làm nên tới đây.”

“Ăn cơm chưa?” Tôi hỏi, trong lòng không kiềm được tiến lại ôm chặt lấy anh. Hơn ba tháng không gặp nhau, chưa bao giờ thực sự nghĩ đến việc có nhớ anh hay không, nhưng đến lúc thật sự ôm ấp nhau mới biết mình nhớ nhung tới mức nào, nhớ nhiệt độ của thân thể này đến đâu. Anh cũng dùng sức ôm tôi, trên người anh còn phảng phất mùi hương của tuyết và thân cây bách, đó là mùi hương nước hoa tôi tặng anh, cả hai đều thích mùi này bởi vậy anh luôn dùng nó.

“Đã ăn.” Anh vòng tay qua người tôi, tôi cảm thấy anh nhẹ nhàng cọ mặt lên cổ mình, “Em cũng ăn rồi?”

Tôi gật đầu trong lồng ngực anh, một lát sau mới thả nhau ra, nhìn anh mà trong lòng vẫn kích động, không khỏi ôm lấy cổ kéo gương mặt anh lại gần, hôn lên môi.

Nguyên nhân anh tới đây hôm nay không cần nói cũng biết, nụ hôn này cực kỳ nóng bỏng, vất vả lắm mới dừng lại được thì cả hai đã thở hồng hộc, một khắc sau liền nhanh chóng cởi sạch quần áo trên người đối phương, thỏa thích thể hiện nỗi nhớ trên giường.

Việc quay phim chỉ mấy ngày nữa là kết thúc, còn vai diễn của tôi hai ngày nữa là xong, vốn có thể rời đi trước. Có điều người làm tôi muốn về sớm giờ đã ở đây, có ở lại bao lâu cũng không thành vấn đề.

Tắm rửa xong nằm lên giường tôi đã có chút buồn ngủ nhưng vẫn kiên cường chống đỡ nhìn anh, biểu hiện này của tôi có lẽ đã lấy lòng anh, một tay anh đưa qua nhẹ nhàng xoa lưng tôi.

“Sẽ không ảnh hưởng đến buổi quay ngày mai chứ?” Anh hỏi, đôi môi còn nhẹ nhàng điểm lên dấu hôn anh lưu lại trên đầu vai tôi, giọng nói đê mê chẳng hề có chút lo lắng.

“Không biết.” Tôi đơn giản dựa vào lồng ngực anh, “Chỉ ở lại hai ngày nữa thôi, anh muốn đi dạo quanh đây một vòng không?”

“Sau khi em hoàn thành vai diễn ư?” Gương mặt anh kề sát lại gần, khí tức ấm áp phà vào gương mặt tôi mỗi khi nói chuyện khiến lòng tôi ngứa ngáy.

“Ừm, nếu anh muốn đi dạo, em có thể đi cùng anh.” Tôi nói. Mắt liếc về phía hành lý đặt trong góc, nếu anh đã mang cả trái tim đến đây thì không đi dạo qua một vòng chắc chắn sẽ không cam lòng.

Trả lời tôi là một nụ hôn dịu dàng lưu luyến, tứ chi cả hai quấn quýt lấy nhau trong chăn, so với một mình lúc trước thì ấm áp hơn nhiều, tôi liền nhanh chóng ngủ say.