Thật ra tôi đã đoán được từ lâu rồi.

Mở tủ quần áo, nhìn thấy vài bộ không phải của tôi cũng không phải của Tần Dục Minh, tôi đã không thể nào cẩn thận suy xét tâm trạng của mình lúc đó nữa rồi. Tính ra chúng tôi đã bên nhau gần bảy năm, cả hai đều không phải loại người chung tình, đến lúc này, có lẽ anh ấy đã mất hứng, hoặc là cuối cùng cũng không nhịn được muốn đi tìm niềm vui khác, còn tôi gần đây luôn bận quay phim, bốn tháng liền không ở nhà, cũng không có cách nào dõi theo anh mọi lúc.

Nghĩ đến đây, lại thấy rơi vào cảnh này là đương nhiên. Mặc dù vẫn có cảm giác ngộp thở đau đớn, nhưng cũng có cảm giác thở ra một hơi. Giống như trước kia đã từng dự đoán được kết quả này, vậy nên không quá kinh ngạc, ngược lại còn thấy vui mừng vì không cần chờ đợi một việc chẳng biết bao giờ xảy ra.

Tôi đóng tủ quần áo lại, bỏ ý định sắp xếp đồ đạc của mình vào — tôi thực sự không chịu được cảm giác quần áo của mình phải treo trong tủ cùng với đồ đạc của kẻ thứ ba. Vì vậy tôi đặt vali ở bên cạnh giường, làm ra vẻ như lười không muốn dọn, sau đó lượn khắp nhà một vòng.

Ngoại trừ vỏ mền lúc trước mua bị ném đi, phòng ngủ khá tốt, không có dấu vết của người khác — có lẽ là đã được dọn dẹp kỹ càng. Từ phòng ngủ đi xem những phòng khác, ngoại trừ mấy bộ quần áo kia, thật sự không còn kẽ hở nào.

Không biết tôi có nên khâm phục Tần Dục Minh và người tình bí mật của anh ta không.

Nếu như tôi không về nhà mà không báo trước thế này, có lẽ sẽ chẳng thể thấy được mấy bộ quần áo kia. Không biết người nọ ngủ lại mấy ngày, hay là mấy tháng nay tôi đi đóng phim, hai người bọn họ trong ngôi nhà này vui vẻ hàng đêm, chờ gần đến ngày tôi về mới bắt đầu dọn dẹp?

Tôi không biết có nên liên hệ chuyện này với chuyện trước kia không. Mặc dù lần đó sau khi làm hòa, chúng tôi không nhắc lại quá khứ nữa — như vậy có thể tránh khỏi những cuộc cãi vã vô vị. Nhưng mỗi lúc nhớ tới, tôi vẫn thường cảm thấy có lỗi.

Dù tình yêu của chúng tôi không thể nói là đã trải qua nhiều đau khổ, nhưng cũng không hề thuận buồm xuôi gió. Mà vốn dĩ quan hệ của giới đồng tính, đã không thể nào thuận buồm xuôi gió rồi.

Tôi và Tần Dục Minh là anh em ruột. Cách nhau năm tuổi, anh em ruột cùng cha cùng mẹ. Tuy anh ấy họ Tần tôi họ Tiết, nhưng đó là vì mỗi người phân biệt theo họ cha mẹ mà thôi, nghe đâu chuyện này là do cha mẹ thỏa thuận cẩn thận trước khi cưới, cho dù cuối cùng họ cũng kết thúc bằng việc ly hôn, nhưng dù sao họ cũng đã từng yêu nhau. Nguyên nhân ly hôn là do cha tôi ngoại tình, nghĩ đến đây, quan hệ của chúng tôi so với cha mẹ, không ngờ lại giống nhau đến kì diệu.

Nhưng chuyện này thực sự không làm tôi cười nổi.

Sau khi cha mẹ ly hôn tôi cùng mẹ sang Mỹ, cách xa mười năm trời, trong thời gian đó cũng không hề có bất cứ liên lạc gì. Tình thân luôn làm tôi cảm thấy bối rối, mọi người thường hay khen ngợi thứ cảm giác gọi là tình thân này, còn người ở bên cạnh tôi đều vô cùng lạnh lùng, cho dù là với tôi hay với Tần Dục Minh, thái độ của mẹ vẫn luôn là coi thường, đôi khi còn như đang đùa giỡn với chó con, những lúc bà không loay hoay với những món đồ cổ quý giá mà người ta mang tới nhờ tu bổ, mới hơi hơi để ý tới chúng tôi một chút. Còn cha, chẳng biết từ bao giờ hình bóng của ông trong căn nhà này đã từ từ phai nhạt, bốn năm cấp một của tôi luôn không biết ông ở đâu, hay số điện thoại ông là bao nhiêu. Về ông bà ngoại — ông ngoại đã qua đời từ lâu, bà ngoại thì có cũng như không, tôi chưa bao giờ gặp họ. Về phần Tần Dục Minh, ngoại trừ lúc cha qua đời, giữa chúng tôi chưa bao giờ nói về thứ gì liên quan đến cái gia đình thùng rỗng kêu to này — cho nên tôi cũng không biết cái nhìn của anh ấy về cha mẹ là thế nào.

Nhưng mà cũng chẳng cần biết cái nhìn của chúng tôi, cha đã qua đời, mẹ tái hôn từ lâu, lúc tôi tốt nghiệp trung học bà đột nhiên tuyên bố muốn cùng một thương nhân Pháp sang Pháp, hai người nhanh chóng kết hôn, bỏ lại một mình tôi ở đó học xong đại học — từ đó về sau không hề gặp lại, cho dù điện thoại cũng cực kỳ hiếm. Tôi chỉ biết bà sinh được một đôi song sinh trai gái ở độ tuổi 47 cực kỳ nguy hiểm cho thai phụ, nhưng tôi thậm chí còn không biết hình dáng của chúng nó, chỉ có lúc tôi gọi tới chúc mừng, nói được không quá mười câu, khi đó tôi đang học năm thứ ba đại học, có lẽ là chào đón sinh mệnh mới khiến bà vui sướng, hiếm khi mới hỏi một câu tương lai tôi muốn làm gì. Tôi lúc đó vừa ngẫu nhiên quen biết một nhà thiết kế tên Charlie trong quán bar, anh ta muốn mời tôi làm người mẫu mới cho mình.

Khi đó đầu óc tôi chưa kịp suy nghĩ, đã thốt lên muốn đi làm người mẫu, cho dù tôi vẫn chưa quyết định. Giọng điệu bà lại vô cùng bình thản — vậy thì cứ đi — sau đó liền cúp điện thoại. Tôi biết chắc chắn bà không nhớ rằng tôi vốn muốn học về tâm lý.

Đến nay tôi vẫn không biết quyết định năm đó có phải do bị mẹ tác động hay không, cũng không biết quyết định này là đúng hay sai — nói chung là tôi đi.

Sau đó tôi làm người mẫu cho Charlie một thời gian dài, anh ta đưa tôi lên sàn diễn, còn thường xuyên thiết kế trang phục theo số đo cho riêng tôi — khi đó tôi không biết anh ta nghĩ gì, cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng tôi không hề cự tuyệt, dù sao cũng coi như anh ta có ý tốt.

Mãi đến sau này, một lần diễn xong đến quán bar, tôi gặp được Tần Dục Minh đang uống rượu ở đó.

Đó cũng là lần đầu tiên gặp gỡ của chúng tôi từ khi cha mẹ ly hôn.

Anh em xa cách lâu ngày gặp nhau trong một quán bar ở nước ngoài. Nhớ lại lúc đó, có một loại cảm giác hoang đường kỳ lạ. Tôi sẽ không coi đây là gặp gỡ tình cờ do số mệnh an bài, vậy cũng quá mức quái dị rồi, nhưng quả thật tôi hết sức kinh ngạc. Tôi chưa bao giờ nghĩ anh ấy là người lạnh nhạt như vậy, dường như không để ý tới ai xung quanh, lại trở thành nhiếp ảnh gia.

Lúc đó ngồi bên cạnh tôi là một người đàn ông tóc vàng quen trong show diễn, khi tôi thấy Tần Dục Minh, cái tên tóc vàng đó đang thò tay vào trong đũng quần tôi sờ soạng, còn tôi vẫn mãi lo sửng sốt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo đen bên cạnh quầy bar, trước mặt đặt một ly rượu, một mình hút thuốc.

Tôi thật sự vui mừng vì Tần Dục Minh không nhìn thấy tôi khi đó, không cần biết là ai, khi gặp lại thấy em trai ruột thịt của mình đang bị một người đàn ông sờ soạng, đều sẽ không dễ chịu trong lòng. Sau này xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tôi chưa bao giờ nói với anh ấy, thật ra đó mới là lần đầu tôi nhìn thấy anh sau nhiều năm.

Chứ không phải lần hai người cùng ngồi uống rượu trong quán bar kia.

Khi Tần Dục Minh về nhà, tôi còn đang ngẩn người trên ghế sopha, chẳng biết tôi mở TV từ lúc nào, trên đó đang phát một tin tức liên quan đến công ty hiện tại của tôi, nói chung là chán ngắt, chỉ là đổi một tổng giám đốc khác mà thôi. Được cái trẻ tuổi đẹp trai hơn người trước đây nhiều.

Tần Dục Minh liếc nhìn màn hình một cái, hơi dừng lại, giơ tay tắt TV. Nhất thời mọi thứ yên lặng xuống, tôi nhìn anh, không muốn mở miệng.

“Về sớm sao không nói anh biết? Anh ra sân bay đón em.” Anh hôn một cái lên mặt tôi theo thói quen, tôi ngồi yên không nhúc nhích, nhìn anh cởi áo gió đen dài, đi qua treo lên. Chẳng biết đã chạng vạng từ lúc nào, phòng khách không mở đèn có hơi tối tăm, gương mặt anh hoàn toàn mơ hồ trong ánh sáng nhàn nhạt, xem ra thị lực của tôi còn kém hơn tôi nghĩ.

“Tiến độ nhanh hơn dự kiến, em cũng không ngờ. Lần sau sẽ báo sớm hơn.” Tôi cười với anh, trong lòng lại không lay động, vẫy vẫy hai tay đặt trên sopha, “Anh giúp em soạn vali ra được không? Em bây giờ mệt đến mức không muốn động đậy.”

Anh không hé răng, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên, lại gần hôn tôi, bộ dạng rất dịu dàng, tức là ngầm đồng ý, quả nhiên một lát sau anh liền đứng dậy, vuốt mặt tôi một cái, đi thẳng vào phòng ngủ.  

Tôi lại mở TV lên, tin tức vừa rồi đã hết, bây giờ đang phát tin tức giải trí, một nam một nữ sôi nổi thảo luận về một cặp vợ chồng nổi tiếng vừa kết hôn được mấy năm giờ trở mặt thành thù. Tay tôi run lên một cái, không cẩn thận bấm vào nút mở to, âm thanh chớp mắt lớn hơn mấy lần, đầu giống như bị nện mạnh vào, vội vã tắt TV.

Buổi tối trước khi ngủ anh ấy vào tắm rửa, tôi đến mở tủ quần áo ra, vài bộ quần áo kia, đã không còn.